Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Thanh Vân Chí (...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Nam Chi được cha con Thẩm lão đại nhớ thương, đang vừa tránh mũi tên, vừa kéo mỏ neo, nhưng mỏ neo đã bị mắc kẹt, có kéo thế nào cũng không di chuyển, Nam Chi chỉ có thể dùng hết sức lực của mình.
Cô trực tiếp rút ra một khúc gỗ dài từ thân thuyền đối phương, để lại các vết nứt lan tới những nơi khác.
Các vết nứt ngoằn ngoèo lan đến tận đáy, thân thuyền bắt đầu rỉ nước, kêu ùng ục.
Nam Chi nhìn người trên chiếc thuyền kia kêu lên bị rỉ nước, vui mừng nở nụ cười, xem như là đã thành công.
Cô vội vàng kéo mỏ neo về, xoay tròn ném thẳng về phía những sợi dây thừng cắm trên thân thuyền, mỏ neo do quán tính, quấn chặt lấy những sợi dây thừng gắn mũi tên đó, lại dùng lực kéo, cho dù những mũi tên kia có cắm rất sâu, nhưng dưới tác động của mỏ neo nặng nề, cũng không chịu nổi một kích.
“Thình thịch, thình thịch……”
Những người bám trên dây thừng đều rớt xuống sông, vừa sợ hãi vừa tức giận không ngừng mắng chửi.
Trong khoang thuyền có tầm nhìn đẹp nhất, Thẩm Gia Văn xuyên qua cửa sổ nhìn thấy Hương Châu vẫy vẫy mỏ neo, không nhịn được mà giật giật khóe miệng.
Lần nào cũng cảm thấy Hương Châu đã đột phá quá mức tưởng tượng của mọi người, nhưng Hương Châu vẫn luôn có thể làm ra những chuyện làm người ta phải mở to mắt ra mà nhìn.
Biết sức lực của Hương Châu lớn, nhưng không ngờ lại khỏe tới mức này.
Hương Châu, thật sự có thể đánh ngã mười người như hắn.
Lúc trước, Hương Châu luôn nói hắn phải bảo vệ nàng, nhưng một nữ tráng sĩ hung bạo như nàng, còn cần người khác bảo vệ sao?
Căn bản là không cần.
“A, đó không phải là muội muội của ngươi sao?” Lý Nghị nhìn thoáng qua nói, “Nử tử nhà ngươi trưởng thành, mạnh mẽ đến mức không ai sánh kịp.”
Thẩm Gia Văn còn có thể nói cái gì, chỉ có thể cười.
Tuy nhiên, thị vệ đứng canh giữ bên cạnh lại nói: “Nữ tử này có vẻ thích hợp luyện võ, nhưng mà tuổi đã quá lớn, thật đáng tiếc.”
Thẩm Gia Văn chỉ nói: “Sức lực của Tiểu Mai có hơi lớn một chút.”
Lý Nghị rời mắt khỏi thiếu nữ, nhìn về phía những con thuyền khác trên sông, có vẻ thế lực giúp đỡ đằng sau rất mạnh, mấy cái thuyền lớn, còn có nhiều mũi tên như vậy.
Cung thủ cần phải đào tạo, bang Quách Giang có bao nhiêu tài nguyên để đào tạo ra số cung thủ này.
Số cung thủ này, rốt cuộc là người của bang Quách Giang, hay là những người khác?
Lá gan thật sự quá lớn.
Những người dân bình thường đang trốn vào trong khoang thuyền, nghe tiếng đao kiếm va chạm vào nhau, run lên bần bật.
Một số ít hành khách có lá gan tương đối lớn, dưới sự dẫn dắt của quan viên, cũng dám cùng những người khác chống lại bọn cướp.
Động tĩnh bên phía Nam Chi quá lớn, có rất nhiều hải tặc tiến về phía Nam Chi, mũi tên dày đặc, Nam Chi kéo theo mỏ neo vắt chân lên cổ bỏ chạy, trốn vào trong khoang thuyền, nghe thấy tiếng thình thịch trong thân tàu.
Rõ ràng, có một số tên cướp chịu đựng làn nước sông lạnh như băng, đang đục vào thân tàu ở dưới nước.
Nam Chi khiêng mỏ neo thịch thịch thịch chạy lên lầu, tìm Thẩm Gia Văn nói: “Bọn chúng đang đục thân thuyền, nếu thuyền chìm xuống, chúng ta cũng xong đời.”
Đang ở chính giữa dòng sông, lại không có nơi cập bến, trời giá rét, bọn họ nhất định sẽ chết.
Có lẽ vị chủ tử này có thể sống sót, nhưng trên thuyền có nhiều người như vậy đều biến thành vật hi sinh, chính là xui xẻo vì ngồi trên một con thuyền như vậy.
Có một số người được định sẵn phải hi sinh.
Nam Chi không muốn mình phải hi sinh, cô muốn bình bình an an trở về nhà, chữa bệnh cho người trong thôn.
Lý Nghị gật đầu, có không ít thị vệ nhảy xuống nước chiến đấu, rất nhanh, trên mặt nước đã nổi lên màu máu tươi, còn có thi thể.
Nam Chi nhìn mà cảm thấy đau mắt, nhiều máu quá.
Nam Chi lập tức tới phòng bếp của thuyền, nấu một nồi thuốc thông khí giải hàn, để những thị vệ nhảy xuống mỗi người uống một chén, hẳn là có thể dễ chịu hơn một chút.
Dòng nước kia rất lạnh nha!
Nam Chi cảm thấy sức của mình có thể đánh được mười Thẩm Gia Văn, nhưng có nhiều hải tặc như vậy, Nam Chi đánh không lại!
Cần phải đoàn kết mọi người lại.
Những thị vệ đó ướt sũng trở lại mặt thuyền, Nam Chi đưa cho mỗi người một bát thuốc to, mùi gừng nồng nặc, gió thổi đi ba dặm cũng có thể ngửi thấy.
Bọn thị vệ có chút kinh ngạc, nhưng cũng nhận lấy thuốc uống vào, khuôn mặt vì cay mà lộ ra biểu cảm thống khổ.
Lại nhanh chóng đi thay quần áo, mặc quần áo ướt dầm dề trên người, có uống canh gừng chống cảm lạnh cũng vô dụng.
Còn dư lại rất nhiều thuốc, Nam Chi phân phát hết cho mọi người, người nào có cần hay không, chỉ cần bắt mạch là biết.
Nam Chi còn nhặt được một cái vỏ đao, đánh thẳng vào mặt tên hải tặc đang trèo lên thuyền, đánh đến mức hải tặc kêu lên một tiếng, rơi khỏi thuyền.
Quả nhiên là dễ sử dụng hơn mỏ neo, mỏ neo thật sự quá nặng, Nam Chi không chịu nổi.
Nam Chi một mình chiến đấu với không ít hải tặc, người trên thuyền cũng có thương vong, nhưng cũng đã cố gắng hết sức để chống cự, dưới sự chỉ huy của Lý Nghị và Thẩm Gia Văn, gian nan chống cự.
Gây ra thương tổn cho thuyền viên nhiều nhất chính là cung thủ, còn những tên hải tặc khác chỉ là một đám ô hợp.
Thẩm Gia Văn cảm thấy bị động như vậy là không ổn, nên cho người trực tiếp sang thuyền đối diện, trộm nhà là cách nguy hiểm nhưng cũng là cách có hiệu quả nhất.
Lý Nghị rút ra một mũi tên, nhìn đầu mũi tên, chăm chú quan sát, nhìn rất kỹ, “Bọn chúng không thể có nhiều mũi tên như vậy được, số mũi tên này từ đâu ra, nếu không có nguồn gốc, vậy chính là tự chế tạo, dám tự tạo binh khí, thật to gan.”
Đặc biệt mũi tên còn là vũ khí tấn công tầm xa, là một loại vũ khí rất sắc bén.
Ý của Lý Nghị là chờ bọn chúng bắn tên xong, đến lúc đó sẽ đánh trả.
Hơn nữa, nước sông thật sự quá lạnh, cho dù là thị vệ bên cạnh hắn, thời gian dài cũng không thể chịu nổi.
Thẩm Gia Văn lập tức gật đầu đồng ý với lời Lý Nghị nói, nói đây là ý kiến hay, sau đó lại nghi hoặc hỏi: “Nhưng chúng ta không biết đối phương có bao nhiêu mũi tên, Lục công tử có biết không?”
Thẩm Gia Văn tỏ ra rất khiêm tốn mà dò hỏi Lý Nghị, Lý Nghị đánh giá Thẩm Gia Văn, một lát sau mới nói: “Ta cũng không biết.”
Da mặt Thẩm Gia Văn run run, làm Lý Nghị bật cười, nói: “Nhìn xem, thế tiến công của bọn chúng đã chậm lại, chuẩn bị rút lui rồi.”
Thẩm Gia Văn không nói gì, có ý rút lui sao?
Đến lúc đó bọn chúng chuẩn bị xong, sẽ lại tới nữa.
Dường như đọc được suy nghĩ của Thẩm Gia Văn, Lý Nghị nói: “Bến cảng tiếp theo chắc cũng không còn xa, đến lúc đó tất cả mọi người rời thuyền, hẳn là sẽ không sao đâu.”
“Chuyện lần này, còn phải cảm ơn Thẩm công tử hỗ trợ.” Lý Nghị trịnh trọng nói.
Thẩm Gia Văn lập tức chắp tay đáp lễ nói: “Đây đều là do Lục công tử chỉ huy thích đáng, Thẩm mỗ cũng là được Lục công tử che chở mới có thể sống sót.
Hai người lại trao đổi kế sách, mấy con thuyền kia không còn cách nào khác chỉ có thể rút lui, con thuyền lớn tái sinh sau thảm họa, hoảng loạn lao đi như cá lọt lưới, tốc độ cực kỳ nhanh, hiển nhiên là đã dùng tốc độ lớn nhất.
Thuyền lớn vừa cập bến, người trên thuyền lập tức chen chúc rời thuyền, chật cứng cả lối đi, bọn thị vệ lập tức quát to: “Chen cái gì, xuống từ từ, kẻ nào dám chen lấn giẫm đạp lên người khác, ta sẽ giết chết kẻ đó.”
Có người cưỡng chế duy trì trật tự, mọi việc lập tức trở nên tốt lên, mọi người lần lượt có trật tự rời khỏi thuyền, xuống khỏi thuyền rồi, liền hận không thể mọc ra thêm hai cái chân, nhanh chóng biến mất không để lại dấu vết.
Nam Chi ăn uống no đủ, Lục công tử này có không ít đồ, đều là những món ăn tinh xảo tốn công, cho dù Nam Chi có thích, thì cũng đã đến lúc phải rời khỏi thuyền.
Nam Chi được cha con Thẩm lão đại nhớ thương, đang vừa tránh mũi tên, vừa kéo mỏ neo, nhưng mỏ neo đã bị mắc kẹt, có kéo thế nào cũng không di chuyển, Nam Chi chỉ có thể dùng hết sức lực của mình.
Cô trực tiếp rút ra một khúc gỗ dài từ thân thuyền đối phương, để lại các vết nứt lan tới những nơi khác.
Các vết nứt ngoằn ngoèo lan đến tận đáy, thân thuyền bắt đầu rỉ nước, kêu ùng ục.
Nam Chi nhìn người trên chiếc thuyền kia kêu lên bị rỉ nước, vui mừng nở nụ cười, xem như là đã thành công.
Cô vội vàng kéo mỏ neo về, xoay tròn ném thẳng về phía những sợi dây thừng cắm trên thân thuyền, mỏ neo do quán tính, quấn chặt lấy những sợi dây thừng gắn mũi tên đó, lại dùng lực kéo, cho dù những mũi tên kia có cắm rất sâu, nhưng dưới tác động của mỏ neo nặng nề, cũng không chịu nổi một kích.
“Thình thịch, thình thịch……”
Những người bám trên dây thừng đều rớt xuống sông, vừa sợ hãi vừa tức giận không ngừng mắng chửi.
Trong khoang thuyền có tầm nhìn đẹp nhất, Thẩm Gia Văn xuyên qua cửa sổ nhìn thấy Hương Châu vẫy vẫy mỏ neo, không nhịn được mà giật giật khóe miệng.
Lần nào cũng cảm thấy Hương Châu đã đột phá quá mức tưởng tượng của mọi người, nhưng Hương Châu vẫn luôn có thể làm ra những chuyện làm người ta phải mở to mắt ra mà nhìn.
Biết sức lực của Hương Châu lớn, nhưng không ngờ lại khỏe tới mức này.
Hương Châu, thật sự có thể đánh ngã mười người như hắn.
Lúc trước, Hương Châu luôn nói hắn phải bảo vệ nàng, nhưng một nữ tráng sĩ hung bạo như nàng, còn cần người khác bảo vệ sao?
Căn bản là không cần.
“A, đó không phải là muội muội của ngươi sao?” Lý Nghị nhìn thoáng qua nói, “Nử tử nhà ngươi trưởng thành, mạnh mẽ đến mức không ai sánh kịp.”
Thẩm Gia Văn còn có thể nói cái gì, chỉ có thể cười.
Tuy nhiên, thị vệ đứng canh giữ bên cạnh lại nói: “Nữ tử này có vẻ thích hợp luyện võ, nhưng mà tuổi đã quá lớn, thật đáng tiếc.”
Thẩm Gia Văn chỉ nói: “Sức lực của Tiểu Mai có hơi lớn một chút.”
Lý Nghị rời mắt khỏi thiếu nữ, nhìn về phía những con thuyền khác trên sông, có vẻ thế lực giúp đỡ đằng sau rất mạnh, mấy cái thuyền lớn, còn có nhiều mũi tên như vậy.
Cung thủ cần phải đào tạo, bang Quách Giang có bao nhiêu tài nguyên để đào tạo ra số cung thủ này.
Số cung thủ này, rốt cuộc là người của bang Quách Giang, hay là những người khác?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lá gan thật sự quá lớn.
Những người dân bình thường đang trốn vào trong khoang thuyền, nghe tiếng đao kiếm va chạm vào nhau, run lên bần bật.
Một số ít hành khách có lá gan tương đối lớn, dưới sự dẫn dắt của quan viên, cũng dám cùng những người khác chống lại bọn cướp.
Động tĩnh bên phía Nam Chi quá lớn, có rất nhiều hải tặc tiến về phía Nam Chi, mũi tên dày đặc, Nam Chi kéo theo mỏ neo vắt chân lên cổ bỏ chạy, trốn vào trong khoang thuyền, nghe thấy tiếng thình thịch trong thân tàu.
Rõ ràng, có một số tên cướp chịu đựng làn nước sông lạnh như băng, đang đục vào thân tàu ở dưới nước.
Nam Chi khiêng mỏ neo thịch thịch thịch chạy lên lầu, tìm Thẩm Gia Văn nói: “Bọn chúng đang đục thân thuyền, nếu thuyền chìm xuống, chúng ta cũng xong đời.”
Đang ở chính giữa dòng sông, lại không có nơi cập bến, trời giá rét, bọn họ nhất định sẽ chết.
Có lẽ vị chủ tử này có thể sống sót, nhưng trên thuyền có nhiều người như vậy đều biến thành vật hi sinh, chính là xui xẻo vì ngồi trên một con thuyền như vậy.
Có một số người được định sẵn phải hi sinh.
Nam Chi không muốn mình phải hi sinh, cô muốn bình bình an an trở về nhà, chữa bệnh cho người trong thôn.
Lý Nghị gật đầu, có không ít thị vệ nhảy xuống nước chiến đấu, rất nhanh, trên mặt nước đã nổi lên màu máu tươi, còn có thi thể.
Nam Chi nhìn mà cảm thấy đau mắt, nhiều máu quá.
Nam Chi lập tức tới phòng bếp của thuyền, nấu một nồi thuốc thông khí giải hàn, để những thị vệ nhảy xuống mỗi người uống một chén, hẳn là có thể dễ chịu hơn một chút.
Dòng nước kia rất lạnh nha!
Nam Chi cảm thấy sức của mình có thể đánh được mười Thẩm Gia Văn, nhưng có nhiều hải tặc như vậy, Nam Chi đánh không lại!
Cần phải đoàn kết mọi người lại.
Những thị vệ đó ướt sũng trở lại mặt thuyền, Nam Chi đưa cho mỗi người một bát thuốc to, mùi gừng nồng nặc, gió thổi đi ba dặm cũng có thể ngửi thấy.
Bọn thị vệ có chút kinh ngạc, nhưng cũng nhận lấy thuốc uống vào, khuôn mặt vì cay mà lộ ra biểu cảm thống khổ.
Lại nhanh chóng đi thay quần áo, mặc quần áo ướt dầm dề trên người, có uống canh gừng chống cảm lạnh cũng vô dụng.
Còn dư lại rất nhiều thuốc, Nam Chi phân phát hết cho mọi người, người nào có cần hay không, chỉ cần bắt mạch là biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi còn nhặt được một cái vỏ đao, đánh thẳng vào mặt tên hải tặc đang trèo lên thuyền, đánh đến mức hải tặc kêu lên một tiếng, rơi khỏi thuyền.
Quả nhiên là dễ sử dụng hơn mỏ neo, mỏ neo thật sự quá nặng, Nam Chi không chịu nổi.
Nam Chi một mình chiến đấu với không ít hải tặc, người trên thuyền cũng có thương vong, nhưng cũng đã cố gắng hết sức để chống cự, dưới sự chỉ huy của Lý Nghị và Thẩm Gia Văn, gian nan chống cự.
Gây ra thương tổn cho thuyền viên nhiều nhất chính là cung thủ, còn những tên hải tặc khác chỉ là một đám ô hợp.
Thẩm Gia Văn cảm thấy bị động như vậy là không ổn, nên cho người trực tiếp sang thuyền đối diện, trộm nhà là cách nguy hiểm nhưng cũng là cách có hiệu quả nhất.
Lý Nghị rút ra một mũi tên, nhìn đầu mũi tên, chăm chú quan sát, nhìn rất kỹ, “Bọn chúng không thể có nhiều mũi tên như vậy được, số mũi tên này từ đâu ra, nếu không có nguồn gốc, vậy chính là tự chế tạo, dám tự tạo binh khí, thật to gan.”
Đặc biệt mũi tên còn là vũ khí tấn công tầm xa, là một loại vũ khí rất sắc bén.
Ý của Lý Nghị là chờ bọn chúng bắn tên xong, đến lúc đó sẽ đánh trả.
Hơn nữa, nước sông thật sự quá lạnh, cho dù là thị vệ bên cạnh hắn, thời gian dài cũng không thể chịu nổi.
Thẩm Gia Văn lập tức gật đầu đồng ý với lời Lý Nghị nói, nói đây là ý kiến hay, sau đó lại nghi hoặc hỏi: “Nhưng chúng ta không biết đối phương có bao nhiêu mũi tên, Lục công tử có biết không?”
Thẩm Gia Văn tỏ ra rất khiêm tốn mà dò hỏi Lý Nghị, Lý Nghị đánh giá Thẩm Gia Văn, một lát sau mới nói: “Ta cũng không biết.”
Da mặt Thẩm Gia Văn run run, làm Lý Nghị bật cười, nói: “Nhìn xem, thế tiến công của bọn chúng đã chậm lại, chuẩn bị rút lui rồi.”
Thẩm Gia Văn không nói gì, có ý rút lui sao?
Đến lúc đó bọn chúng chuẩn bị xong, sẽ lại tới nữa.
Dường như đọc được suy nghĩ của Thẩm Gia Văn, Lý Nghị nói: “Bến cảng tiếp theo chắc cũng không còn xa, đến lúc đó tất cả mọi người rời thuyền, hẳn là sẽ không sao đâu.”
“Chuyện lần này, còn phải cảm ơn Thẩm công tử hỗ trợ.” Lý Nghị trịnh trọng nói.
Thẩm Gia Văn lập tức chắp tay đáp lễ nói: “Đây đều là do Lục công tử chỉ huy thích đáng, Thẩm mỗ cũng là được Lục công tử che chở mới có thể sống sót.
Hai người lại trao đổi kế sách, mấy con thuyền kia không còn cách nào khác chỉ có thể rút lui, con thuyền lớn tái sinh sau thảm họa, hoảng loạn lao đi như cá lọt lưới, tốc độ cực kỳ nhanh, hiển nhiên là đã dùng tốc độ lớn nhất.
Thuyền lớn vừa cập bến, người trên thuyền lập tức chen chúc rời thuyền, chật cứng cả lối đi, bọn thị vệ lập tức quát to: “Chen cái gì, xuống từ từ, kẻ nào dám chen lấn giẫm đạp lên người khác, ta sẽ giết chết kẻ đó.”
Có người cưỡng chế duy trì trật tự, mọi việc lập tức trở nên tốt lên, mọi người lần lượt có trật tự rời khỏi thuyền, xuống khỏi thuyền rồi, liền hận không thể mọc ra thêm hai cái chân, nhanh chóng biến mất không để lại dấu vết.
Nam Chi ăn uống no đủ, Lục công tử này có không ít đồ, đều là những món ăn tinh xảo tốn công, cho dù Nam Chi có thích, thì cũng đã đến lúc phải rời khỏi thuyền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro