Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Thanh Vân Chí (...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Nam Chi xa nhà một thời gian, vừa trở về liền có rất nhiều người tới tìm Nam Chi xem bệnh, người đứng đầy cả sân.
Nam Chi mệt đến mức thở dốc, ngay cả y thư cũng lười viết, phải nhờ Nhị Xuyên Tử viết giúp.
Người Thẩm gia cũng rất bận rộn chuẩn bị một bữa tiệc linh đình, lần trước Thẩm Gia Văn thi đậu tú tài còn chưa làm, lần này thi đậu cử nhân nhất định phải làm, không làm không được.
Người trong tông tộc, còn có nhóm hương thân địa chủ mơ hồ ám chỉ, nói phải làm nha, nếu không có tiền bọn họ có thể giúp đỡ.
Bữa tiệc diễn ra trong ba ngày, người có quan hệ họ hàng với Thẩm gia đều tham gia, người trong thôn cũng đến, đúng là quy mô lớn.
Khách khứa kéo đến hết đợt này tới đợt khác, Thẩm gia chính là nơi náo nhiệt nhất trong thôn.
Sức khỏe của Thẩm Gia Văn vừa mới tốt lên, đã bị ân sư đưa đi khắp nơi, thăm hỏi mấy đại nho khác hoặc cũng là nhân sĩ chốn quan trường, xem như để cái đệ tử Thẩm Gia Văn này lộ mặt trước mọi người.
Thuận tiện khoe khoang một chút!
Trong khoảng thời gian này, Trương Oánh Oánh phái người đưa đồ tới, là giấy và bút mực, một thỏi bạc, còn có không ít giấy viết thư.
Có một lá thư từ Trương Oánh Oánh, Trương Oánh Oánh nói sau này phải hồi âm cho nàng, để nàng kiểm tra kết quả luyện chữ, còn có phương thuốc kia đúng là có tác dụng, sau đó lại âm dương quái khí châm chọc Thẩm Gia Văn một phen.
Nói gần đây Thẩm Gia Văn cực kỳ nổi bật nha, hai mươi tuổi thi đậu cử nhân nha!
Ghê gớm nha!
Rõ ràng là đang nói lời khen ngợi, như đọc lên lại rất chua xót, trào phúng.
Nam Chi:……
Xem ra Trương tỷ tỷ không chán ghét Thẩm Gia Văn bình thường đâu.
Nam Chi luyện chữ mấy ngày mới hồi âm cho Trương Oánh Oánh, kể cuộc sống hàng ngày của mình với Trương tỷ tỷ, xem bệnh, không có người bệnh thì vào trong núi hái thuốc, trong núi có rất nhiều loại thảo dược, cũng có rất nhiều thứ tốt, nhưng cũng có nguy hiểm, có rắn độc trùng độc, bị cắn một miếng còn có thể mất mạng.
Lại nói một chút chuyện thú vị, lên núi bắt gà rừng, leo lên cây nhặt trứng chim, xuống nước bắt cá bắt ốc.
Viết rất nhiều, Nam Chi cho lá thư vào phong thư, bên ngoài phong thư viết ‘gửi Trương tỷ tỷ’.
Để viết được bức thư này, Nam Chi đã học cách viết một lá thư.
Cô đưa phong thư cho Thẩm Gia Văn, để Thẩm Gia Văn đưa cho Trương Oánh Oánh.
Thẩm Gia Văn không ngờ Hương Châu lại có thể trở thành bạn qua thư với một đại tài nữ như Trương Oánh Oánh, hắn nhận lấy phong thư, trên phong thư còn có một cỗ mùi hương, hoa văn in trên đó cực kỳ tinh xảo.
Nhưng nhìn thấy dòng chữ viết bên trên, Thẩm Gia Văn tức khắc cảm thấy khó chịu, giống như thỏi bạc rớt xuống hố phân vậy.
Khó chịu không nói nên lời.
Cảm giác giống như bị nhồi máu cơ tim.
Hy vọng Trương Oánh Oánh nhìn thấy sẽ không sao.
Thẩm Gia Văn lập tức cất phong thư đi, hỏi: “Làm sao ngươi lại gửi thư cho muội ấy?”
Nam Chi nói: “Là Trương tỷ tỷ muốn ta làm như vậy, nói muốn kiểm tra thành quả luyện chữ của ta.”
Thẩm Gia Văn ồ một tiếng, “Muội ấy đối xử với ngươi thật tốt.”
Nam Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Trương tỷ tỷ thương hại ta, muốn cổ vũ ta sống tốt.”
Nam Chi nhìn Thẩm Gia Văn: “Tỷ ấy vẫn luôn cảm thấy là huynh vứt bỏ ta, mới nói chuyện với ta, cổ vũ ta.”
Cảm giác của Nam Chi không sai, Trương Oánh Oánh chính là muốn cổ vũ Nam Chi, có rất nhiều nữ tử bị vứt bỏ, cuộc sống trở nên khổ sở.
Đặc biệt là những học sinh nghèo, một khi phát đạt rồi, sẽ lộ ra vẻ mặt rất khó coi.
Những nữ tử này có người là nữ tử bình thường, cũng có người là con gái của bá hộ…..
Thân phận của bọn họ đã không còn xứng với học sinh sau khi phát đạt, bị vứt bỏ, nhưng hầu hết mọi người đều khinh thường những nữ tử đáng thương này.
Ngay cả trái tim của trượng phu cũng không thể giữ được, thật là vô dụng.
Vinh hoa phú quý, ai mà không thích!
Giai nhân kiều thê, ai mà không yêu!
Giang sơn quyền lực, ai mà không đoạt!
Thảm như vậy, Trương Oánh Oánh nhìn thấy, lại không thể làm được gì, cảm thấy vô cùng bất lực.
Bây giờ nhìn thấy một người tách ra, kết cục hơi tốt một chút, Trương Oánh Oánh liền hy vọng nàng có thể sống tốt, tìm ra một con đường khác.
Nam nhân như Thẩm Gia Văn, thật đáng chết!
Trương Oánh Oánh đối với học sinh, nói đúng ra, là tất cả học sinh với thái độ ‘các ngươi đều là rác rưởi’.
Đọc sách thánh hiền, lại làm việc cầm thú, cho dù thật sự có người học giỏi, phẩm đức cao, nhưng những người như vậy cũng cực kỳ ít.
Không biết đã có bao nhiêu học sinh bị Trương Oánh Oánh châm chọc, nhưng mọi người đều là giận mà không dám nói gì, người ta là cháu gái của đại nho sĩ, Trương đại nho có nhiều đệ tử như vậy.
Không thể chọc vào.
May mắn Trương Oánh Oánh vẫn có tên tuổi là một đại tài nữ, cho dù học sinh có bị chỉ trích, thì vẫn cứu vãn được tự tôn, dù sao cũng là đại tài nữ, ông nội còn là đại nho sĩ, kém hơn nàng cũng quá bình thường.
Thẩm Gia Văn: “Ta vứt bỏ ngươi?”
Ta không phải, ta không có, ngươi nói bậy!
Thẩm Gia Văn biết Trương Oánh Oánh không thích mình, hắn vẫn luôn tránh đi, bây giờ còn bị đội cho cái tội danh vứt bỏ thê tử, cũng không biết nên nói gì.
Nam Chi buông tay, bất lực nói: “Dù sao thì Trương tỷ tỷ cũng cho là như vậy.”
Thẩm Gia Văn không thể phản bác, vừa định đi, Nam Chi gọi lại: “Từ từ, ta lại viết cho Sở tỷ tỷ một bức thư.”
Cổ đại cũng có thể gửi thư, cũng có trạm dịch chuyển thư từ, nhưng không biết tới khi nào mới được chuyển đi.
Thẩm Gia Văn chờ đợi: “Nhanh lên một chút, ta còn có chút việc.”
Nam Chi gật đầu, viết hết trang này đến trang khác, nói với Sở tỷ tỷ cô đã về tới nhà, lại kể một chút chuyện trong thôn, bữa tiệc ăn ngon như thế nào.
Nhưng trái cây lại không ngon bằng trái cây chỗ Sở tỷ tỷ, mới rời khỏi một thời gian, đã rất nhớ tỷ tỷ…….
Viết xong, Nam Chi muốn viết lên phong thư, Thẩm Gia Văn lập tức ngăn cản, “Để ta viết.”
Nam Chi đưa bút cho Thẩm Gia Văn, Thẩm Gia Văn nhận lấy cây bút, lưu loát viết xong, Nam Chi chống cằm nhìn dòng chữ, “Văn ca, chữ của huynh đẹp quá.”
Thật là không công bằng nha, cô còn xuyên tới trước cả Thẩm Gia Văn, còn sử dụng bút lông trước, tại sao lại kém hơn nhiều tới vậy?
Haiz, ta ghen tị quá nha!
Cứ như vậy, Nam Chi và Trương Oánh Oánh trở thành bạn qua thư, mấy ngày lại gửi qua một lần, Thẩm Gia Văn, người luôn đi ra ngoài, trở thành công cụ hình người.
Nhưng Trương Oánh Oánh vẫn tỏ thái độ mắt không phải mắt mũi không phải mũi với Thẩm Gia Văn, tuy rằng nhìn rất lễ phép, đủ quy củ lễ nghi, nhưng vẫn khiến Thẩm Gia Văn cảm thấy bị coi thường.
Trương đại nho ở bên cạnh thấy vậy, xin lỗi Thẩm Gia Văn: “Đứa nhỏ này đã bị ta chiều hư, ai…..”
Cả đời nữ tử sống quá khó khăn, không biết chữ lại càng khổ, tốt xấu gì ông cũng là một cái đại nho sĩ, không thể để cháu gái mình là một kẻ quê mùa mù chữ được.
Nhưng Trương Oánh Oánh ở phương diện đọc sách lại rất có thiên phú, kiến thức nhiều, hơn nữa còn được nhìn thấy nhiều, tính tình có chút nóng nảy, không thích các học sinh.
Trương đại nho cũng nhìn ra, trong lòng cháu gái không vui, là bởi vì mình là một nữ tử.
Cũng đặc biệt khinh bỉ những học sinh có phẩm hạnh không tốt.
Cho dù là cha ruột của nàng, nhìn không vừa mắt, cũng phỉ nhổ, cha Trương Oánh Oánh tức giận đến mức ngày nào cũng kêu nghiệt nữ, đọc sách cái gì, không biết quy củ.
Trương Oánh Oánh cười lạnh phản bác, còn khiến cha nàng thẹn quá hóa giận.
Đứa cháu gái này giống như tự khắc dòng chữ ‘lão nương đây chán ghét tất cả nam nhân’ lên mặt.
Có lẽ là cũng căm hận thân phận nữ nhi của mình đi.
Haiz!
Thẩm Gia Văn tất nhiên không đi so đo với Trương Oánh Oánh, nhưng vẫn nhắc nhở một câu, không phải nam nhân nào cũng có tấm lòng rộng rãi đâu.
Nam Chi xa nhà một thời gian, vừa trở về liền có rất nhiều người tới tìm Nam Chi xem bệnh, người đứng đầy cả sân.
Nam Chi mệt đến mức thở dốc, ngay cả y thư cũng lười viết, phải nhờ Nhị Xuyên Tử viết giúp.
Người Thẩm gia cũng rất bận rộn chuẩn bị một bữa tiệc linh đình, lần trước Thẩm Gia Văn thi đậu tú tài còn chưa làm, lần này thi đậu cử nhân nhất định phải làm, không làm không được.
Người trong tông tộc, còn có nhóm hương thân địa chủ mơ hồ ám chỉ, nói phải làm nha, nếu không có tiền bọn họ có thể giúp đỡ.
Bữa tiệc diễn ra trong ba ngày, người có quan hệ họ hàng với Thẩm gia đều tham gia, người trong thôn cũng đến, đúng là quy mô lớn.
Khách khứa kéo đến hết đợt này tới đợt khác, Thẩm gia chính là nơi náo nhiệt nhất trong thôn.
Sức khỏe của Thẩm Gia Văn vừa mới tốt lên, đã bị ân sư đưa đi khắp nơi, thăm hỏi mấy đại nho khác hoặc cũng là nhân sĩ chốn quan trường, xem như để cái đệ tử Thẩm Gia Văn này lộ mặt trước mọi người.
Thuận tiện khoe khoang một chút!
Trong khoảng thời gian này, Trương Oánh Oánh phái người đưa đồ tới, là giấy và bút mực, một thỏi bạc, còn có không ít giấy viết thư.
Có một lá thư từ Trương Oánh Oánh, Trương Oánh Oánh nói sau này phải hồi âm cho nàng, để nàng kiểm tra kết quả luyện chữ, còn có phương thuốc kia đúng là có tác dụng, sau đó lại âm dương quái khí châm chọc Thẩm Gia Văn một phen.
Nói gần đây Thẩm Gia Văn cực kỳ nổi bật nha, hai mươi tuổi thi đậu cử nhân nha!
Ghê gớm nha!
Rõ ràng là đang nói lời khen ngợi, như đọc lên lại rất chua xót, trào phúng.
Nam Chi:……
Xem ra Trương tỷ tỷ không chán ghét Thẩm Gia Văn bình thường đâu.
Nam Chi luyện chữ mấy ngày mới hồi âm cho Trương Oánh Oánh, kể cuộc sống hàng ngày của mình với Trương tỷ tỷ, xem bệnh, không có người bệnh thì vào trong núi hái thuốc, trong núi có rất nhiều loại thảo dược, cũng có rất nhiều thứ tốt, nhưng cũng có nguy hiểm, có rắn độc trùng độc, bị cắn một miếng còn có thể mất mạng.
Lại nói một chút chuyện thú vị, lên núi bắt gà rừng, leo lên cây nhặt trứng chim, xuống nước bắt cá bắt ốc.
Viết rất nhiều, Nam Chi cho lá thư vào phong thư, bên ngoài phong thư viết ‘gửi Trương tỷ tỷ’.
Để viết được bức thư này, Nam Chi đã học cách viết một lá thư.
Cô đưa phong thư cho Thẩm Gia Văn, để Thẩm Gia Văn đưa cho Trương Oánh Oánh.
Thẩm Gia Văn không ngờ Hương Châu lại có thể trở thành bạn qua thư với một đại tài nữ như Trương Oánh Oánh, hắn nhận lấy phong thư, trên phong thư còn có một cỗ mùi hương, hoa văn in trên đó cực kỳ tinh xảo.
Nhưng nhìn thấy dòng chữ viết bên trên, Thẩm Gia Văn tức khắc cảm thấy khó chịu, giống như thỏi bạc rớt xuống hố phân vậy.
Khó chịu không nói nên lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm giác giống như bị nhồi máu cơ tim.
Hy vọng Trương Oánh Oánh nhìn thấy sẽ không sao.
Thẩm Gia Văn lập tức cất phong thư đi, hỏi: “Làm sao ngươi lại gửi thư cho muội ấy?”
Nam Chi nói: “Là Trương tỷ tỷ muốn ta làm như vậy, nói muốn kiểm tra thành quả luyện chữ của ta.”
Thẩm Gia Văn ồ một tiếng, “Muội ấy đối xử với ngươi thật tốt.”
Nam Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Trương tỷ tỷ thương hại ta, muốn cổ vũ ta sống tốt.”
Nam Chi nhìn Thẩm Gia Văn: “Tỷ ấy vẫn luôn cảm thấy là huynh vứt bỏ ta, mới nói chuyện với ta, cổ vũ ta.”
Cảm giác của Nam Chi không sai, Trương Oánh Oánh chính là muốn cổ vũ Nam Chi, có rất nhiều nữ tử bị vứt bỏ, cuộc sống trở nên khổ sở.
Đặc biệt là những học sinh nghèo, một khi phát đạt rồi, sẽ lộ ra vẻ mặt rất khó coi.
Những nữ tử này có người là nữ tử bình thường, cũng có người là con gái của bá hộ…..
Thân phận của bọn họ đã không còn xứng với học sinh sau khi phát đạt, bị vứt bỏ, nhưng hầu hết mọi người đều khinh thường những nữ tử đáng thương này.
Ngay cả trái tim của trượng phu cũng không thể giữ được, thật là vô dụng.
Vinh hoa phú quý, ai mà không thích!
Giai nhân kiều thê, ai mà không yêu!
Giang sơn quyền lực, ai mà không đoạt!
Thảm như vậy, Trương Oánh Oánh nhìn thấy, lại không thể làm được gì, cảm thấy vô cùng bất lực.
Bây giờ nhìn thấy một người tách ra, kết cục hơi tốt một chút, Trương Oánh Oánh liền hy vọng nàng có thể sống tốt, tìm ra một con đường khác.
Nam nhân như Thẩm Gia Văn, thật đáng chết!
Trương Oánh Oánh đối với học sinh, nói đúng ra, là tất cả học sinh với thái độ ‘các ngươi đều là rác rưởi’.
Đọc sách thánh hiền, lại làm việc cầm thú, cho dù thật sự có người học giỏi, phẩm đức cao, nhưng những người như vậy cũng cực kỳ ít.
Không biết đã có bao nhiêu học sinh bị Trương Oánh Oánh châm chọc, nhưng mọi người đều là giận mà không dám nói gì, người ta là cháu gái của đại nho sĩ, Trương đại nho có nhiều đệ tử như vậy.
Không thể chọc vào.
May mắn Trương Oánh Oánh vẫn có tên tuổi là một đại tài nữ, cho dù học sinh có bị chỉ trích, thì vẫn cứu vãn được tự tôn, dù sao cũng là đại tài nữ, ông nội còn là đại nho sĩ, kém hơn nàng cũng quá bình thường.
Thẩm Gia Văn: “Ta vứt bỏ ngươi?”
Ta không phải, ta không có, ngươi nói bậy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Gia Văn biết Trương Oánh Oánh không thích mình, hắn vẫn luôn tránh đi, bây giờ còn bị đội cho cái tội danh vứt bỏ thê tử, cũng không biết nên nói gì.
Nam Chi buông tay, bất lực nói: “Dù sao thì Trương tỷ tỷ cũng cho là như vậy.”
Thẩm Gia Văn không thể phản bác, vừa định đi, Nam Chi gọi lại: “Từ từ, ta lại viết cho Sở tỷ tỷ một bức thư.”
Cổ đại cũng có thể gửi thư, cũng có trạm dịch chuyển thư từ, nhưng không biết tới khi nào mới được chuyển đi.
Thẩm Gia Văn chờ đợi: “Nhanh lên một chút, ta còn có chút việc.”
Nam Chi gật đầu, viết hết trang này đến trang khác, nói với Sở tỷ tỷ cô đã về tới nhà, lại kể một chút chuyện trong thôn, bữa tiệc ăn ngon như thế nào.
Nhưng trái cây lại không ngon bằng trái cây chỗ Sở tỷ tỷ, mới rời khỏi một thời gian, đã rất nhớ tỷ tỷ…….
Viết xong, Nam Chi muốn viết lên phong thư, Thẩm Gia Văn lập tức ngăn cản, “Để ta viết.”
Nam Chi đưa bút cho Thẩm Gia Văn, Thẩm Gia Văn nhận lấy cây bút, lưu loát viết xong, Nam Chi chống cằm nhìn dòng chữ, “Văn ca, chữ của huynh đẹp quá.”
Thật là không công bằng nha, cô còn xuyên tới trước cả Thẩm Gia Văn, còn sử dụng bút lông trước, tại sao lại kém hơn nhiều tới vậy?
Haiz, ta ghen tị quá nha!
Cứ như vậy, Nam Chi và Trương Oánh Oánh trở thành bạn qua thư, mấy ngày lại gửi qua một lần, Thẩm Gia Văn, người luôn đi ra ngoài, trở thành công cụ hình người.
Nhưng Trương Oánh Oánh vẫn tỏ thái độ mắt không phải mắt mũi không phải mũi với Thẩm Gia Văn, tuy rằng nhìn rất lễ phép, đủ quy củ lễ nghi, nhưng vẫn khiến Thẩm Gia Văn cảm thấy bị coi thường.
Trương đại nho ở bên cạnh thấy vậy, xin lỗi Thẩm Gia Văn: “Đứa nhỏ này đã bị ta chiều hư, ai…..”
Cả đời nữ tử sống quá khó khăn, không biết chữ lại càng khổ, tốt xấu gì ông cũng là một cái đại nho sĩ, không thể để cháu gái mình là một kẻ quê mùa mù chữ được.
Nhưng Trương Oánh Oánh ở phương diện đọc sách lại rất có thiên phú, kiến thức nhiều, hơn nữa còn được nhìn thấy nhiều, tính tình có chút nóng nảy, không thích các học sinh.
Trương đại nho cũng nhìn ra, trong lòng cháu gái không vui, là bởi vì mình là một nữ tử.
Cũng đặc biệt khinh bỉ những học sinh có phẩm hạnh không tốt.
Cho dù là cha ruột của nàng, nhìn không vừa mắt, cũng phỉ nhổ, cha Trương Oánh Oánh tức giận đến mức ngày nào cũng kêu nghiệt nữ, đọc sách cái gì, không biết quy củ.
Trương Oánh Oánh cười lạnh phản bác, còn khiến cha nàng thẹn quá hóa giận.
Đứa cháu gái này giống như tự khắc dòng chữ ‘lão nương đây chán ghét tất cả nam nhân’ lên mặt.
Có lẽ là cũng căm hận thân phận nữ nhi của mình đi.
Haiz!
Thẩm Gia Văn tất nhiên không đi so đo với Trương Oánh Oánh, nhưng vẫn nhắc nhở một câu, không phải nam nhân nào cũng có tấm lòng rộng rãi đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro