Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Sủng Thú (47)
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Mấy người còn lại bị truyền ra ngoài, đi vào nhiều như vậy, tới khi ra ngoài cũng chỉ còn lại mấy người, mọi người loạng choạng đứng dậy, nhìn về phía những cây đại thụ xung quanh.
Sao lại tới núi sâu rồi?
Nam Chi ngẩng đầu nhìn lên không trung, cảm thấy lôi kiếp của mình sắp tới rồi.
Cô sắp độ kiếp.
Cô liều mạng ăn uống, nỗ lực tu luyện, là vì nghênh đón trận sét đánh này.
Nam Chi lo lắng mình sẽ bị sét đánh chết, nhiệm vụ của cô phải làm sao đây?
Hơn nữa……
Nam Chi liếc nhìn Bùi Nghê Thường, cô còn chưa báo thù nha!
Bùi Nghê Thường đi về phía Du Chiêu, còn vươn chân đẩy Nam Chi ra, đuổi Nam Chi giống như đuổi một con mèo dịch sang bên cạnh.
Bùi Nghê Thường hỏi Du Chiêu: “Này, ngươi tên là gì?”
Từ đầu tới cuối, Du Chiêu chưa từng nói ra tên của mình.
Du Chiêu: “Tên của ta không dễ nghe.”
Bùi Nghê Thường không vui, “Ngươi có ý gì, ta hỏi tên của ngươi, ngươi không nói là đang khinh thường ta đúng không?”
Du Chiêu rất cạn lời, đại tiểu thư kiêu ngạo này, hắn không thể chọc vào.
“Này, ngươi, a……” Bùi Nghê Thường đang nói chuyện, bỗng dưng bay lên trời, đôi tay vùng vẫy.
Mọi người đều giật mình trước biến cố đột ngột xảy đến, đều ngẩng đầu lên.
Bất thình lình nhìn thấy một con Phong Dực Thần Hổ to lớn đang vỗ cánh, ngậm quần áo của Bùi Nghê Thường trong miệng.
“Hổ Nữu, ngươi làm gì vậy?” Du Chiêu mờ mịt hỏi.
“Này, đồ súc sinh nhà ngươi, thật to gan, sao ngươi dám làm vậy với ta?” Bùi Nghê Thường tức chết rồi, đặc biệt là hơi thở thoát ra từ mũi của con súc sinh này, khiến Bùi Nghê Thường cảm thấy thối muốn chết, quá ghê tởm!
“Ta muốn giết chết đồ súc sinh nhà ngươi.” Bùi Nghê Thường giương nanh múa vuốt, “Này, linh sủng của ngươi dám làm vậy với ta.”
Tuy rằng Du Chiêu không muốn đáp lại vị tiểu thư điêu ngoa này, nhưng hắn cũng không muốn đắc tội với Bùi gia, Bùi gia vừa nhìn đã biết rất mạnh, hắn không thể gây chuyện cho Du gia.
Thập tứ sắc bén nhìn về phía Du Chiêu, “Linh sủng của ngươi xảy ra chuyện gì vậy?”
Nam Chi nói với Du Chiêu: “Ta phải đi, nàng ta có thù với ta.”
Trong lòng Du Chiêu nảy lên dự cảm xấu, vừa sợ hãi lại bất lực: “Hổ Nữu, ngươi nói cái gì vậy, ngươi muốn đi đâu?”
Một giọng nói vang lên trong lòng Du Chiêu: “Nó muốn phản bội ngươi.”
Cả người Du Chiêu ngây dại, hắn ngơ ngác mà nhìn Nam Chi: “Hổ Nữu, ngươi muốn phản bội ta sao?”
Nam Chi: “Không phải, ngươi không phải là chủ nhân của ta, không thể coi là phản bội được.”
Du Chiêu nôn nóng mà nói: “Tại sao, Hổ Nữu, ngươi đừng quên, trong đầu ngươi có một đạo ý thức của cha ta, ngươi phản bội ta ngươi sẽ chết.”
“Hổ Nữu, nghe lời đi, ngươi thả người xuống trước, có phải ngươi có oan ức gì không?” Giọng Du nức nở.
Người Bùi gia rất ngạc nhiên: “Tại sao linh thú của ngươi không nghe lời ngươi nói.”
Du Chiêu nói: “Chúng ta không có khế ước.”
“Không có khế ước?” Người Bùi gia nhìn Du Chiêu như đang nhìn một tên ngốc, “Mặc kệ thế nào thì nó cũng là linh thú của ngươi, nếu để Nghê Thường bị thương, Bùi gia sẽ không tha cho ngươi.”
Du Chiêu nghe thấy nhắc tới Bùi gia, cảm thấy phiền muốn chết, đột nhiên bị người bên cạnh phản bội, trong lòng Du Chiêu vô cùng đau đớn, không thể tin được.
Cảm thấy tình cảm chân thành của mình đã trao sai người, tại sao lại như vậy.
Du Chiêu hỏi: “Hổ Nữu, ta đối xử với ngươi không tốt sao?”
Nam Chi: “Tốt nha, nhưng ta càng muốn tự do hơn, mẹ ta bị nhà các ngươi giết chết, bởi vì muốn lấy nội đan của mẹ ta chữa bệnh cho ngươi.”
“Các ngươi giết chết mẹ ta, còn muốn ta làm nô bộc cho ngươi cả đời.”
“Hổ Nữu, Hổ Nữu……” Thanh kiếm trong tay Du Chiêu rung lên, trong mắt hiện lên màu đỏ như máu, “Ngươi muốn phản bội ta sao?”
Nam Chi không trả lời, vỗ cánh xoay người bay đi, bay một quãng đường xa, người Bùi gia thấy thế lập tức đuổi theo.
Mà Du Chiêu còn đang choáng váng, trên luôn mặt là vẻ mờ mịt bất lực, bị đòn hiểm của xã hội khiến cho tam quan của hắn nứt toạc, vừa hoài nghi vừa căm hận.
Mọi cảm xúc cuối cùng đều biến thành giận dữ, giận dữ vì bị phản bội.
Hắn nắm lấy thanh kiếm sắc bén lao đi, đuổi theo con hổ phía trước.
Nam Chi quay đầu lại nhìn thấy có nhiều người đuổi theo mình như vậy, Bùi Nghê Thường không ngừng la hét gây rối, Nam Chi tát một phát khiến Bùi Nghê Thường bất tỉnh.
Nam Chi nhảy lên, đôi cánh khổng lồ vỗ mạnh, thuận theo gió mà bay đi, trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt mọi người, không còn một tia hơi thở nào.
Người Bùi gia khiếp sợ, lập tức báo tin cho Bùi gia, nói không giành được bảo vật, Bùi Nghê Thường bị yêu thú bắt đi.
Người Bùi gia tìm vài vòng vẫn không tìm thấy người, bất thiện nhìn Du Chiêu, “Tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện cho nàng không xảy ra chuyện gì đi, bằng không kết cục của ngươi sẽ rất thảm.”
Bùi Nghê Thường có thiên phú cực kỳ tốt, đệ tử có thiên phú như vậy trong gia tộc chết đi, đó chính là cục diện chém giết không có hồi kết.
Du Chiêu nhìn người Bùi gia bằng đôi mắt đỏ bừng, đỏ như máu, còn không thể nhìn thấy con ngươi, hắn nghiến răng, lông mày vặn vẹo, một luồng khí tức tà ác nồng đậm ập vào trước mặt hắn.
Thập Tứ lập tức ngăn cản các huynh đệ khác, nói thẳng: “Bây giờ chuyện quan trọng nhất là tìm được Phong Dực Thần Hổ và Nghê Thường.”
Điều khiến Thập Tứ lo lắng nhất bây giờ chính là, Phong Dực Thần Hổ sẽ ăn thịt Bùi Nghê Thường.
Bùi Nghê Thường bây giờ còn chưa đạt tới Trúc Cơ, hoàn toàn không có khả năng đối phó với Phong Dực Thần Hổ.
Bùi gia không thể tạo ra một Bùi Nghê Thường thứ hai, lúc này đây bảo vật xuất thế, Bùi Nghê Thường một hai đòi đi theo.
Bảo vật còn chưa thấy, chỉ có một thanh tà kiếm hút máu.
Cũng không biết thanh tà kiếm này xuất thế có ảnh hưởng gì tới giới tu chân hay không.
Du Chiêu nắm kiếm, lạnh giọng nói: “Ta sẽ giết con súc sinh kia, cũng sẽ cứu người về.”
Cứu, cứu kiểu gì?
Bây giờ đã không thấy súc sinh kia đâu.
Người Bùi gia muốn tranh cãi với Du Chiêu, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Du Chiêu, cũng không dám kích thích hắn.
Du Chiêu cũng thật thất bại, ngay cả linh sủng của mình cũng phản bội hắn.
Cũng không biết là nên nói hắn tự tin hay là ngu xuẩn.
Du Chiêu nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của người Bùi gia, hắn khàn giọng nói: “Ta nhất định sẽ tìm được các nàng.”
Hắn sẽ không giết Hổ Nữu, Hổ Nữu không muốn lập khế ước, sau khi bắt được cô, việc đầu tiên hắn làm là lập khế ước, khế ước chủ tớ.
Chỉ một ý niệm, cũng có thể khiến cô vô cùng đau đớn.
Lần đầu gặp phải đòn hiểm của xã hội, lại đến từ người thân cận nhất là Hổ Nữu, Du Chiêu vô cùng đau khổ.
Quả nhiên cha nói không sai, súc sinh chính là súc sinh, đối xử tốt với nó, nó chỉ nghĩ tới việc chạy trốn.
Hắn đối xử tốt với nó như vậy, hắn cũng không nghĩ tới việc lập khế ước, nhưng mà, Hổ Nữu lại báo đáp như vậy với hắn.
Súc sinh, súc sinh đúng là không thể tin tưởng được, sau này, hắn sẽ không bao giờ tin tưởng súc sinh nữa.
Nếu sau này hắn gặp được một linh sủng khác, sẽ không sinh tâm thương hại nữa, trực tiếp lập khế ước, chỉ khi sinh tử nằm trong tay hắn, những cái súc sinh đó mới biết nghe lời.
Mấy người còn lại bị truyền ra ngoài, đi vào nhiều như vậy, tới khi ra ngoài cũng chỉ còn lại mấy người, mọi người loạng choạng đứng dậy, nhìn về phía những cây đại thụ xung quanh.
Sao lại tới núi sâu rồi?
Nam Chi ngẩng đầu nhìn lên không trung, cảm thấy lôi kiếp của mình sắp tới rồi.
Cô sắp độ kiếp.
Cô liều mạng ăn uống, nỗ lực tu luyện, là vì nghênh đón trận sét đánh này.
Nam Chi lo lắng mình sẽ bị sét đánh chết, nhiệm vụ của cô phải làm sao đây?
Hơn nữa……
Nam Chi liếc nhìn Bùi Nghê Thường, cô còn chưa báo thù nha!
Bùi Nghê Thường đi về phía Du Chiêu, còn vươn chân đẩy Nam Chi ra, đuổi Nam Chi giống như đuổi một con mèo dịch sang bên cạnh.
Bùi Nghê Thường hỏi Du Chiêu: “Này, ngươi tên là gì?”
Từ đầu tới cuối, Du Chiêu chưa từng nói ra tên của mình.
Du Chiêu: “Tên của ta không dễ nghe.”
Bùi Nghê Thường không vui, “Ngươi có ý gì, ta hỏi tên của ngươi, ngươi không nói là đang khinh thường ta đúng không?”
Du Chiêu rất cạn lời, đại tiểu thư kiêu ngạo này, hắn không thể chọc vào.
“Này, ngươi, a……” Bùi Nghê Thường đang nói chuyện, bỗng dưng bay lên trời, đôi tay vùng vẫy.
Mọi người đều giật mình trước biến cố đột ngột xảy đến, đều ngẩng đầu lên.
Bất thình lình nhìn thấy một con Phong Dực Thần Hổ to lớn đang vỗ cánh, ngậm quần áo của Bùi Nghê Thường trong miệng.
“Hổ Nữu, ngươi làm gì vậy?” Du Chiêu mờ mịt hỏi.
“Này, đồ súc sinh nhà ngươi, thật to gan, sao ngươi dám làm vậy với ta?” Bùi Nghê Thường tức chết rồi, đặc biệt là hơi thở thoát ra từ mũi của con súc sinh này, khiến Bùi Nghê Thường cảm thấy thối muốn chết, quá ghê tởm!
“Ta muốn giết chết đồ súc sinh nhà ngươi.” Bùi Nghê Thường giương nanh múa vuốt, “Này, linh sủng của ngươi dám làm vậy với ta.”
Tuy rằng Du Chiêu không muốn đáp lại vị tiểu thư điêu ngoa này, nhưng hắn cũng không muốn đắc tội với Bùi gia, Bùi gia vừa nhìn đã biết rất mạnh, hắn không thể gây chuyện cho Du gia.
Thập tứ sắc bén nhìn về phía Du Chiêu, “Linh sủng của ngươi xảy ra chuyện gì vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi nói với Du Chiêu: “Ta phải đi, nàng ta có thù với ta.”
Trong lòng Du Chiêu nảy lên dự cảm xấu, vừa sợ hãi lại bất lực: “Hổ Nữu, ngươi nói cái gì vậy, ngươi muốn đi đâu?”
Một giọng nói vang lên trong lòng Du Chiêu: “Nó muốn phản bội ngươi.”
Cả người Du Chiêu ngây dại, hắn ngơ ngác mà nhìn Nam Chi: “Hổ Nữu, ngươi muốn phản bội ta sao?”
Nam Chi: “Không phải, ngươi không phải là chủ nhân của ta, không thể coi là phản bội được.”
Du Chiêu nôn nóng mà nói: “Tại sao, Hổ Nữu, ngươi đừng quên, trong đầu ngươi có một đạo ý thức của cha ta, ngươi phản bội ta ngươi sẽ chết.”
“Hổ Nữu, nghe lời đi, ngươi thả người xuống trước, có phải ngươi có oan ức gì không?” Giọng Du nức nở.
Người Bùi gia rất ngạc nhiên: “Tại sao linh thú của ngươi không nghe lời ngươi nói.”
Du Chiêu nói: “Chúng ta không có khế ước.”
“Không có khế ước?” Người Bùi gia nhìn Du Chiêu như đang nhìn một tên ngốc, “Mặc kệ thế nào thì nó cũng là linh thú của ngươi, nếu để Nghê Thường bị thương, Bùi gia sẽ không tha cho ngươi.”
Du Chiêu nghe thấy nhắc tới Bùi gia, cảm thấy phiền muốn chết, đột nhiên bị người bên cạnh phản bội, trong lòng Du Chiêu vô cùng đau đớn, không thể tin được.
Cảm thấy tình cảm chân thành của mình đã trao sai người, tại sao lại như vậy.
Du Chiêu hỏi: “Hổ Nữu, ta đối xử với ngươi không tốt sao?”
Nam Chi: “Tốt nha, nhưng ta càng muốn tự do hơn, mẹ ta bị nhà các ngươi giết chết, bởi vì muốn lấy nội đan của mẹ ta chữa bệnh cho ngươi.”
“Các ngươi giết chết mẹ ta, còn muốn ta làm nô bộc cho ngươi cả đời.”
“Hổ Nữu, Hổ Nữu……” Thanh kiếm trong tay Du Chiêu rung lên, trong mắt hiện lên màu đỏ như máu, “Ngươi muốn phản bội ta sao?”
Nam Chi không trả lời, vỗ cánh xoay người bay đi, bay một quãng đường xa, người Bùi gia thấy thế lập tức đuổi theo.
Mà Du Chiêu còn đang choáng váng, trên luôn mặt là vẻ mờ mịt bất lực, bị đòn hiểm của xã hội khiến cho tam quan của hắn nứt toạc, vừa hoài nghi vừa căm hận.
Mọi cảm xúc cuối cùng đều biến thành giận dữ, giận dữ vì bị phản bội.
Hắn nắm lấy thanh kiếm sắc bén lao đi, đuổi theo con hổ phía trước.
Nam Chi quay đầu lại nhìn thấy có nhiều người đuổi theo mình như vậy, Bùi Nghê Thường không ngừng la hét gây rối, Nam Chi tát một phát khiến Bùi Nghê Thường bất tỉnh.
Nam Chi nhảy lên, đôi cánh khổng lồ vỗ mạnh, thuận theo gió mà bay đi, trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt mọi người, không còn một tia hơi thở nào.
Người Bùi gia khiếp sợ, lập tức báo tin cho Bùi gia, nói không giành được bảo vật, Bùi Nghê Thường bị yêu thú bắt đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người Bùi gia tìm vài vòng vẫn không tìm thấy người, bất thiện nhìn Du Chiêu, “Tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện cho nàng không xảy ra chuyện gì đi, bằng không kết cục của ngươi sẽ rất thảm.”
Bùi Nghê Thường có thiên phú cực kỳ tốt, đệ tử có thiên phú như vậy trong gia tộc chết đi, đó chính là cục diện chém giết không có hồi kết.
Du Chiêu nhìn người Bùi gia bằng đôi mắt đỏ bừng, đỏ như máu, còn không thể nhìn thấy con ngươi, hắn nghiến răng, lông mày vặn vẹo, một luồng khí tức tà ác nồng đậm ập vào trước mặt hắn.
Thập Tứ lập tức ngăn cản các huynh đệ khác, nói thẳng: “Bây giờ chuyện quan trọng nhất là tìm được Phong Dực Thần Hổ và Nghê Thường.”
Điều khiến Thập Tứ lo lắng nhất bây giờ chính là, Phong Dực Thần Hổ sẽ ăn thịt Bùi Nghê Thường.
Bùi Nghê Thường bây giờ còn chưa đạt tới Trúc Cơ, hoàn toàn không có khả năng đối phó với Phong Dực Thần Hổ.
Bùi gia không thể tạo ra một Bùi Nghê Thường thứ hai, lúc này đây bảo vật xuất thế, Bùi Nghê Thường một hai đòi đi theo.
Bảo vật còn chưa thấy, chỉ có một thanh tà kiếm hút máu.
Cũng không biết thanh tà kiếm này xuất thế có ảnh hưởng gì tới giới tu chân hay không.
Du Chiêu nắm kiếm, lạnh giọng nói: “Ta sẽ giết con súc sinh kia, cũng sẽ cứu người về.”
Cứu, cứu kiểu gì?
Bây giờ đã không thấy súc sinh kia đâu.
Người Bùi gia muốn tranh cãi với Du Chiêu, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Du Chiêu, cũng không dám kích thích hắn.
Du Chiêu cũng thật thất bại, ngay cả linh sủng của mình cũng phản bội hắn.
Cũng không biết là nên nói hắn tự tin hay là ngu xuẩn.
Du Chiêu nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của người Bùi gia, hắn khàn giọng nói: “Ta nhất định sẽ tìm được các nàng.”
Hắn sẽ không giết Hổ Nữu, Hổ Nữu không muốn lập khế ước, sau khi bắt được cô, việc đầu tiên hắn làm là lập khế ước, khế ước chủ tớ.
Chỉ một ý niệm, cũng có thể khiến cô vô cùng đau đớn.
Lần đầu gặp phải đòn hiểm của xã hội, lại đến từ người thân cận nhất là Hổ Nữu, Du Chiêu vô cùng đau khổ.
Quả nhiên cha nói không sai, súc sinh chính là súc sinh, đối xử tốt với nó, nó chỉ nghĩ tới việc chạy trốn.
Hắn đối xử tốt với nó như vậy, hắn cũng không nghĩ tới việc lập khế ước, nhưng mà, Hổ Nữu lại báo đáp như vậy với hắn.
Súc sinh, súc sinh đúng là không thể tin tưởng được, sau này, hắn sẽ không bao giờ tin tưởng súc sinh nữa.
Nếu sau này hắn gặp được một linh sủng khác, sẽ không sinh tâm thương hại nữa, trực tiếp lập khế ước, chỉ khi sinh tử nằm trong tay hắn, những cái súc sinh đó mới biết nghe lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro