Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Sủng Thú (8)
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Những đệ tử khác cũng không biết trong thú uyển có yêu thú non mới, người vẫn luôn ở trong sân viện như cô nương thêu hoa lại biết trước các đệ tử khác.
Nếu không phải tình cờ bắt gặp, cũng không thể biết được có yêu thú mới đến.
Ở lúc mọi người không biết, nói không chừng tiểu hổ kia sẽ bị Du Chiêu bắt đi mất.
Những đệ tử khác đều hiểu ý tứ trong lời nói của Du Hạo.
Tất cả những gì bọn họ muốn là sự công bằng, công bằng, con mẹ nó là công bằng.
Du Chiêu không thể tu luyện, là một phế nhân, gia chủ luôn tìm cách chữa bệnh cho hắn, khiến hắn có thể tu luyện.
Quả thực là chưa từng nghe thấy, người trong gia tộc ít nhiều đều biết, việc này phải hao tốn rất nhiều.
Như vậy cũng thôi đi, bây giờ các đệ tử còn không có cơ hội cạnh tranh yêu thú công bằng với Du Chiêu, thực sự khiến người ta tức giận.
Kỳ thực không sợ người khác chiếm được nhiều, nhưng nếu đức không tương xứng, tự nhiên sẽ làm người ta không phục, vì vậy những đệ tử khác mới luôn châm chọc Du Chiêu, giống như những pháo hôi não tàn.
Đứng ở góc nhìn của thượng đế, những người này thật vô tri ngu muội, hoàn toàn không biết gì về kế hoạch vĩ đại của người ta, không biết vì Du gia, gia chủ và Du Chiêu phải chịu bao nhiêu đau khổ.
Nhưng giờ phút này, trong lòng nhóm tiểu tử choai choai chỉ tràn ngập không cam lòng và phẫn nộ.
Có người châm chọc nói: “Đúng vậy, hắn là con trai của gia chủ, có thứ gì tốt đều thuộc về hắn, chúng ta không xứng.”
“Chúng ta thật sự không xứng, có lẽ vì không phải là người của Du gia đi.”
“Ha hả……”
Đám người âm dương quái khí trêu chọc Du Chiêu, sắc mặt Du Chiêu tái nhợt, nắm chặt tay, toàn thân run rẩy, cắn chặt răng kiềm chế.
Bộ dạng này của hắn càng khiến những thiếu niên khác tức giận, ngươi uất ức, ngươi còn uất ức, ngươi có tất cả, ngươi có tất cả những thứ các đệ tử khác phải vất vả tu luyện mới có được, ngươi còn uất ức!
Thật sự là chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ, gia tộc đã phải hao phí biết bao nhiêu thời gian và linh thạch để chữa bệnh cho ngươi, những linh thạch và sản nghiệp đó đều không phải là sự phấn đấu của toàn gia tộc mới có sao?
Du Hạo liếc nhìn dáng vẻ quật cường của đường đệ, nói với những người khác: “Được rồi, bớt tranh cãi đi, tiểu hổ vẫn còn ở trong thú uyển, ai cũng có thể tới xem.”
Đám người nhìn Du Chiêu, lẩm bẩm rời đi rồi, Du Chiêu đứng yên tại chỗ, không còn dáng vẻ quật cường vừa rồi nữa, ngược lại trông thật yếu ớt.
Trong một góc ngoặt, Du Tĩnh nhìn con trai, có chút đau lòng, quản gia phía sau hắn lên tiếng: “Thiếu gia cũng không dễ dàng gì.”
Du Tĩnh chỉ nói: “Tâm tính Chiêu Nhi sẽ ngày càng tốt, trên con đường tu hành, phải trải qua rất nhiều cửa ải khó khăn, sau này quay đầu nhìn lại, mấy lời chế nhạo trào phúng này, có đáng là gì đâu.”
Quản gia nói: “Hạo thiếu gia cũng là người có tâm tư thâm trầm, một câu khơi mào đã khiến mọi người bất mãn, sau đó lại trở thành người tốt.”
Du Tĩnh chỉ nói: “Dù sao cũng là con trai của tam đệ, ít nhiều gì cũng giống lão tam.”
Du Tĩnh nhìn con trai buồn bã trở về sân viện, cũng không tiến lên an ủi, không được bao lâu, lại thấy con trai cầm đồ đi ra.
Du Tĩnh nhướng mày: “Xem xem nó cầm bọc nhỏ làm cái gì?”
Du Chiêu xách đồ quay lại thú uyển một lần nữa, thở phì phò chạy chậm tới trước mặt lồng sắt, mở bọc ra, bên trong là một ít trái cây, còn có đồ ăn vặt.
Nam Chi nhìn trái cây và đồ ăn vặt trông giống như cục đá, cuối cùng chọn trái cây, trái cây, trái cây, ta muốn ăn trái cây.
Trong lòng Nam Chi đột nhiên hiểu ra, trước đây Du Chiêu chỉ cho cô uống sữa, bây giờ có nhiều người muốn cưỡi cô, Du Chiêu càng lấy ra nhiều thứ tốt hơn.
Ồ, đây là một con heo khó nuôi, cả đàn heo tranh đoạt thức ăn.
Nam Chi đột nhiên hưng phấn nói với hệ thống ca ca: “Ca ca, ca ca, ta nghĩ ra một cách, chỉ cần ta vẫn ở thú uyển, bọn họ sẽ không ngừng cho ta ăn.”
Hệ thống:……
Không cần dạy cũng học được cách tăng giá trị con người của bản thân, bắt đầu lừa ăn lừa uống.
Du Chiêu đưa trái cây tới cho Nam Chi, Nam Chi lập tức quỳ xuống, hai chân trước đè lên trái cây, dùng răng sữa nhỏ cắn.
Lớp vỏ của linh quả rách ra, linh khí thoát ra ngoài, mùi trái cây hòa lẫn linh khí, khiến cho tinh thần Nam Chi vô cùng phấn chấn, ngon quá, ngon thật.
Nam Chi ăn một linh quả, ợ một cái, cực kỳ thoải mái, lười biếng nằm xuống.
Du Chiêu nhìn bộ dạng của tiểu hổ, thử vươn tay sờ một cái, Nam Chi nheo mắt nhìn hắn, cũng không duỗi móng vuốt ra cào hắn.
Du Chiêu vô cùng hưng phấn, vươn tay sờ soạng một chút, còn muốn sờ thêm một chút nữa, Nam Chi lập tức vươn móng vuốt ra, Du Chiêu thức thời không sờ soạng nữa.
Nhưng đây cũng là tiến bộ rất lớn, vật nhỏ cho sờ soạng.
Du Chiêu nhất thời thụ sủng nhược kinh, nó trước kia luôn cao quý lãnh diễm, bây giờ đột nhiên cho sờ, Du Chiêu bây giờ giống như một miêu nô.
Du Chiêu cũng hiểu ra, tiểu hổ không thích sữa, mà thích ăn linh quả và linh thạch hơn.
Nghĩ cũng đúng, đồ có linh khí đều là thứ tốt.
Du Chiêu để lại mấy khối linh thạch cho Nam Chi nghiến răng, gần như nhảy nhót mà đi rồi.
Du Tĩnh quan sát sự tương tác giữa con trai và Phong Dực Thần Hổ, nói với quản gia: “Chiêu Nhi có một trái tim rất trong sáng.”
“Đúng vậy, tuy rằng thiếu gia không thể tu luyện, nhưng xét về tính tình và sự kiên trì, thiếu gia xếp hạng nhất.” Quản gia gật đầu phụ họa lời của gia chủ, hắn đã từng chứng kiến quá trình chữa bệnh của thiếu gia.
Dáng người nho nhỏ, đau như vậy vẫn cắn răng chịu đựng, nỗi đau mà ngay tới cả người lớn cũng không thể chịu đựng nổi, một đứa trẻ như hắn vẫn kiên trì nhịn xuống.
“Để những đệ tử khác cũng được gặp Phong Dực Thần Hổ, để chúng tự dựa vào bản lĩnh của mình đi.” Du Tĩnh nói.
Quản gia nói: “Nếu có người thật sự đem được Phong Dực Thần Hổ đi thì sao?”
Du Tĩnh: “Đó cũng là phúc của Du gia.” Thịt vẫn nằm trong nồi.
Trong lòng Du Tĩnh có một cái dã tâm muốn biến Du gia trở thành gia tộc tu tiên hạng nhất, gia tộc cần tạo ra một cường giả tuyệt đối, của cải của Du gia quá mỏng, đối mặt với những đại gia tộc tu tiên cùng tông môn, hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Con trai Du Chiêu của hắn có hy vọng, chỉ là con đường phía trước có gian nan một chút.
Vì thế chỗ Nam Chi ngày nào cũng rất náo nhiệt, đệ tự tới xem hổ mãi không dứt, ai cũng hy vọng có thể lừa được tiểu hổ về tay.
Nam Chi một mực là có đồ ăn ngon thì ăn, đồ ăn không ngon sẽ không ăn, bây giờ Nam Chi đã có tư cách kén cá chọn canh.
Có đồ ăn ngon, Nam Chi sẽ cho sờ một chút, theo thời gian, Nam Chi ngày càng mập lên, toàn thân hổ con trở nên tròn trịa.
Các đệ tử đều biết tiểu hổ kén ăn, căn bản không thích đồ ăn bình thường, mỗi ngày đều ăn thịt linh thú, linh quả, không ăn đồ ăn bình thường.
Con mẹ nó, người bình thường sao có thể ngày nào cũng có linh thạch và linh quả được, lại còn phải ăn thịt yêu thú mỗi ngày, nếu nó thật sự đi theo mình, chẳng phải là rước về một tiểu tổ tông sao?
Một số đệ tử yếu kém rời khỏi cuộc cạnh tranh, đến cuối cùng, chỉ còn lại mấy đệ tử là con của người trong gia tộc điên cuồng tham gia.
Hệ thống:…
Lừa ăn lừa uống đạt cảnh giới cao nhất.
Được ăn ngon, mới nâng móng vuốt cho người ta sờ một chút, ngươi cũng thật cao quý nha.
Nam Chi yên tâm thoải mái ăn uống, các ngươi đều muốn cưỡi lên ta, cưỡi ta cả đời, chỉ cho ăn một chút mà được sao.
Không được nha!
Nghĩ đến việc sau này sẽ trở thành thú cưỡi, Nam Chi càng ăn nhiều hơn.
Những đệ tử khác cũng không biết trong thú uyển có yêu thú non mới, người vẫn luôn ở trong sân viện như cô nương thêu hoa lại biết trước các đệ tử khác.
Nếu không phải tình cờ bắt gặp, cũng không thể biết được có yêu thú mới đến.
Ở lúc mọi người không biết, nói không chừng tiểu hổ kia sẽ bị Du Chiêu bắt đi mất.
Những đệ tử khác đều hiểu ý tứ trong lời nói của Du Hạo.
Tất cả những gì bọn họ muốn là sự công bằng, công bằng, con mẹ nó là công bằng.
Du Chiêu không thể tu luyện, là một phế nhân, gia chủ luôn tìm cách chữa bệnh cho hắn, khiến hắn có thể tu luyện.
Quả thực là chưa từng nghe thấy, người trong gia tộc ít nhiều đều biết, việc này phải hao tốn rất nhiều.
Như vậy cũng thôi đi, bây giờ các đệ tử còn không có cơ hội cạnh tranh yêu thú công bằng với Du Chiêu, thực sự khiến người ta tức giận.
Kỳ thực không sợ người khác chiếm được nhiều, nhưng nếu đức không tương xứng, tự nhiên sẽ làm người ta không phục, vì vậy những đệ tử khác mới luôn châm chọc Du Chiêu, giống như những pháo hôi não tàn.
Đứng ở góc nhìn của thượng đế, những người này thật vô tri ngu muội, hoàn toàn không biết gì về kế hoạch vĩ đại của người ta, không biết vì Du gia, gia chủ và Du Chiêu phải chịu bao nhiêu đau khổ.
Nhưng giờ phút này, trong lòng nhóm tiểu tử choai choai chỉ tràn ngập không cam lòng và phẫn nộ.
Có người châm chọc nói: “Đúng vậy, hắn là con trai của gia chủ, có thứ gì tốt đều thuộc về hắn, chúng ta không xứng.”
“Chúng ta thật sự không xứng, có lẽ vì không phải là người của Du gia đi.”
“Ha hả……”
Đám người âm dương quái khí trêu chọc Du Chiêu, sắc mặt Du Chiêu tái nhợt, nắm chặt tay, toàn thân run rẩy, cắn chặt răng kiềm chế.
Bộ dạng này của hắn càng khiến những thiếu niên khác tức giận, ngươi uất ức, ngươi còn uất ức, ngươi có tất cả, ngươi có tất cả những thứ các đệ tử khác phải vất vả tu luyện mới có được, ngươi còn uất ức!
Thật sự là chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ, gia tộc đã phải hao phí biết bao nhiêu thời gian và linh thạch để chữa bệnh cho ngươi, những linh thạch và sản nghiệp đó đều không phải là sự phấn đấu của toàn gia tộc mới có sao?
Du Hạo liếc nhìn dáng vẻ quật cường của đường đệ, nói với những người khác: “Được rồi, bớt tranh cãi đi, tiểu hổ vẫn còn ở trong thú uyển, ai cũng có thể tới xem.”
Đám người nhìn Du Chiêu, lẩm bẩm rời đi rồi, Du Chiêu đứng yên tại chỗ, không còn dáng vẻ quật cường vừa rồi nữa, ngược lại trông thật yếu ớt.
Trong một góc ngoặt, Du Tĩnh nhìn con trai, có chút đau lòng, quản gia phía sau hắn lên tiếng: “Thiếu gia cũng không dễ dàng gì.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Du Tĩnh chỉ nói: “Tâm tính Chiêu Nhi sẽ ngày càng tốt, trên con đường tu hành, phải trải qua rất nhiều cửa ải khó khăn, sau này quay đầu nhìn lại, mấy lời chế nhạo trào phúng này, có đáng là gì đâu.”
Quản gia nói: “Hạo thiếu gia cũng là người có tâm tư thâm trầm, một câu khơi mào đã khiến mọi người bất mãn, sau đó lại trở thành người tốt.”
Du Tĩnh chỉ nói: “Dù sao cũng là con trai của tam đệ, ít nhiều gì cũng giống lão tam.”
Du Tĩnh nhìn con trai buồn bã trở về sân viện, cũng không tiến lên an ủi, không được bao lâu, lại thấy con trai cầm đồ đi ra.
Du Tĩnh nhướng mày: “Xem xem nó cầm bọc nhỏ làm cái gì?”
Du Chiêu xách đồ quay lại thú uyển một lần nữa, thở phì phò chạy chậm tới trước mặt lồng sắt, mở bọc ra, bên trong là một ít trái cây, còn có đồ ăn vặt.
Nam Chi nhìn trái cây và đồ ăn vặt trông giống như cục đá, cuối cùng chọn trái cây, trái cây, trái cây, ta muốn ăn trái cây.
Trong lòng Nam Chi đột nhiên hiểu ra, trước đây Du Chiêu chỉ cho cô uống sữa, bây giờ có nhiều người muốn cưỡi cô, Du Chiêu càng lấy ra nhiều thứ tốt hơn.
Ồ, đây là một con heo khó nuôi, cả đàn heo tranh đoạt thức ăn.
Nam Chi đột nhiên hưng phấn nói với hệ thống ca ca: “Ca ca, ca ca, ta nghĩ ra một cách, chỉ cần ta vẫn ở thú uyển, bọn họ sẽ không ngừng cho ta ăn.”
Hệ thống:……
Không cần dạy cũng học được cách tăng giá trị con người của bản thân, bắt đầu lừa ăn lừa uống.
Du Chiêu đưa trái cây tới cho Nam Chi, Nam Chi lập tức quỳ xuống, hai chân trước đè lên trái cây, dùng răng sữa nhỏ cắn.
Lớp vỏ của linh quả rách ra, linh khí thoát ra ngoài, mùi trái cây hòa lẫn linh khí, khiến cho tinh thần Nam Chi vô cùng phấn chấn, ngon quá, ngon thật.
Nam Chi ăn một linh quả, ợ một cái, cực kỳ thoải mái, lười biếng nằm xuống.
Du Chiêu nhìn bộ dạng của tiểu hổ, thử vươn tay sờ một cái, Nam Chi nheo mắt nhìn hắn, cũng không duỗi móng vuốt ra cào hắn.
Du Chiêu vô cùng hưng phấn, vươn tay sờ soạng một chút, còn muốn sờ thêm một chút nữa, Nam Chi lập tức vươn móng vuốt ra, Du Chiêu thức thời không sờ soạng nữa.
Nhưng đây cũng là tiến bộ rất lớn, vật nhỏ cho sờ soạng.
Du Chiêu nhất thời thụ sủng nhược kinh, nó trước kia luôn cao quý lãnh diễm, bây giờ đột nhiên cho sờ, Du Chiêu bây giờ giống như một miêu nô.
Du Chiêu cũng hiểu ra, tiểu hổ không thích sữa, mà thích ăn linh quả và linh thạch hơn.
Nghĩ cũng đúng, đồ có linh khí đều là thứ tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Du Chiêu để lại mấy khối linh thạch cho Nam Chi nghiến răng, gần như nhảy nhót mà đi rồi.
Du Tĩnh quan sát sự tương tác giữa con trai và Phong Dực Thần Hổ, nói với quản gia: “Chiêu Nhi có một trái tim rất trong sáng.”
“Đúng vậy, tuy rằng thiếu gia không thể tu luyện, nhưng xét về tính tình và sự kiên trì, thiếu gia xếp hạng nhất.” Quản gia gật đầu phụ họa lời của gia chủ, hắn đã từng chứng kiến quá trình chữa bệnh của thiếu gia.
Dáng người nho nhỏ, đau như vậy vẫn cắn răng chịu đựng, nỗi đau mà ngay tới cả người lớn cũng không thể chịu đựng nổi, một đứa trẻ như hắn vẫn kiên trì nhịn xuống.
“Để những đệ tử khác cũng được gặp Phong Dực Thần Hổ, để chúng tự dựa vào bản lĩnh của mình đi.” Du Tĩnh nói.
Quản gia nói: “Nếu có người thật sự đem được Phong Dực Thần Hổ đi thì sao?”
Du Tĩnh: “Đó cũng là phúc của Du gia.” Thịt vẫn nằm trong nồi.
Trong lòng Du Tĩnh có một cái dã tâm muốn biến Du gia trở thành gia tộc tu tiên hạng nhất, gia tộc cần tạo ra một cường giả tuyệt đối, của cải của Du gia quá mỏng, đối mặt với những đại gia tộc tu tiên cùng tông môn, hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Con trai Du Chiêu của hắn có hy vọng, chỉ là con đường phía trước có gian nan một chút.
Vì thế chỗ Nam Chi ngày nào cũng rất náo nhiệt, đệ tự tới xem hổ mãi không dứt, ai cũng hy vọng có thể lừa được tiểu hổ về tay.
Nam Chi một mực là có đồ ăn ngon thì ăn, đồ ăn không ngon sẽ không ăn, bây giờ Nam Chi đã có tư cách kén cá chọn canh.
Có đồ ăn ngon, Nam Chi sẽ cho sờ một chút, theo thời gian, Nam Chi ngày càng mập lên, toàn thân hổ con trở nên tròn trịa.
Các đệ tử đều biết tiểu hổ kén ăn, căn bản không thích đồ ăn bình thường, mỗi ngày đều ăn thịt linh thú, linh quả, không ăn đồ ăn bình thường.
Con mẹ nó, người bình thường sao có thể ngày nào cũng có linh thạch và linh quả được, lại còn phải ăn thịt yêu thú mỗi ngày, nếu nó thật sự đi theo mình, chẳng phải là rước về một tiểu tổ tông sao?
Một số đệ tử yếu kém rời khỏi cuộc cạnh tranh, đến cuối cùng, chỉ còn lại mấy đệ tử là con của người trong gia tộc điên cuồng tham gia.
Hệ thống:…
Lừa ăn lừa uống đạt cảnh giới cao nhất.
Được ăn ngon, mới nâng móng vuốt cho người ta sờ một chút, ngươi cũng thật cao quý nha.
Nam Chi yên tâm thoải mái ăn uống, các ngươi đều muốn cưỡi lên ta, cưỡi ta cả đời, chỉ cho ăn một chút mà được sao.
Không được nha!
Nghĩ đến việc sau này sẽ trở thành thú cưỡi, Nam Chi càng ăn nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro