Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Thanh Vân Chí (...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Hơn nữa đã ở chung nhiều năm như vậy, đã hiểu rõ tính tình của nhau.

Bà nội Thẩm vẫn luôn không hiểu một chuyện, chính là tại sao Hương Châu lại không muốn làm thê tử của Thẩm Gia Văn, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Có lẽ giữa Hương Châu và Thẩm Gia Văn đã xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng bây giờ có rối rắm những chuyện này cũng không có tác dụng gì, rốt cuộc bọn họ đã trở thành huynh muội, giữa huynh muội không thích hợp nói những đề tài này.

“Hương Châu tỷ tỷ, Hương Châu tỷ tỷ, nha dịch tới thôn, tới nhà các người.” Trẻ con trong thôn hò hét ngoài sân.

Mấy nữ nhân trong nhà đang bận rộn lập tức cảnh giác, “Nha dịch tới sao, yết bảng sao, có kết quả thi rồi sao?”

Bà nội Thẩm nhanh chóng bước ra, nhìn thấy nha dịch, vội vàng nói: “Quan gia, ta là bà nội của Thẩm Gia Văn.”

Nha dịch xua xua tay nói: “Quan gia cái gì, chúc mừng các ngươi, lão gia Thẩm Gia Văn đã trở thành tú tài, hạng nhì.”

Bà nội Thẩm há hốc mồm thở hổn hển một hơi, lại nhanh chóng bảo Thẩm đại tẩu lấy tiền đưa cho nha dịch uống rượu.

Nha dịch báo hỉ xong cũng đi rồi, người trong thôn kéo đến Thẩm gia, chúc mừng Thẩm gia, vui mừng vì trong thôn đã có một cái tú tài, về sau trong thôn có chuyện gì, cũng có tú tài gia chu toàn.

Cũng có người đố kỵ nói ra lời ác ý.

Thẩm gia có một cái tú tài, người trong tông tộc Thẩm gia muốn làm lớn một phen, nếu Thẩm Gia Văn muốn tiếp tục đọc sách, sau này lại đi thi, tông tộc cũng phải tìm cách quyên góp tiền.

Bà nội Thẩm nói: “Đây là chuyện nên làm, chờ Gia Văn trở về, sẽ bảo nó tới thương lượng với các vị, bây giờ Gia Văn vẫn còn ở học viện, chờ tới khi trở về, ta sẽ lập tức bảo nó tới tìm các vị.”

Đối mặt với nhóm trưởng lão trong tông tộc, bà nội Thẩm không dám làm phật ý, rốt cuộc người sống ở thế giới này, không thể rời khỏi tông tộc, cần có sự che chở của tông tộc.

Mọi người giải tán, tụm năm tụm ba nói, nhà Thẩm Đại Sơn đã đổi khác rồi, trong nhà có tú tài, đã khác biệt với những người chân đất trong thôn, Thẩm gia đã thay đổi.

Người nhà đều rất phấn khởi, Nam Chi lại rất bình tĩnh, thậm chí còn đang nghĩ, đây chỉ mới là bước đầu tiên.

Thẩm Gia Văn đọc sách thật sự rất lợi hại, là một người hiện đại, còn lợi hại hơn một người cổ đại đọc sách từ nhỏ.

Bà nội Thẩm nhìn Nam Chi hỏi: “Hương Châu, ngươi không vui sao?”

Nam Chi gật đầu, “Ta vui nha, rất vui.”

Bà nội Thẩm thấy người trong nhà còn vui mừng hơn cả nhặt được mấy ngàn lượng bạc, Hương Châu nhìn có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

Nam Chi nói: “Văn ca lợi hại như vậy, huynh ấy chắc chắn có thể thi đậu.”

Vô cùng tin tưởng Thẩm Gia Văn, còn tin tưởng hơn cả bản thân mình.

Nam Chi ưỡn ngực kiêu ngạo: Ta chính là người đã xem qua cốt truyện, cái gì ta cũng biết đấy!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lòng bà nội Thẩm cảm thán, trong nhà người tin tưởng Thẩm Gia Văn nhất, vậy mà lại là Hương Châu, Hương Châu tin tưởng Thẩm Gia Văn như vậy, cảm thấy Thẩm Gia Văn nhất định có tiền đồ.

Bà nội Thẩm càng thêm cảm thấy đáng tiếc, tiếc thay cháu trai, có một người toàn tâm toàn ý đặt ngươi ở trong lòng, lo lắng cho ngươi, vui mừng vì ngươi, tin tưởng ngươi như vậy, là một chuyện không dễ có được.

Thẩm Gia Văn từ học viện trở về, đã bị người trong tộc gọi đi, rất lâu sau mới trở về, nhìn thấy Nam Chi đang phơi dược liệu trong sân, hỏi: “Ta nghe người trong tộc nói, y thuật của ngươi rất lợi hại, tại sao trước kia chưa từng nghe ngươi nói.”

Nam Chi kinh ngạc, “Huynh không nhớ sao?”

Thẩm Gia Văn:……

Trọng điểm của ngươi thật quái lạ.

Thẩm Gia Văn chỉ nói: “Ta nhớ.”

Nam Chi hoài nghi, “Huynh thật sự nhớ sao, trước kia ta đã nói với huynh rồi nha.”

Thẩm Gia Văn:……

Lão tử không nhớ rõ.

Trong lòng Nam Chi cười hì hì, ta biết ngươi không nhớ rõ.

Giữa mày Thẩm Gia Văn đều là nhã nhặn, nhưng bởi vì có một cổ tự tin cùng khí chất không thể giải thích được, khiến hắn thoạt nhìn cũng không có yếu đuối như vậy.

Giống như ẩn chứa sức mạnh khó có thể tưởng tượng được cùng với….. Dã tâm.

Giờ phút này, hắn cau mày, “Vậy tại sao bây giờ ngươi lại nghĩ đến chuyện trở thành đại phu, tại sao trước đây lại không làm?”

Nam Chi nhìn Thẩm Gia Văn, chẳng lẽ bây giờ Thẩm Gia Văn đang hoài nghi cái gì sao?

Hắn là người xuyên không, cho nên hoài nghi cô cũng xuyên không?

Hì hì, ngươi đoán đúng rồi.

Nam Chi bĩu môi, nói thẳng: “Trước kia ta muốn làm cáo mệnh phu nhân, một cáo mệnh phu nhân làm sao có thể làm đại phu xem bệnh cho nữ nhân được.”

Bà mụ chào đón sinh mệnh mới, một nghề thiêng liêng như vậy lại bị hạ xuống mức thấp nhất.

“Bây giờ ta đã trở thành muội muội của huynh, ta có thể làm.”

Nam Chi chống nạnh, tin hay không thì tùy.

Ánh mắt Thẩm Gia Văn hơi thả lỏng, lý do như vậy cũng có chút thuyết phục, Thẩm Gia Văn có không tin thì thế nào, hắn căn bản không thể sử dụng ký ức của nguyên chủ.

Thứ duy nhất hắn có là ký ức và kiến thức ở kiếp trước của hắn.

Thẩm Gia Văn có chút bất đắc dĩ mà nói: “Nói như vậy là ta trì hoãn ngươi trở thành đại phu.”

Nam Chi gật đầu, “Đúng rồi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Gia Văn: “…… Vậy tại sao ngươi lại không muốn làm cáo mệnh phu nhân nữa?”

Nam Chi: Bởi vì ta biết cốt truyện nha, không thể làm được cáo mệnh phu nhân, ngay cả việc trở thành thê tử cũng không thành.

Nam Chi: “Ta cảm thấy ta thích làm đại phu nuôi sống chính mình hơn, đi theo huynh không thể làm đại phu, vậy ta không làm cáo mệnh phu nhân nữa.”

Thẩm Gia Văn:……

Chân tướng có chút tàn nhẫn, ở trong lòng Hương Châu, hắn còn không bằng đại phu đâu.

Giữa đàn ông và sự nghiệp, quyết đoán từ bỏ đàn ông, lựa chọn sự nghiệp.

Nếu là Thẩm Gia Văn, Thẩm Gia Văn có thể cũng lựa chọn như vậy, nhưng đây là một tiểu cô nương cổ đại, có thể từ bỏ dụ hoặc làm cáo mệnh phu nhân, chọn trở thành một đại phu, một nữ đại phu có phần gây tranh cãi.

Còn là nữ đại phu xem bệnh cho nữ nhân.

Địa vị của nữ nhân thấp, đại phu xem bệnh cho nữ nhân thậm chí còn bị khinh thường.

Thẩm Gia Văn chỉ nói: “Có cái nghề nuôi sống chính mình cũng tốt, ngươi như vậy khá tốt.”

Nam Chi hỏi Thẩm Gia Văn: “Văn ca, nếu sau này có người bắt nạt ta, huynh phải chống lưng cho ta nha.”

Thẩm Gia Văn chỉ nói: “Ta sẽ.”

Đây là một phần trách nhiệm, nếu dùng thân thể của người khác, thân thể của người này có cha mẹ, có người thân, đây là huyết thống, không thể thoát khỏi ràng buộc.

Hơn nữa, tiểu cô nương này còn là vị hôn thê của nguyên chủ.

Đột nhiên, Thẩm Gia Văn nheo mắt lại, một tia sáng lóe lên trong lòng Thẩm Gia Văn, đột nhiên nghĩ đến một khả năng kinh hãi.

Hắn đột nhiên đến gần Nam Chi, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt dán chặt vào Nam Chi.

Cho dù Thẩm Gia Văn có yếu ớt, nhưng thân thể hắn gầy ốm thon dài, cao hơn Nam Chi rất nhiều, rất có cảm giác áp bách.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Nam Chi khó hiểu nhìn Thẩm Gia Văn, ngươi có chuyện gì?

Nhìn ngươi hung dữ quá, tốt nhất là ngươi thật sự có chuyện, bằng không ta sẽ đánh ngươi ngã xuống đất.

Thẩm Gia Văn hỏi: “Quan hệ của chúng ta không tốt sao, tại sao ngươi lại không muốn làm phu thê với ta?”

Vì sao hắn lại như vậy, có lẽ hắn xuyên đến cơ thể này, bị Hương Châu nhận ra hắn không phải Thẩm Gia Văn lúc đầu, cho nên mới không muốn làm phu thê với hắn.

Cũng không phải là không có khả năng này.

Hương Châu là người quen thuộc với Thẩm Gia Văn nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0