Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Sủng Thú (62)

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Gấu đen thật sự rất tò mò, tại sao hắc long có thể vượt qua lôi kiếp, càng kỳ lạ hơn là, tại sao thần tiên lại được phép xuất hiện?

Hắn thậm chí còn cảm nhận được tiếng kêu gào không ngừng dưới lòng đất, hỗn loạn phẫn nộ gầm thét.

Bọn họ cảm thấy, chỉ cần xuất hiện thần tiên, bọn họ có thể đi ra ngoài, bọn họ nghĩ như vậy, cũng tính toán như vậy.

Nhưng thần tiên xuất hiện rồi, họn họ vẫn không thể ra ngoài như cũ, tính toán của bọn họ thất bại.

Hắc long mặc tiên phục hoa mỹ, thấy bộ dạng giống như gặp quỷ của gấu đen, tức khắc cảm thấy khó chịu, “Sao ta không thể vượt qua độ kiếp, ta độ kiếp thành công dựa vào thực lực, cũng được Thiên Đạo công nhận, bây giờ ta là Hành Long.”

Rồng, hắn là một con rồng chân chính.

Nam Chi giơ ngón tay cái lên, “Nhị gầy, ngươi giỏi quá, giỏi quá!”

Nam Chi chân thành khen ngợi, có thể kiên trì dưới lôi kiếp như vậy một ngày, nếu là cô ngay cả một giờ cũng không thể kiên trì nổi.

Không đúng, một đạo thiên lôi thôi cũng không thể kiên trì được.

“Xin hãy gọi ta là Hành Long.” Tới bây giờ Hành Long cũng không công nhận cái tên Nhị gầy, “Bây giờ tên ta là Hành Long.”

Nam Chi gật đầu, “Được, Hành Long, ngươi thật là uy phong nha.”

Hành Long khoe khoang, toàn thân ngây ngất không thể kiểm soát được, “Cũng không có gì, không có gì, các ngươi cũng phải cố lên, đặc biệt là ngươi, hổ con, trong ba chúng ta ngươi là yếu nhất.”

Nam Chi bĩu môi nói: “Ta vẫn còn là một đứa trẻ thôi.”

Hành Long: “Ai quan tâm đến việc ngươi có là trẻ con hay không, ngươi rất yếu.”

Hắn nói xong, lại nhìn về phía gấu đen, lúc trước hắn không đánh lại gấu đen, bị gấu đen tát bụp một cái ném xuống mặt đất.

Bây giờ hắn đã thành tiên, Hành Long lén lút muốn trả thù, hắn nhìn về phía gấu đen.

Nhìn từ góc độ này, Hành Long vẫn không thể nhìn ra được thực lực của gấu đen sâu bao nhiêu, trong lòng hắn tức khắc mắng một tiếng, đây là cái quỷ gì vậy, một con gấu có thể lợi hại như vậy sao?

Ánh mắt gấu đen vô cùng sắc bén, tỉ mỉ quan sát Hành Long, thậm chí còn muốn mở con rồng này ra để nhìn cho rõ.

Hành Long bị ánh mắt như vậy làm cho sợ hãi, bình thường gấu đen đều là bộ dạng bình tĩnh lạnh nhạt, bây giờ hắn lại nghiêm túc như vậy, Hành Long có bóng ma tâm lý với tay gấu, “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Gấu đen nghiêm túc nói: “Tại sao ngươi có thể thành tiên, nói cho ta biết, ngươi tu luyện thế nào, đã xảy ra chuyện kỳ lạ gì?”

Hành Long mở to hai mắt nhìn, “Ngươi muốn làm gì?”

Gấu đen: “Bởi vì ta có một số chuyện nghĩ không ra.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hành Long nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của gấu đen, lại nhìn khuôn mặt hồng hào của hổ con, bọn họ đều đang tò mò mà nhìn mình.

“Được rồi, được rồi, ta nói cho ngươi biết.” Hành Long có chút bất đắc dĩ khoe khoang, “Cũng không có tu luyện gì đặc biệt.”

Gấu đen kiên quyết nói: “Không thể nào.”

Hành Long sờ mũi, “Được rồi, bây giờ ta là Hành Long, cần phải hành vân bố vũ cho loài người, Hành Long là một chức vụ công việc.”

Lời nói của hắn có chút miễn cưỡng, tuy rằng đã thành tiên, nhưng trên người lại bị trói buộc.

Hơn nữa nếu làm không tốt, chức vụ này có thể sẽ bị một con rồng khác chiếm mất.

Hắn tuyệt đối sẽ không nhường ra, tuy rằng phải hành vân bố vũ cho đám kiến người phàm.

“Wow, Nhị gầy, ngươi thật là giỏi, ngươi tìm được công việc rồi.” Nam Chi vỗ tay, khuôn mặt tràn đầy niềm vui thay bạn mình, “Ngươi làm việc cho Thiên Đạo nha.”

Nếu dùng từ ngữ hiện đại, chính là một công chức.

Hành Long ho khan một tiếng, “Cũng được, cũng được…..”

Nam Chi hỏi: “Tiền lương là cái gì?”

Hành Long cố gắng tỏ vẻ bình thản, hắn chắp tay sau lưng, “Là hương khói đó, hương khói có thể khiến thực lực của ta mạnh lên, còn tốt hơn cả linh khí, có thể khiến ta rất thoải mái.”

Bây giờ hắn đã biết, thời điểm lôi kiếp hắn có thể kiên trì lâu như vậy, là nhờ công lao của hương khói.

Thậm chí ở thời điểm lôi kiếp, những người dâng lễ đó cũng là một bài khảo nghiệm, khảo nghiệm xem hắn có đi hành vân bố vũ hay không.

Hắn đi, cũng may là hắn đi, bằng không sẽ không thể vượt qua.

Con mẹ nó, Thiên Đạo cũng quá xảo trá rồi.

Dù vậy, hắn vẫn bị sét đánh lâu như vậy, đau đến mức không chịu nổi.

Nam Chi lại tò mò hỏi: “Nếu không có người hương khói cho ngươi thì sao?”

Hành Long: “Thiên Đạo sẽ ban cho một chút công đức, công đức cũng có thể xua tan đi một số vật tiêu cực.”

Tròng mắt Nam Chi xoay chuyển, “Công đức à, có phải là một tia sáng hay không?”

Hành Long: “Đúng vậy.”

Nam Chi lập tức nói: “Ta cũng có, ta cũng có.”

Hành Long trừng to hai mắt, “Tại sao ngươi lại có?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai tay Nam Chi đỡ má, hiển nhiên nói: “Là bởi vì ta đáng yêu nha, cho nên mới cho ta.”

Gấu đen đứng bên cạnh lắng nghe, vẻ mặt tỏ ra hốt hoảng, cảm nhận được sự chuyển động dưới lòng bàn chân, là những người đã từng là tiên, là thần chưa từ bỏ ý định phá bỏ kết giới, muốn một lần nữa nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Một lần nữa quay lại cuộc sống trước kia.

“Tại sao lại phải đi hành vân bố vũ?” Giọng nói của gấu đen khô khốc, không còn trong trẻo dịu dàng như trước.

Hành Long nhìn Nam Chi, chợt hiểu ra tại sao nhãi con này lại có công đức, là bởi vì việc hành vân bố vũ là do cô yêu cầu, vì cô mà hình thành.

Phần nhân quả này, phần hương khói công đức sau này hắn nhận được, sẽ chia một phần cho con hổ con này.

Hắn vất vả hành vân bố vũ, mà nhãi con này cũng kiếm được phí môi giới.

Chết tiệt!

Nhưng nếu hỏi Hành Long có bằng lòng chia hay không, hắn đương nhiên là vui vẻ chia, nếu không phải có đứa trẻ này nảy ra ý tưởng, hắn cũng không thể độ kiếp thành tiên.

Hơn nữa cũng là Thiên Đạo phát, cũng không tới phiên hắn phản đối.

Nam Chi đương nhiên nói: “Nhị gầy là rồng nha, rồng nên tạo trời mưa.”

Gấu đen đột nhiên bật cười, từ trong phổi phát ra một tràng cười điên cuồng, trong tiếng cười mang theo sự giễu cợt, một lúc lâu sau vẫn chưa dừng lại.

Những cây cổ thụ xung quanh đều rung chuyển bởi hơi thở của gấu đen, Nam Chi hơi sợ hãi hỏi Nhị gầy: “Đại béo bị làm sao vậy?”

Đột nhiên giống như phát rồ.

Hành Long trợn trắng mắt, có quỷ mới biết đột nhiên hắn phát bệnh gì.

Một lúc lâu sau, gấu đen ngừng cười, vẫy tay với Nam Chi, Nam Chi chạy tới, nhìn gấu đen mở lòng bàn tay ra, cô nhảy vào lòng bàn tay hắn, quan tâm hỏi: “Đại béo, ngươi làm sao vậy?”

Gấu đen cười nói: “Không sao, chỉ là có một số chuyện ta không hiểu, bọn họ cũng nghĩ không ra, bây giờ đột nhiên lại hiểu ra.”

Nam Chi nghiêng đầu, dùng đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn gấu đen, “Chuyện gì vậy?”

Gấu đen cụp mắt xuống nhìn xuống đất, xuyên qua tầng tầng lớp lớp bùn đất, nhìn thấy tất cả mọi thứ phía dưới, “Nghĩ không ra, bọn họ là thần tiên cao quý, vừa sinh ra đã thọ ngang trời đất, hưởng thụ những gì tốt đẹp nhất trong thiên địa, hưởng vụ mấy vạn năm, mấy chục vạn năm, có lẽ đã nghĩ có thể hưởng thụ lâu dài, nhưng đột nhiên có một ngày lại mất đi tất cả.”

“Bọn họ bị ném vào địa ngục, từ đây, thế gian không còn thần tiên, mà thọ ngang trời đất của bọn họ lại là một lời nguyền rủa.”

“Không có cuộc sống tốt đẹp lại phải thọ ngang trời đất, thật sự là tuyệt vọng, đau đớn.”

“Bọn họ liều mạng muốn một lần nữa được quay lại mặt đất, được chiếu sáng bởi ánh nắng mặt trời, sống cuộc sống thần tiên trước đây.”

“Chỉ cần trên đời này có tiên, có thần.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0