Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Thanh Vân Chí (...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Có một chuyện nghẹn lại trong lòng mọi người thật lâu, tiểu thư đến ban ngày là ai?
Tới Thẩm gia làm cái gì, chẳng lẽ là tới chữa bệnh, có lẽ tới chữa bệnh chỉ là một cái cớ, thực tế là muốn nhìn xem Thẩm gia là cái dạng gì.
Nhưng hoàn cảnh của Thẩm gia thật sự không tốt, nhà cửa tồi tàn, người một nhà sống chung không thể nói là ngăn nắp sạch sẽ được, càng đừng nói tới tinh tế.
Vì được ăn một bữa ngon, khuôn mặt vốn đang thỏa mãn của người Thẩm gia đều thay đổi sắc mặt, ít nhiều cũng lộ ra chút xấu hổ, tự ti.
Thẩm Gia Văn vẫn bình tĩnh như cũ, thờ ơ nói: “Chính là tới khám bệnh.”
Bà nội Thẩm hỏi thẳng: “Chẳng lẽ trong thành không có đại phu giỏi sao, tại sao lại phải tới nông thôn cho một tiểu nha đầu khám bệnh.”
Nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.
Thẩm Gia Văn chỉ nói: “Lý gia không muốn để những người khác biết, ca ca của Lý tiểu thư là bạn cùng trường của ta.”
Vẻ mặt của bà nội Thẩm càng thêm do dự, “Là bệnh gì vậy?” Lén lút như vậy.
Nam Chi giơ tay nói: “Chỉ là bệnh bình thường mà thôi.”
Bà nội Thẩm càng nghi hoặc, nếu là bệnh bình thường, tại sao còn phải chạy xe xa như vậy tới nông thôn?
Bà nội Thẩm không nhịn được nói với Thẩm Gia Văn: “Gia Văn, ngươi phải nói thật với bà nội.”
Thẩm Gia Văn bình tĩnh nói: “Nàng ấy tới đây để khám bệnh, nữ tử luôn có chỗ bất tiện, ta biết mọi người đang nghĩ cái gì, nhưng không đâu, Lý gia sẽ không đồng ý, bây giờ ta chỉ tập trung vào thi cử.”
Thẩm đại tẩu rưng rưng nước mắt, đều là người nhà liên lụy Thẩm Gia Văn, Thẩm Gia Văn có thể cưới một nữ tử tốt hơn, đáng tiếc, hoàn cảnh của Thẩm gia lại không tốt.
Có lẽ địa vị của Thẩm gia trong thôn cũng không tệ, đặc biệt là sau khi Thẩm Gia Văn thi đỗ tú tài, Thẩm gia đã mơ hồ trở thành gia tộc số một trong thôn.
Nhưng so với những gia đình quyền quý đó, bọn họ thật sự quá nghèo.
Thẩm Gia Văn đoán đúng rồi, Lý tiểu thư trở về, nhắc tới Thẩm Gia Văn với người nhà, người Lý gia lập tức nhíu mày, cảm thấy của cải của Thẩm gia quả thực quá ít ỏi.
Sẽ là một chuyện rất nguy hiểm, nếu mọi việc đều dựa vào Lý gia.
Trên đời này có rất nhiều người ăn cơm mềm, rõ ràng là ăn của người ta, dùng của người ta, lại cảm thấy người ta đang coi thường hắn.
Lòng tự trọng của nam nhân bị xúc phạm, người như vậy, một khi phát đạt, sẽ hung ác trả thù, không riêng gì hung ác, mà còn cảm thấy mình là người bị hại, đã phải chịu vũ nhục.
Ai nói con nhà nghèo trưởng thành sớm, không phải, tôn nghiêm của con nhà nghèo đã sớm bị đánh nát, bởi vì nghèo, sẽ gặp phải rất nhiều chuyện làm người ta xấu hổ.
Đó là cảm giác xấu hổ toàn thân nóng bừng, hận không thể chui xuống khe nứt dưới mặt đất.
Có bao nhiêu người ở thời điểm tay trắng, nói ta không có tiền, cái gì ta cũng không có, chỉ có thể cắn răng giữ gìn chút lòng tự tôn.
Đáng tiếc đến tự tôn cũng không giữ được.
Người như vậy chờ đến khi phát đạt, có năng lực, liền phải tìm về chút tôn nghiêm đã vỡ nát.
Ai khiến cho bọn họ không còn tự tôn, chính là kẻ thù của bọn họ.
Hôn nhân cũng là một loại đầu tư, nhưng loại đầu tư này mang lợi nhuận lớn, cũng có rủi ro cao.
Lý tiểu thư không ngờ người nhà sẽ không đồng ý, nàng nhìn về phía ca ca, “Ca ca, không phải huynh nói Thẩm công tử rất lợi hại sao?”
Lý công tử do dự nói: “Thẩm Gia Văn quả thực học rất giỏi, nhưng điều đó không có nghĩa hắn sẽ là một người chồng tốt.”
Mặt Lý tiểu thư xụ xuống, rất đau lòng, nàng cảm nhận được ở hắn khí chất ôn nhu cùng sự kiềm chế mà nàng chưa từng nhìn thấy ở một người nam nhân khác.
Hơn nữa một người có phong thái như vậy nhìn thế nào cũng không giống người có tâm tư vặn vẹo.
Lý tiểu thư nói: “Cha mẹ, con thật sự muốn gả cho Thẩm Gia Văn, huynh ấy là người tốt, con cảm thấy, sau này con có xảy ra chuyện gì, huynh ấy sẽ không bỏ mặc con.”
“So với gả cho tên nam nhân khác, còn không bằng gả cho Thẩm Gia Văn.”
Cha mẹ Lý có chút đau đầu, gia cảnh của Thẩm Gia Văn thật sự quá mỏng, tuy rằng Thẩm Gia Văn ở tuổi này đã thi đậu tú tài, nhưng vẫn không thể so được với Lý gia.
“Con mới gặp hắn có vài lần, đã biết hắn là người tốt sao, bây giờ Thẩm Gia Văn không có lựa chọn nào khác mà cưới con, chờ tới khi hắn có thể lựa chọn, con phải làm sao bây giờ?”
Có không ít nam nhân sau khi phát đạt, cũng không cảm thấy cảm kích người đã chịu khổ cùng mình, ngược lại còn cảm thấy là do mình không đủ điều kiện, không thể lựa chọn.
Lý công tử thấy muội muội kiên định như vậy, có chút đau đầu, biết vậy đã không đưa Thẩm Gia Văn về nhà, để muội muội nhìn thấy Thẩm Gia Văn.
Lý công tử cảm thấy Thẩm Gia Văn là một người rất lợi hại, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc muốn Thẩm Gia Văn trở thành em rể của mình.
Lý tiểu thư thấy người nhà không đồng ý, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống, lại lén đưa tín vật tới chỗ Thẩm Gia Văn, hy vọng Thẩm Gia Văn sẽ ra mặt.
Thẩm Gia Văn nhìn ngọc bội bày tỏ tình cảm, lại nhìn tiểu nha hoàn, xoay người đi viết một bức thư, đưa bức thư và ngọc bội trả lại cho nha hoàn, nha hoàn ngơ ngác mà nhìn Thẩm Gia Văn.
Thẩm Gia Văn nói: “Ngươi cứ đưa cho tiểu thư nhà các ngươi xem, nàng sẽ hiểu, làm phiền rồi.”
Nha hoàn ngây thơ mờ mịt trở về, đưa thư cho Lý tiểu thư, Lý tiểu thư nhìn thấy ngọc bội, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, lại run run rẩy rẩy, cố nén nước mắt đọc thư.
Trong thư, Thẩm Gia Văn vô cùng uyển chuyển từ chối Lý tiểu thư, Lý tiểu thư nhìn bức thư, vừa khóc vừa cười.
Chủ yếu là Thẩm Gia Văn từ chối có vẻ thực hài hước, đau lòng là, Thẩm Gia Văn sẽ không cưới nàng.
Cho dù nàng có rất nhiều tâm tư, nhưng đối phương không có suy nghĩ gì, thì cũng không có cách nào.
Lý tiểu thư nhìn ngọc bội, suy nghĩ một lúc rồi cất đi, lần đầu động tâm lại thua hoàn toàn.
Không rõ Lý tiểu thư đến có phải vì khám bệnh hay không, không biết được, chỉ là muốn tới Thẩm gia nhìn qua một chút, sự nghèo khó của Thẩm gia làm Lý tiểu thư kinh hãi, nhưng Lý tiểu thư cảm thấy đây không phải là vấn đề.
Thẩm Gia Văn giải quyết xong chuyện của Lý tiểu thư, nhưng về đến nhà, lại bị người trong thôn tới giới thiệu cô nương nhà mình, hoặc cũng là cô nương thân thích.
Thẩm Gia Văn:……
Làm thế nào mà cả thôn lại tới mai mối cho ta vậy!
Vẻ mặt hung dữ đó khiến Thẩm Gia Văn có chút sợ hãi, thúc giục kết hôn vĩnh viễn làm người ta sợ hãi.
Hơn nữa còn nhiều người như vậy.
Bà nội Thẩm nói: “Ta đã thay ngươi từ chối không ít rồi.”
Bây giờ mọi người trong thôn đều biết, Thẩm Gia Văn và Hương Châu xung hỉ không phải là phu thê, Hương Châu là muội muội của Thẩm Gia Văn.
Thôn dân nghe được tin tức này, đều dùng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc mà nhìn Nam Chi.
Đây là đồ ngốc gì nha, làm tú tài phu nhân mà không làm sao?
Nhưng đồng thời trong lòng cũng sinh ra một tia tham vọng, tú tài phu nhân đó, với tuổi tác của Thẩm Gia Văn, sau này có thế nào cũng trúng được một cái cử nhân!
Ngay cả những người bình thường cũng dám tới thử vận may, nói không chừng lại gặp may mắn, có được một người con rể như Thẩm Gia Văn.
Đại đa số mọi người là vì muốn hưởng phúc, nhưng hưởng phúc cũng không dễ hưởng như vậy, dựa vào cái gì người ta phải cho ngươi hưởng phúc.
Người Thẩm gia nhìn người trong thôn tích cực giới thiệu cô nương nhà mình, nhưng cô nương trong thôn, phải nấu cơm giặt giũ, lo liệu việc nhà, thật sự có rất ít cô nương xinh đẹp.
Có một chuyện nghẹn lại trong lòng mọi người thật lâu, tiểu thư đến ban ngày là ai?
Tới Thẩm gia làm cái gì, chẳng lẽ là tới chữa bệnh, có lẽ tới chữa bệnh chỉ là một cái cớ, thực tế là muốn nhìn xem Thẩm gia là cái dạng gì.
Nhưng hoàn cảnh của Thẩm gia thật sự không tốt, nhà cửa tồi tàn, người một nhà sống chung không thể nói là ngăn nắp sạch sẽ được, càng đừng nói tới tinh tế.
Vì được ăn một bữa ngon, khuôn mặt vốn đang thỏa mãn của người Thẩm gia đều thay đổi sắc mặt, ít nhiều cũng lộ ra chút xấu hổ, tự ti.
Thẩm Gia Văn vẫn bình tĩnh như cũ, thờ ơ nói: “Chính là tới khám bệnh.”
Bà nội Thẩm hỏi thẳng: “Chẳng lẽ trong thành không có đại phu giỏi sao, tại sao lại phải tới nông thôn cho một tiểu nha đầu khám bệnh.”
Nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.
Thẩm Gia Văn chỉ nói: “Lý gia không muốn để những người khác biết, ca ca của Lý tiểu thư là bạn cùng trường của ta.”
Vẻ mặt của bà nội Thẩm càng thêm do dự, “Là bệnh gì vậy?” Lén lút như vậy.
Nam Chi giơ tay nói: “Chỉ là bệnh bình thường mà thôi.”
Bà nội Thẩm càng nghi hoặc, nếu là bệnh bình thường, tại sao còn phải chạy xe xa như vậy tới nông thôn?
Bà nội Thẩm không nhịn được nói với Thẩm Gia Văn: “Gia Văn, ngươi phải nói thật với bà nội.”
Thẩm Gia Văn bình tĩnh nói: “Nàng ấy tới đây để khám bệnh, nữ tử luôn có chỗ bất tiện, ta biết mọi người đang nghĩ cái gì, nhưng không đâu, Lý gia sẽ không đồng ý, bây giờ ta chỉ tập trung vào thi cử.”
Thẩm đại tẩu rưng rưng nước mắt, đều là người nhà liên lụy Thẩm Gia Văn, Thẩm Gia Văn có thể cưới một nữ tử tốt hơn, đáng tiếc, hoàn cảnh của Thẩm gia lại không tốt.
Có lẽ địa vị của Thẩm gia trong thôn cũng không tệ, đặc biệt là sau khi Thẩm Gia Văn thi đỗ tú tài, Thẩm gia đã mơ hồ trở thành gia tộc số một trong thôn.
Nhưng so với những gia đình quyền quý đó, bọn họ thật sự quá nghèo.
Thẩm Gia Văn đoán đúng rồi, Lý tiểu thư trở về, nhắc tới Thẩm Gia Văn với người nhà, người Lý gia lập tức nhíu mày, cảm thấy của cải của Thẩm gia quả thực quá ít ỏi.
Sẽ là một chuyện rất nguy hiểm, nếu mọi việc đều dựa vào Lý gia.
Trên đời này có rất nhiều người ăn cơm mềm, rõ ràng là ăn của người ta, dùng của người ta, lại cảm thấy người ta đang coi thường hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lòng tự trọng của nam nhân bị xúc phạm, người như vậy, một khi phát đạt, sẽ hung ác trả thù, không riêng gì hung ác, mà còn cảm thấy mình là người bị hại, đã phải chịu vũ nhục.
Ai nói con nhà nghèo trưởng thành sớm, không phải, tôn nghiêm của con nhà nghèo đã sớm bị đánh nát, bởi vì nghèo, sẽ gặp phải rất nhiều chuyện làm người ta xấu hổ.
Đó là cảm giác xấu hổ toàn thân nóng bừng, hận không thể chui xuống khe nứt dưới mặt đất.
Có bao nhiêu người ở thời điểm tay trắng, nói ta không có tiền, cái gì ta cũng không có, chỉ có thể cắn răng giữ gìn chút lòng tự tôn.
Đáng tiếc đến tự tôn cũng không giữ được.
Người như vậy chờ đến khi phát đạt, có năng lực, liền phải tìm về chút tôn nghiêm đã vỡ nát.
Ai khiến cho bọn họ không còn tự tôn, chính là kẻ thù của bọn họ.
Hôn nhân cũng là một loại đầu tư, nhưng loại đầu tư này mang lợi nhuận lớn, cũng có rủi ro cao.
Lý tiểu thư không ngờ người nhà sẽ không đồng ý, nàng nhìn về phía ca ca, “Ca ca, không phải huynh nói Thẩm công tử rất lợi hại sao?”
Lý công tử do dự nói: “Thẩm Gia Văn quả thực học rất giỏi, nhưng điều đó không có nghĩa hắn sẽ là một người chồng tốt.”
Mặt Lý tiểu thư xụ xuống, rất đau lòng, nàng cảm nhận được ở hắn khí chất ôn nhu cùng sự kiềm chế mà nàng chưa từng nhìn thấy ở một người nam nhân khác.
Hơn nữa một người có phong thái như vậy nhìn thế nào cũng không giống người có tâm tư vặn vẹo.
Lý tiểu thư nói: “Cha mẹ, con thật sự muốn gả cho Thẩm Gia Văn, huynh ấy là người tốt, con cảm thấy, sau này con có xảy ra chuyện gì, huynh ấy sẽ không bỏ mặc con.”
“So với gả cho tên nam nhân khác, còn không bằng gả cho Thẩm Gia Văn.”
Cha mẹ Lý có chút đau đầu, gia cảnh của Thẩm Gia Văn thật sự quá mỏng, tuy rằng Thẩm Gia Văn ở tuổi này đã thi đậu tú tài, nhưng vẫn không thể so được với Lý gia.
“Con mới gặp hắn có vài lần, đã biết hắn là người tốt sao, bây giờ Thẩm Gia Văn không có lựa chọn nào khác mà cưới con, chờ tới khi hắn có thể lựa chọn, con phải làm sao bây giờ?”
Có không ít nam nhân sau khi phát đạt, cũng không cảm thấy cảm kích người đã chịu khổ cùng mình, ngược lại còn cảm thấy là do mình không đủ điều kiện, không thể lựa chọn.
Lý công tử thấy muội muội kiên định như vậy, có chút đau đầu, biết vậy đã không đưa Thẩm Gia Văn về nhà, để muội muội nhìn thấy Thẩm Gia Văn.
Lý công tử cảm thấy Thẩm Gia Văn là một người rất lợi hại, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc muốn Thẩm Gia Văn trở thành em rể của mình.
Lý tiểu thư thấy người nhà không đồng ý, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống, lại lén đưa tín vật tới chỗ Thẩm Gia Văn, hy vọng Thẩm Gia Văn sẽ ra mặt.
Thẩm Gia Văn nhìn ngọc bội bày tỏ tình cảm, lại nhìn tiểu nha hoàn, xoay người đi viết một bức thư, đưa bức thư và ngọc bội trả lại cho nha hoàn, nha hoàn ngơ ngác mà nhìn Thẩm Gia Văn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Gia Văn nói: “Ngươi cứ đưa cho tiểu thư nhà các ngươi xem, nàng sẽ hiểu, làm phiền rồi.”
Nha hoàn ngây thơ mờ mịt trở về, đưa thư cho Lý tiểu thư, Lý tiểu thư nhìn thấy ngọc bội, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, lại run run rẩy rẩy, cố nén nước mắt đọc thư.
Trong thư, Thẩm Gia Văn vô cùng uyển chuyển từ chối Lý tiểu thư, Lý tiểu thư nhìn bức thư, vừa khóc vừa cười.
Chủ yếu là Thẩm Gia Văn từ chối có vẻ thực hài hước, đau lòng là, Thẩm Gia Văn sẽ không cưới nàng.
Cho dù nàng có rất nhiều tâm tư, nhưng đối phương không có suy nghĩ gì, thì cũng không có cách nào.
Lý tiểu thư nhìn ngọc bội, suy nghĩ một lúc rồi cất đi, lần đầu động tâm lại thua hoàn toàn.
Không rõ Lý tiểu thư đến có phải vì khám bệnh hay không, không biết được, chỉ là muốn tới Thẩm gia nhìn qua một chút, sự nghèo khó của Thẩm gia làm Lý tiểu thư kinh hãi, nhưng Lý tiểu thư cảm thấy đây không phải là vấn đề.
Thẩm Gia Văn giải quyết xong chuyện của Lý tiểu thư, nhưng về đến nhà, lại bị người trong thôn tới giới thiệu cô nương nhà mình, hoặc cũng là cô nương thân thích.
Thẩm Gia Văn:……
Làm thế nào mà cả thôn lại tới mai mối cho ta vậy!
Vẻ mặt hung dữ đó khiến Thẩm Gia Văn có chút sợ hãi, thúc giục kết hôn vĩnh viễn làm người ta sợ hãi.
Hơn nữa còn nhiều người như vậy.
Bà nội Thẩm nói: “Ta đã thay ngươi từ chối không ít rồi.”
Bây giờ mọi người trong thôn đều biết, Thẩm Gia Văn và Hương Châu xung hỉ không phải là phu thê, Hương Châu là muội muội của Thẩm Gia Văn.
Thôn dân nghe được tin tức này, đều dùng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc mà nhìn Nam Chi.
Đây là đồ ngốc gì nha, làm tú tài phu nhân mà không làm sao?
Nhưng đồng thời trong lòng cũng sinh ra một tia tham vọng, tú tài phu nhân đó, với tuổi tác của Thẩm Gia Văn, sau này có thế nào cũng trúng được một cái cử nhân!
Ngay cả những người bình thường cũng dám tới thử vận may, nói không chừng lại gặp may mắn, có được một người con rể như Thẩm Gia Văn.
Đại đa số mọi người là vì muốn hưởng phúc, nhưng hưởng phúc cũng không dễ hưởng như vậy, dựa vào cái gì người ta phải cho ngươi hưởng phúc.
Người Thẩm gia nhìn người trong thôn tích cực giới thiệu cô nương nhà mình, nhưng cô nương trong thôn, phải nấu cơm giặt giũ, lo liệu việc nhà, thật sự có rất ít cô nương xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro