Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Thanh Vân Chí (...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Còn có người canh giữ ngoài cửa, hiển nhân là thân phận không thấp.
Thẩm Gia Văn không muốn bị cuốn vào, bây giờ cơ thể hắn còn chưa hoàn toàn bình phục, lại đang ở trên thuyền, nếu có chuyện gì, người ta chỉ cần ném thi thể hắn xuống nước một cái, cũng quá tiện.
Thẩm Gia Văn cảnh báo Nam Chi, nói không được hành động lúc nóng giận.
Nam Chi liên tục gật đầu, “Ta biết, huynh yên tâm.”
Vị khách trong khoang thuyền kia chưa bao giờ bước ra ngoài, cơm canh đều là do hạ nhân bưng vào.
Còn không biết là nam hay nữ, hành tung rất bí ẩn.
Sự thần bí này đối với Thẩm Gia Văn mà nói, cũng không phải chuyện tốt.
Hắn không ngừng nhíu mày, ăn cơm cũng không vào, đũa của Nam Chi gắp liên tục như bay, nhìn thấy Thẩm Gia Văn không ăn cơm, nói: “Văn ca, thân thể huynh còn yếu, nếu không ăn cái gì, sẽ không chịu nổi đâu.”
“Ta ăn.” Thẩm Gia Văn bắt đầu ăn cơm, một lát sau nói: “Lần cập bến tiếp theo, chúng ta rời thuyền.”
Thẩm lão đại a một tiếng, “Còn chưa tới nhà đâu, vẫn còn rất xa.”
“Chúng ta đi đường bộ.” Thẩm Gia Văn nói.
Sắc mặt Thẩm lão đại trở nên nghiêm túc, “Xảy ra chuyện gì sao?”
Thẩm Gia Văn nói: “Phòng của chúng ta đột nhiên bị chiếm, nghĩa là có người vội vã di chuyển, con thấy hộ vệ mỗi lần đều khác nhau.”
Nam Chi nhổ xương cá ra: “Ý của huynh là, trong ba căn phòng kia nhét đầy người sao?”
Thẩm Gia Văn nói: “Không chắc lắm, nhưng chúng ta không thể bị liên lụy được.”
Tính mạng của thường dân áo vải không đáng tiền, bị cuốn vào chết thì chết thôi, nhưng đối với Thẩm gia mà nói, Thẩm Gia Văn chính là trụ cột của gia đình, một khi cây cột này sụp đổ, sẽ là tổn thất rất lớn đối với Thẩm gia.
Người không còn cái gì cũng không có.
Hơn nữa, Thẩm Gia Văn rất trân trọng mạng sống của mình, không thể vì những người không quen biết mà bị cuốn vào cơn phong ba này được.
Hắn đã cẩn thận quan sát đám người kia, trên người bọn họ có lệ khí và huyết tinh, chứng tỏ đã có đổ máu.
Ánh mắt cũng không bình thường.
Liên quan đến tính mạng của con trai, Thẩm lão đại đương nhiên không nói hai lời, đừng nói là đi đường bộ, có bảo hắn cõng Thẩm Gia Văn trở về, hắn đều có thể làm được.
Nam Chi nói với Thẩm Gia Văn: “Huynh yên tâm, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ta sẽ kéo huynh bỏ chạy đầu tiên.”
Đánh không lại thì bỏ chạy, còn có thể làm sao bây giờ?
Ban đêm, con thuyền lớn ra khơi, sóng nước làm vỡ tan bóng trăng in trên mặt nước, trong đêm tối như vậy, có một con thuyền lặng lẽ tiến về phía con thuyền lớn.
“Chủ tử, hình như là hải tặc.” Một thủ hạ nói với Lý Nghị.
Làn da Lý Nghị trắng nõn như ngọc, giữa mày lại tràn ngập khí chất anh hùng, hắn mặc một chiếc áo choàng có cổ lông, càng khiến hắn mang một vẻ đẹp vô song.
Lý Nghị cất tiếng nói: “Thông báo cho mọi người trên thuyền, có thể cứu được bao nhiêu thì cứu, tăng tốc độ thuyền, tìm một nơi thích hợp cập bến.”
“Rõ.”
Ngay sau đó, trên thuyền vang lên tiếng gõ chiêng chói tai, kèm theo đó là tiếng người hét lên: “Hải tặc tới, hải tặc tới.”
Từng tiếng hải tặc tới đánh thức mọi người trên thuyền, mọi người đều ngơ ngác, không thể xác định được là mình đang tỉnh hay mơ.
Nam Chi nghe thấy động tĩnh, bật một cái như cá chép bò dậy, thuận tay buộc chặt túi đồ vào trước ngực.
Hải tặc tới, xem ra cô không thể mang theo những món đồ đã mua trước đó, chỉ có thể mang đi những thứ quan trọng.
Nam Chi lập tức đi gõ cửa phòng hai người còn lại, nhìn bộ dạng suy yếu của Thẩm Gia Văn, Nam Chi nhíu mày nói: “Văn ca, huynh đi theo sau ta và cha đi.”
Thẩm Gia Văn vẫn luôn sống trong thời bình, là niên đại rất ít khi có đạo tặc, bây giờ đột nhiên xuất hiện hải tặc, lúc này gặp phải hải tặc cũng giống như gặp thổ phỉ, hắn có chút hoảng hốt, nhưng vẫn nỗ lực áp chế cảm xúc xuống, biết thân thể của mình yếu ớt, “Ta biết rồi.”
Nam Chi suy nghĩ một chút, chạy vụt đi, một lát sau, không biết lấy được ở đâu một sợi dây thừng, trói ba người lại với nhau, “Không được buông tay ra, chúng ta không thể tách ra.”
Nam Chi không biết thực lực của đám hải tặc này như thế nào, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nghĩ cách tự vệ.
Cô không nhịn được mà nhìn Thẩm Gia Văn, người này là miệng quạ đen sao, vừa mới nói đã linh nghiệm rồi?
Sắc mặt Thẩm lão đại trắng bệch, “Làm sao lại gặp phải hải tặc được?”
Thời điểm đến không gặp, tới khi trở về lại gặp phải.
Thẩm lão đại cảm thấy chuyến đi này thật sự quá khó khăn, quá thảm.
Nam Chi nói: “Sức lực của ta lớn, ta sẽ bảo vệ hai người.”
Thẩm lão đại suy sụp nói: “Ngươi khỏe thì thế nào, cũng sẽ bị bắt lại thôi, hơn nữa ngươi còn là nữ tử.”
Thổ phỉ hải tặc gì đó thích nhất là cưỡng hiếp nữ tử, Hương Châu bây giờ trắng trẻo mập mạp, không phải là hàng hiếm đối với bọn cướp sao, cho dù có trốn thoát được thì cũng là một cái đã bị làm cho ô uế.
Hơn nữa con trai hắn vừa mới thi đậu cử nhân.
Thẩm lão đại dùng đôi tay run rẩy lau mặt, “Nếu hải tặc thật sự lên thuyền, không cần liều mạng với bọn chúng, nếu không thể trốn thoát, hãy nói ngươi biết y thuật, tóm lại là có tác dụng.”
Nam Chi ghé người vào lan can, nhìn phía sau có mấy con thuyền đang đi tới, cô hít vào một hơi, đây là có bao nhiêu người chứ!
Ta phải tìm vũ khí cầm tay.
Sắc mặt Thẩm Gia Văn đen như mực, nồng đậm đến mức không thể hòa tan được, Thẩm Gia Văn nói: “Chúng ta đi tìm chủ tử trong căn phòng kia đi.”
Nam Chi gật đầu, ba người trong khoang thuyền hỗn loạn bắt đầu hành động, thậm chí còn có người tuyệt vọng đến mức trực tiếp nhảy xuống nước.
Thời tiết hôm nay lạnh giá, nhảy xuống như vậy toàn thân cũng sẽ tê dại vì lạnh, cũng không sống được.
Thẩm Gia Văn đi tới trước mặt thủ vệ canh cửa, nói muốn bái phỏng chủ tử của bọn họ.
Thủ vệ nói thẳng, chủ tử không rảnh.
Sắc mặt Thẩm Gia Văn hơi trầm xuống, từ ngoài cửa nói với những người bên trong: “Những người này đều là vì các ngài mà tới, mặc kệ là vì lý do vì, nhưng trên khoang thuyền này chỉ là một số dân chúng bình thường, cũng chỉ muốn được sống mà thôi.”
“Thay vì để người trên khoang thuyền hoảng loạn vô tổ chức, mong ngài tập hợp mọi người lại với nhau, ngăn chặn hải tặc, tại hạ Thẩm Gia Văn, là một cái cử nhân, nguyện dốc hết sức vì ngài.”
Mặc kệ người bên trong là ai, nhưng có thể mang theo nhiều thủ vệ như vậy, cho dù là ám vệ hay là gì khác, đều chứng tỏ thân phận của người bên trong không thấp.
Chuyện quan trọng nhất lúc này là sống sót.
Thẩm Gia Văn biết, ba người bọn họ vô cùng yếu, vừa có người già, vừa có người bệnh.
“Nhưng……” Một giọng nói réo rắt từ bên trong truyền ra, ngay sau đó là tiếng mở cửa, Lý Nghị từ bên trong đi ra, đánh giá Thẩm Gia Văn một chút, phân phó thủ hạ đi sắp xếp người.
Lý Nghị tiết lộ thân phận: “Ta là con trai thứ sử Giang Đô Sứ, Lục Tắc.”
Có Lý Nghị ra mặt, hơn nữa còn có rất nhiều thị vệ cầm đao, người trên thuyền dần bình tĩnh lại, không còn hỗn loạn như vậy nữa, đồng thời trong lòng cũng sinh ra hy vọng, nếu là con trai của đại quan, chắc là sẽ không mặc kệ bọn họ đi.
Hơn nữa, nhìn những thị vệ này đều là bộ dạng võ công cao cường, hẳn là có thể đánh thắng được đám hải tặc đó đi.
Nam Chi nhìn đao trong tay thị vệ, dùng ánh mắt trông mong nói: “Có thể cho ta một cây đao hay không?”
Lý Nghị liếc nhìn Nam Chi, không nói gì, quay đầu đi.
Nam Chi:……
Nhìn dáng vẻ này có lẽ là im lặng từ chối.
Còn có người canh giữ ngoài cửa, hiển nhân là thân phận không thấp.
Thẩm Gia Văn không muốn bị cuốn vào, bây giờ cơ thể hắn còn chưa hoàn toàn bình phục, lại đang ở trên thuyền, nếu có chuyện gì, người ta chỉ cần ném thi thể hắn xuống nước một cái, cũng quá tiện.
Thẩm Gia Văn cảnh báo Nam Chi, nói không được hành động lúc nóng giận.
Nam Chi liên tục gật đầu, “Ta biết, huynh yên tâm.”
Vị khách trong khoang thuyền kia chưa bao giờ bước ra ngoài, cơm canh đều là do hạ nhân bưng vào.
Còn không biết là nam hay nữ, hành tung rất bí ẩn.
Sự thần bí này đối với Thẩm Gia Văn mà nói, cũng không phải chuyện tốt.
Hắn không ngừng nhíu mày, ăn cơm cũng không vào, đũa của Nam Chi gắp liên tục như bay, nhìn thấy Thẩm Gia Văn không ăn cơm, nói: “Văn ca, thân thể huynh còn yếu, nếu không ăn cái gì, sẽ không chịu nổi đâu.”
“Ta ăn.” Thẩm Gia Văn bắt đầu ăn cơm, một lát sau nói: “Lần cập bến tiếp theo, chúng ta rời thuyền.”
Thẩm lão đại a một tiếng, “Còn chưa tới nhà đâu, vẫn còn rất xa.”
“Chúng ta đi đường bộ.” Thẩm Gia Văn nói.
Sắc mặt Thẩm lão đại trở nên nghiêm túc, “Xảy ra chuyện gì sao?”
Thẩm Gia Văn nói: “Phòng của chúng ta đột nhiên bị chiếm, nghĩa là có người vội vã di chuyển, con thấy hộ vệ mỗi lần đều khác nhau.”
Nam Chi nhổ xương cá ra: “Ý của huynh là, trong ba căn phòng kia nhét đầy người sao?”
Thẩm Gia Văn nói: “Không chắc lắm, nhưng chúng ta không thể bị liên lụy được.”
Tính mạng của thường dân áo vải không đáng tiền, bị cuốn vào chết thì chết thôi, nhưng đối với Thẩm gia mà nói, Thẩm Gia Văn chính là trụ cột của gia đình, một khi cây cột này sụp đổ, sẽ là tổn thất rất lớn đối với Thẩm gia.
Người không còn cái gì cũng không có.
Hơn nữa, Thẩm Gia Văn rất trân trọng mạng sống của mình, không thể vì những người không quen biết mà bị cuốn vào cơn phong ba này được.
Hắn đã cẩn thận quan sát đám người kia, trên người bọn họ có lệ khí và huyết tinh, chứng tỏ đã có đổ máu.
Ánh mắt cũng không bình thường.
Liên quan đến tính mạng của con trai, Thẩm lão đại đương nhiên không nói hai lời, đừng nói là đi đường bộ, có bảo hắn cõng Thẩm Gia Văn trở về, hắn đều có thể làm được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi nói với Thẩm Gia Văn: “Huynh yên tâm, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ta sẽ kéo huynh bỏ chạy đầu tiên.”
Đánh không lại thì bỏ chạy, còn có thể làm sao bây giờ?
Ban đêm, con thuyền lớn ra khơi, sóng nước làm vỡ tan bóng trăng in trên mặt nước, trong đêm tối như vậy, có một con thuyền lặng lẽ tiến về phía con thuyền lớn.
“Chủ tử, hình như là hải tặc.” Một thủ hạ nói với Lý Nghị.
Làn da Lý Nghị trắng nõn như ngọc, giữa mày lại tràn ngập khí chất anh hùng, hắn mặc một chiếc áo choàng có cổ lông, càng khiến hắn mang một vẻ đẹp vô song.
Lý Nghị cất tiếng nói: “Thông báo cho mọi người trên thuyền, có thể cứu được bao nhiêu thì cứu, tăng tốc độ thuyền, tìm một nơi thích hợp cập bến.”
“Rõ.”
Ngay sau đó, trên thuyền vang lên tiếng gõ chiêng chói tai, kèm theo đó là tiếng người hét lên: “Hải tặc tới, hải tặc tới.”
Từng tiếng hải tặc tới đánh thức mọi người trên thuyền, mọi người đều ngơ ngác, không thể xác định được là mình đang tỉnh hay mơ.
Nam Chi nghe thấy động tĩnh, bật một cái như cá chép bò dậy, thuận tay buộc chặt túi đồ vào trước ngực.
Hải tặc tới, xem ra cô không thể mang theo những món đồ đã mua trước đó, chỉ có thể mang đi những thứ quan trọng.
Nam Chi lập tức đi gõ cửa phòng hai người còn lại, nhìn bộ dạng suy yếu của Thẩm Gia Văn, Nam Chi nhíu mày nói: “Văn ca, huynh đi theo sau ta và cha đi.”
Thẩm Gia Văn vẫn luôn sống trong thời bình, là niên đại rất ít khi có đạo tặc, bây giờ đột nhiên xuất hiện hải tặc, lúc này gặp phải hải tặc cũng giống như gặp thổ phỉ, hắn có chút hoảng hốt, nhưng vẫn nỗ lực áp chế cảm xúc xuống, biết thân thể của mình yếu ớt, “Ta biết rồi.”
Nam Chi suy nghĩ một chút, chạy vụt đi, một lát sau, không biết lấy được ở đâu một sợi dây thừng, trói ba người lại với nhau, “Không được buông tay ra, chúng ta không thể tách ra.”
Nam Chi không biết thực lực của đám hải tặc này như thế nào, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nghĩ cách tự vệ.
Cô không nhịn được mà nhìn Thẩm Gia Văn, người này là miệng quạ đen sao, vừa mới nói đã linh nghiệm rồi?
Sắc mặt Thẩm lão đại trắng bệch, “Làm sao lại gặp phải hải tặc được?”
Thời điểm đến không gặp, tới khi trở về lại gặp phải.
Thẩm lão đại cảm thấy chuyến đi này thật sự quá khó khăn, quá thảm.
Nam Chi nói: “Sức lực của ta lớn, ta sẽ bảo vệ hai người.”
Thẩm lão đại suy sụp nói: “Ngươi khỏe thì thế nào, cũng sẽ bị bắt lại thôi, hơn nữa ngươi còn là nữ tử.”
Thổ phỉ hải tặc gì đó thích nhất là cưỡng hiếp nữ tử, Hương Châu bây giờ trắng trẻo mập mạp, không phải là hàng hiếm đối với bọn cướp sao, cho dù có trốn thoát được thì cũng là một cái đã bị làm cho ô uế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa con trai hắn vừa mới thi đậu cử nhân.
Thẩm lão đại dùng đôi tay run rẩy lau mặt, “Nếu hải tặc thật sự lên thuyền, không cần liều mạng với bọn chúng, nếu không thể trốn thoát, hãy nói ngươi biết y thuật, tóm lại là có tác dụng.”
Nam Chi ghé người vào lan can, nhìn phía sau có mấy con thuyền đang đi tới, cô hít vào một hơi, đây là có bao nhiêu người chứ!
Ta phải tìm vũ khí cầm tay.
Sắc mặt Thẩm Gia Văn đen như mực, nồng đậm đến mức không thể hòa tan được, Thẩm Gia Văn nói: “Chúng ta đi tìm chủ tử trong căn phòng kia đi.”
Nam Chi gật đầu, ba người trong khoang thuyền hỗn loạn bắt đầu hành động, thậm chí còn có người tuyệt vọng đến mức trực tiếp nhảy xuống nước.
Thời tiết hôm nay lạnh giá, nhảy xuống như vậy toàn thân cũng sẽ tê dại vì lạnh, cũng không sống được.
Thẩm Gia Văn đi tới trước mặt thủ vệ canh cửa, nói muốn bái phỏng chủ tử của bọn họ.
Thủ vệ nói thẳng, chủ tử không rảnh.
Sắc mặt Thẩm Gia Văn hơi trầm xuống, từ ngoài cửa nói với những người bên trong: “Những người này đều là vì các ngài mà tới, mặc kệ là vì lý do vì, nhưng trên khoang thuyền này chỉ là một số dân chúng bình thường, cũng chỉ muốn được sống mà thôi.”
“Thay vì để người trên khoang thuyền hoảng loạn vô tổ chức, mong ngài tập hợp mọi người lại với nhau, ngăn chặn hải tặc, tại hạ Thẩm Gia Văn, là một cái cử nhân, nguyện dốc hết sức vì ngài.”
Mặc kệ người bên trong là ai, nhưng có thể mang theo nhiều thủ vệ như vậy, cho dù là ám vệ hay là gì khác, đều chứng tỏ thân phận của người bên trong không thấp.
Chuyện quan trọng nhất lúc này là sống sót.
Thẩm Gia Văn biết, ba người bọn họ vô cùng yếu, vừa có người già, vừa có người bệnh.
“Nhưng……” Một giọng nói réo rắt từ bên trong truyền ra, ngay sau đó là tiếng mở cửa, Lý Nghị từ bên trong đi ra, đánh giá Thẩm Gia Văn một chút, phân phó thủ hạ đi sắp xếp người.
Lý Nghị tiết lộ thân phận: “Ta là con trai thứ sử Giang Đô Sứ, Lục Tắc.”
Có Lý Nghị ra mặt, hơn nữa còn có rất nhiều thị vệ cầm đao, người trên thuyền dần bình tĩnh lại, không còn hỗn loạn như vậy nữa, đồng thời trong lòng cũng sinh ra hy vọng, nếu là con trai của đại quan, chắc là sẽ không mặc kệ bọn họ đi.
Hơn nữa, nhìn những thị vệ này đều là bộ dạng võ công cao cường, hẳn là có thể đánh thắng được đám hải tặc đó đi.
Nam Chi nhìn đao trong tay thị vệ, dùng ánh mắt trông mong nói: “Có thể cho ta một cây đao hay không?”
Lý Nghị liếc nhìn Nam Chi, không nói gì, quay đầu đi.
Nam Chi:……
Nhìn dáng vẻ này có lẽ là im lặng từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro