Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Thanh Vân Chí (...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Trương Oánh Oánh cười duyên đánh nhẹ vào người Nam Chi một cái, “Cái miệng nhỏ của ngươi đúng là được bôi mật.”
Nam Chi nghiêm túc, ánh mắt trong veo, “Tỷ tỷ là người tốt.”
Trương Oánh Oánh mỉm cười, “Đúng, ta là người tốt.” Cũng còn có người cảm thấy như vậy.
Trương Oánh Oánh cảm thấy nội tâm của mình có chút vặn vẹo, tức giận bất bình, vặn vẹo lại ghen ghét, tràn ngập oán hận.
Nam Chi hỏi: “Tỷ tỷ có dự định gì không, tỷ tỷ, tỷ có gả chồng không?”
Sắc mặt của Trương Oánh Oánh không được tốt, do dự một lúc mới nói: “Có lẽ, có lẽ ta sẽ gả chồng, thành thân với một người nam nhân.”
Nam Chi thầm thở dài, hai cái tỷ tỷ nhắc tới hôn sự của mình, đều là vẻ mặt đen đủi.
Xem ra chuyện kết hôn là một chuyện rất đen đủi.
Nam Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Mặc kệ là gả cho ai, bản thân vui vẻ mới là quan trọng nhất.”
Giống như Yêu Vương, hắn có vui hay không có quan trọng sao, không quan trọng nha, dù sao thì Nam Chi cảm thấy vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Ta chỉ là một đứa trẻ, nếu không đối xử tốt với chính mình, thì ai sẽ tốt với ta đây?
Mẹ đã từng nói, trong lòng mỗi người đều có một đứa trẻ yếu ớt, đứa trẻ này sẽ sợ hãi, sẽ lo lắng, sẽ mất mát, sẽ đòi lấy mọi thứ xung quanh, không chiếm được sẽ đau lòng, sẽ tức giận.
Yêu bản thân mình, không phải là cho mình thật nhiều đồ vật, mà là đối xử dịu dàng với chính mình, giống như đối xử với một đứa trẻ, dịu dàng kiên nhẫn, không căn hận chính mình, không chán ghét chính mình, không đối xử thô bạo với chính mình.
Nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi!
Nhìn Trương Oánh Oánh không phải người có tính cách tốt, Nam Chi tò mò hỏi: “Nếu trượng phu của tỷ đối xử không tốt với tỷ, tỷ sẽ làm gì?”
Giống như Hương Châu, hoàn toàn không có cách nào, Trương Oánh Oánh là cháu gái của đại nho sĩ, hẳn là sẽ không giống với Hương Châu đi.
Trương Oánh Oánh ha hả cười lạnh, “Ta sẽ giết chết hắn.”
Nam Chi không ngoài ý muốn, lại hỏi: “Tỷ thật sự muốn giết người sao?”
Trương Oánh Oánh chỉ nói: “Cho dù không thể giết chết hắn, ta cũng phải bắt hắn trả cái giá thật đắt.”
Trương Oánh Oánh thở dài, nói lời thấm thía: “Chúng ta đầu tiền phải xem người là một người, mà không phải coi người đó là ai của chúng ta, không thể vì hắn là trượng phu của mình, hay là con của mình, mà không bắt hắn trả giá được.”
“Không phải trả giá, con người vĩnh viễn không nhớ lâu.”
Trương Oánh Oánh hỏi: “Ngươi và Thẩm Gia Văn tách ra, Thẩm Gia Văn có phải trả giá gì không?”
“Thanh danh của ngươi đã bị hủy hoại, cho dù sau này có gả cho ai, phu quân của ngươi sẽ cảm thấy mình bị lợi dụng, thua kém hơn Thẩm Gia Văn.”
A!
Nam Chi suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không phải, là ta muốn cùng hắn tách ra, ta là tới để xung hỉ, nhưng cũng không nhất định phải gả cho Thẩm Gia Văn.”
Nhiều vợ là xung hỉ, nhưng nhiều em gái cũng là may mắn nha!
Thẩm gia cũng không nói nhất định phải là con dâu nha!
Trương Oánh Oánh bĩu môi, chỉ nói: “Ai chẳng biết đây là xung hỉ, không lừa được người khác.”
Nam Chi không thèm để ý nói: “Không lừa được thì không lừa được đi.”
Ở trong thôn, mọi người cũng không dám chỉ trỏ trước mặt Nam Chi.
Trương Oánh Oánh nhìn Nam Chi, “Hắn chẳng mất mát gì sao, sau này còn làm quan to lộc hậu, ngươi thì sao?”
Nam Chi nói tiếp: “Ta xem bệnh nha, hắn đi trên con đường khoa cử làm quan lớn, ta đi làm đại phu nhân từ, chúng ta đều có con đường tương lai sáng lạn.”
Trương Oánh Oánh: “…… Nhưng nghèo.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, bên ngoài có một tiểu nha đầu cõng giỏ tre đi vào trong sân, rụt rè nhìn vào bên trong, nhìn thấy Nam Chi, ánh mắt nàng sáng lên.
Nhưng nhìn thấy Trương Oánh Oánh một thân quần áo hoa lệ tinh xảo, lại lập tức rụt cổ lại, trông rất sợ hãi.
Nam Chi nhìn thấy tiểu nha đầu này, lập tức nói: “Xuân Quyên, vào đây.”
Bộ dạng của Xuân Quyên khoảng chừng bảy tám tuổi, nhưng trên thực tế đã mười tuổi, gầy như que củi, tóc vàng xơ xác, giống như cỏ dại ven đường bị sương giá mùa đông đánh gục, không hề có sức sống.
Lúc này Xuân Quyên mới đi vào, vẫn luôn cúi đầu, Nam Chi hỏi: “Lần này hái được loại thảo dược gì, cho ta xem.”
“Vâng, vâng…….” Xuân Quyên lập tức buông sọt xuống, lấy thảo dược bên trong ra, Nam Chi nhìn, lấy một ít cây bị tổn hại ra ngoài, khuôn mặt Xuân Quyên lộ ra vẻ buồn rầu, hiển nhiên là đau lòng vì mình hái thuốc không cẩn thận.
Nam Chi thu số thảo dược nguyên vẹn, còn số thảo dược bị hư hại thì trả một nửa tiền.
Nam Chi đưa cho Xuân Quyên mười mấy đồng tiền, Xuân Quyên lập tức nở nụ cười, dùng hai tay nhận lấy, “Cảm ơn Hương đại phu, cảm ơn.”
Thẩm Hương Châu mang họ Thẩm, nhưng mọi người đều gọi Nam Chi là Hương đại phu.
Xuân Quyên cầm tiền, bước chân nhẹ nhàng như muốn bay lên, nhìn bóng dáng cũng biết là nàng vui vẻ tới cỡ nào.
Mười hai đồng tiền căn bản cũng không tính là nhiều, nhưng lại làm Xuân Quyên vô cùng vui vẻ.
Trương Oánh Oánh hỏi: “Ngươi còn thu mua thảo dược người trong thôn hái sao?”
Nam Chi gật đầu, “Trên núi có một số loại thảo dược, người trong thôn đi hái, ta đều thu.”
Trương Oánh Oánh hỏi: “Bọn họ có thể nhận biết được thảo dược sao?”
Nam Chi: “Ta dạy, đám trẻ con đều có thể nhận biết được đại khái.”
Bây giờ đi hái thuốc cũng có thể kiếm được tiền, bọn nhỏ học rất nghiêm túc.
Trong lòng Trương Oánh Oánh đột nhiên có chút cảm thán, nàng nhìn thấy có rất nhiều nữ tử giãy giụa đau khổ, nàng bất lực, nhưng Hương Châu có năng lực sống sót, còn có thể giúp đỡ người khác.
Tại sao những nữ tử khác lại không thể?
Là có thể, thế giới này đối xử hà khắc với nữ tử, mà nữ tử lại tự sa vào đau khổ, có một loại cảm giác hổ thẹn không nói nên lời.
Coi trượng phu là trời, nhưng bây giờ, trời đã không còn, bị người ta cười nhạo, bản thân cũng không chịu nổi.
Thẹn cái rắm, mấy tên nam nhân ghê tởm không có nhân phẩm đó còn không cảm thấy thẹn, người không làm gì sai lại cảm thấy thẹn, đây là cái đạo lý gì!
Thẩm Hương Châu có thể sống tốt hơn một chút, là bởi vì nàng không tim không phổi.
Nhưng mà thế nhân có mấy ai có thể thật sự không quan tâm tới cái nhìn của người khác mà sống đâu.
Trương Oánh Oánh cảm thấy như mình đang đi vào ngõ cụt, phía trước không có đường, lui về phía sau, nàng lại không cam lòng.
Nàng cô độc giống như trên thế giới này chỉ còn lại một mình.
Ngay cả ông nội cũng nói, làm người đọc sách không nên tục như vậy, tại sao càng đọc nhiều sách càng trở nên tục hơn.
Tại sao nàng lại trở nên tục như vậy, ngay cả ông nội cũng không hiểu được tâm tư của nàng, ngay cả một đại nho sĩ cũng cảm thấy nữ tử nên an phận.
Nàng như đang vùng vẫy trong biển rộng, thống khổ lại bất lực.
Nàng cũng đã đến tuổi nên thành thân, ông nội nói, phải tìm cho nàng một người phu quân tốt nhất.
Phu quân tốt nhất, như thế nào thì được xem là tốt.
Đề cao nam tử vốn là chuyện bình thường, cho dù nam tử đó chỉ hơi tốt một chút, cũng sẽ khen ngợi lên tận trời cao.
Nhưng nam tử hẳn là nên làm tròn bổn phận với nữ tử, đó là chuyện đương nhiên phải làm.
Trương Oánh Oánh thở dài nói: “Tại sao nữ tử lại phải gả chồng, tại sao khi ta bị bắt nạt, lại phải nhẫn nại, ta không muốn nhẫn nhịn, ta không nhịn nổi.”
Nam Chi nhìn vẻ nghi hoặc lại bi phẫn của Trương Oánh Oánh, lập tức nói: “Ta biết, ta biết.”
Trương Oánh Oánh:???
Ngươi biết, ngươi biết cái gì?
Trương Oánh Oánh cười duyên đánh nhẹ vào người Nam Chi một cái, “Cái miệng nhỏ của ngươi đúng là được bôi mật.”
Nam Chi nghiêm túc, ánh mắt trong veo, “Tỷ tỷ là người tốt.”
Trương Oánh Oánh mỉm cười, “Đúng, ta là người tốt.” Cũng còn có người cảm thấy như vậy.
Trương Oánh Oánh cảm thấy nội tâm của mình có chút vặn vẹo, tức giận bất bình, vặn vẹo lại ghen ghét, tràn ngập oán hận.
Nam Chi hỏi: “Tỷ tỷ có dự định gì không, tỷ tỷ, tỷ có gả chồng không?”
Sắc mặt của Trương Oánh Oánh không được tốt, do dự một lúc mới nói: “Có lẽ, có lẽ ta sẽ gả chồng, thành thân với một người nam nhân.”
Nam Chi thầm thở dài, hai cái tỷ tỷ nhắc tới hôn sự của mình, đều là vẻ mặt đen đủi.
Xem ra chuyện kết hôn là một chuyện rất đen đủi.
Nam Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Mặc kệ là gả cho ai, bản thân vui vẻ mới là quan trọng nhất.”
Giống như Yêu Vương, hắn có vui hay không có quan trọng sao, không quan trọng nha, dù sao thì Nam Chi cảm thấy vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Ta chỉ là một đứa trẻ, nếu không đối xử tốt với chính mình, thì ai sẽ tốt với ta đây?
Mẹ đã từng nói, trong lòng mỗi người đều có một đứa trẻ yếu ớt, đứa trẻ này sẽ sợ hãi, sẽ lo lắng, sẽ mất mát, sẽ đòi lấy mọi thứ xung quanh, không chiếm được sẽ đau lòng, sẽ tức giận.
Yêu bản thân mình, không phải là cho mình thật nhiều đồ vật, mà là đối xử dịu dàng với chính mình, giống như đối xử với một đứa trẻ, dịu dàng kiên nhẫn, không căn hận chính mình, không chán ghét chính mình, không đối xử thô bạo với chính mình.
Nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi!
Nhìn Trương Oánh Oánh không phải người có tính cách tốt, Nam Chi tò mò hỏi: “Nếu trượng phu của tỷ đối xử không tốt với tỷ, tỷ sẽ làm gì?”
Giống như Hương Châu, hoàn toàn không có cách nào, Trương Oánh Oánh là cháu gái của đại nho sĩ, hẳn là sẽ không giống với Hương Châu đi.
Trương Oánh Oánh ha hả cười lạnh, “Ta sẽ giết chết hắn.”
Nam Chi không ngoài ý muốn, lại hỏi: “Tỷ thật sự muốn giết người sao?”
Trương Oánh Oánh chỉ nói: “Cho dù không thể giết chết hắn, ta cũng phải bắt hắn trả cái giá thật đắt.”
Trương Oánh Oánh thở dài, nói lời thấm thía: “Chúng ta đầu tiền phải xem người là một người, mà không phải coi người đó là ai của chúng ta, không thể vì hắn là trượng phu của mình, hay là con của mình, mà không bắt hắn trả giá được.”
“Không phải trả giá, con người vĩnh viễn không nhớ lâu.”
Trương Oánh Oánh hỏi: “Ngươi và Thẩm Gia Văn tách ra, Thẩm Gia Văn có phải trả giá gì không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thanh danh của ngươi đã bị hủy hoại, cho dù sau này có gả cho ai, phu quân của ngươi sẽ cảm thấy mình bị lợi dụng, thua kém hơn Thẩm Gia Văn.”
A!
Nam Chi suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không phải, là ta muốn cùng hắn tách ra, ta là tới để xung hỉ, nhưng cũng không nhất định phải gả cho Thẩm Gia Văn.”
Nhiều vợ là xung hỉ, nhưng nhiều em gái cũng là may mắn nha!
Thẩm gia cũng không nói nhất định phải là con dâu nha!
Trương Oánh Oánh bĩu môi, chỉ nói: “Ai chẳng biết đây là xung hỉ, không lừa được người khác.”
Nam Chi không thèm để ý nói: “Không lừa được thì không lừa được đi.”
Ở trong thôn, mọi người cũng không dám chỉ trỏ trước mặt Nam Chi.
Trương Oánh Oánh nhìn Nam Chi, “Hắn chẳng mất mát gì sao, sau này còn làm quan to lộc hậu, ngươi thì sao?”
Nam Chi nói tiếp: “Ta xem bệnh nha, hắn đi trên con đường khoa cử làm quan lớn, ta đi làm đại phu nhân từ, chúng ta đều có con đường tương lai sáng lạn.”
Trương Oánh Oánh: “…… Nhưng nghèo.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, bên ngoài có một tiểu nha đầu cõng giỏ tre đi vào trong sân, rụt rè nhìn vào bên trong, nhìn thấy Nam Chi, ánh mắt nàng sáng lên.
Nhưng nhìn thấy Trương Oánh Oánh một thân quần áo hoa lệ tinh xảo, lại lập tức rụt cổ lại, trông rất sợ hãi.
Nam Chi nhìn thấy tiểu nha đầu này, lập tức nói: “Xuân Quyên, vào đây.”
Bộ dạng của Xuân Quyên khoảng chừng bảy tám tuổi, nhưng trên thực tế đã mười tuổi, gầy như que củi, tóc vàng xơ xác, giống như cỏ dại ven đường bị sương giá mùa đông đánh gục, không hề có sức sống.
Lúc này Xuân Quyên mới đi vào, vẫn luôn cúi đầu, Nam Chi hỏi: “Lần này hái được loại thảo dược gì, cho ta xem.”
“Vâng, vâng…….” Xuân Quyên lập tức buông sọt xuống, lấy thảo dược bên trong ra, Nam Chi nhìn, lấy một ít cây bị tổn hại ra ngoài, khuôn mặt Xuân Quyên lộ ra vẻ buồn rầu, hiển nhiên là đau lòng vì mình hái thuốc không cẩn thận.
Nam Chi thu số thảo dược nguyên vẹn, còn số thảo dược bị hư hại thì trả một nửa tiền.
Nam Chi đưa cho Xuân Quyên mười mấy đồng tiền, Xuân Quyên lập tức nở nụ cười, dùng hai tay nhận lấy, “Cảm ơn Hương đại phu, cảm ơn.”
Thẩm Hương Châu mang họ Thẩm, nhưng mọi người đều gọi Nam Chi là Hương đại phu.
Xuân Quyên cầm tiền, bước chân nhẹ nhàng như muốn bay lên, nhìn bóng dáng cũng biết là nàng vui vẻ tới cỡ nào.
Mười hai đồng tiền căn bản cũng không tính là nhiều, nhưng lại làm Xuân Quyên vô cùng vui vẻ.
Trương Oánh Oánh hỏi: “Ngươi còn thu mua thảo dược người trong thôn hái sao?”
Nam Chi gật đầu, “Trên núi có một số loại thảo dược, người trong thôn đi hái, ta đều thu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Oánh Oánh hỏi: “Bọn họ có thể nhận biết được thảo dược sao?”
Nam Chi: “Ta dạy, đám trẻ con đều có thể nhận biết được đại khái.”
Bây giờ đi hái thuốc cũng có thể kiếm được tiền, bọn nhỏ học rất nghiêm túc.
Trong lòng Trương Oánh Oánh đột nhiên có chút cảm thán, nàng nhìn thấy có rất nhiều nữ tử giãy giụa đau khổ, nàng bất lực, nhưng Hương Châu có năng lực sống sót, còn có thể giúp đỡ người khác.
Tại sao những nữ tử khác lại không thể?
Là có thể, thế giới này đối xử hà khắc với nữ tử, mà nữ tử lại tự sa vào đau khổ, có một loại cảm giác hổ thẹn không nói nên lời.
Coi trượng phu là trời, nhưng bây giờ, trời đã không còn, bị người ta cười nhạo, bản thân cũng không chịu nổi.
Thẹn cái rắm, mấy tên nam nhân ghê tởm không có nhân phẩm đó còn không cảm thấy thẹn, người không làm gì sai lại cảm thấy thẹn, đây là cái đạo lý gì!
Thẩm Hương Châu có thể sống tốt hơn một chút, là bởi vì nàng không tim không phổi.
Nhưng mà thế nhân có mấy ai có thể thật sự không quan tâm tới cái nhìn của người khác mà sống đâu.
Trương Oánh Oánh cảm thấy như mình đang đi vào ngõ cụt, phía trước không có đường, lui về phía sau, nàng lại không cam lòng.
Nàng cô độc giống như trên thế giới này chỉ còn lại một mình.
Ngay cả ông nội cũng nói, làm người đọc sách không nên tục như vậy, tại sao càng đọc nhiều sách càng trở nên tục hơn.
Tại sao nàng lại trở nên tục như vậy, ngay cả ông nội cũng không hiểu được tâm tư của nàng, ngay cả một đại nho sĩ cũng cảm thấy nữ tử nên an phận.
Nàng như đang vùng vẫy trong biển rộng, thống khổ lại bất lực.
Nàng cũng đã đến tuổi nên thành thân, ông nội nói, phải tìm cho nàng một người phu quân tốt nhất.
Phu quân tốt nhất, như thế nào thì được xem là tốt.
Đề cao nam tử vốn là chuyện bình thường, cho dù nam tử đó chỉ hơi tốt một chút, cũng sẽ khen ngợi lên tận trời cao.
Nhưng nam tử hẳn là nên làm tròn bổn phận với nữ tử, đó là chuyện đương nhiên phải làm.
Trương Oánh Oánh thở dài nói: “Tại sao nữ tử lại phải gả chồng, tại sao khi ta bị bắt nạt, lại phải nhẫn nại, ta không muốn nhẫn nhịn, ta không nhịn nổi.”
Nam Chi nhìn vẻ nghi hoặc lại bi phẫn của Trương Oánh Oánh, lập tức nói: “Ta biết, ta biết.”
Trương Oánh Oánh:???
Ngươi biết, ngươi biết cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro