Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Thanh Vân Chí (...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Thẩm Gia Văn cảm thấy hoàng đế giống như thầy giám thị vậy, có một số giám thị thích xem học sinh làm bài.
Thẩm Gia Văn mặc kệ hoàng đế đứng bên cạnh, làm việc của mình.
Hắn không thể hoảng, một khi luống cuống, mọi cố gắng cho tới hiện tại, tất cả đều công cốc.
Thẩm Gia Văn hít sâu một hơi, con mẹ nó mùi hương này nồng quá, hun đến ngây người.
Ước chừng là Thẩm Gia Văn không mất bình tĩnh, ngược lại hoàng đế đứng bên cạnh Thẩm Gia Văn tương đối lâu, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào Thẩm Gia Văn.
Trong lòng Thẩm Gia Văn thầm chửi má nó, vốn đã không có hảo cảm với vương triều phong kiến, mà hoàng đế còn là cái dạng này, trong lòng Thẩm Gia Văn chỉ cảm thấy bực bội, không có kính sợ.
Thích nhìn, thì nhìn nhiều vào.
Hoàng đế ở bên cạnh xem một lúc, đại khái là không thể nhìn thấy bộ dạng thất thố của Thẩm Gia Văn, cũng đi rồi, đi xem học sinh khác.
Phía sau bình phong trong đại điện, có một người đang ngồi, bóng dáng trông rất yểu điệu, là công chúa Ninh Bình.
Lúc này, công chúa Ninh Bình đang chú ý đến các thí sinh trong đại điện, nhìn thấy có một học sinh làm đổ nghiên mực, vết mực làm ố mặt giấy, không thể đọc chữ trên đó được nữa.
Công chúa Ninh Bình lắc đầu, tính tình như vậy, phụ hoàng nàng là con người, không phải hổ, sẽ không ăn thịt người, sao có thể sợ thành như vậy, một chút dũng khí cũng không có.
Phụ hoàng nàng đang chọn phu quân cho nàng trong số những người này, công chúa Ninh Bình hoàn toàn không nhìn trúng người nào, nhưng công chúa Ninh Bình biết, ở độ tuổi này của nàng, cho dù có là con gái của hoàng đế, cũng phải gả đi.
Người có thể vào trong đại điện thi, đều là những nam tử đọc sách lợi hại nhất, nhưng lại làm người ta thực thất vọng!
Công chúa Ninh Bình nhìn thấy phụ hoàng đứng bên cạnh một học sinh, người này thoạt nhìn rất bình tĩnh, không đánh đổ nghiên mực, tay cũng không run.
Trông rất gầy yếu, nhưng dũng khí lại mạnh hơn những học sinh khác.
Vị trí còn ở phía sau, không biết lần này kết quả sẽ như thế nào.
Trong lòng công chúa Ninh Bình chỉ có một chút suy nghĩ như vậy, liền rời ánh mắt, trong thâm tâm cũng không muốn gả cho người.
Gả cho một người không quen biết, sau đó người này sẽ trở thành trượng phu của mình.
Nhưng mà, công chúa Ninh Bình không dám nói với phụ hoàng, con không muốn gả chồng, cho dù có gả đi, thì cũng muốn gả cho người mình thích.
Phụ hoàng hỏi, người con thích là ai, nhưng công chúa Ninh Bình không thể nói ra được là mình thích ai.
Nàng còn chưa gặp được người mình thích.
Công chúa Ninh Bình cũng không biết mình thích dạng nam nhân nào!
Cho dù là một người nam nhân có quyền lực tối cao như phụ hoàng, thì hậu cung cũng có rất nhiều nữ tử đáng thương, bao gồm cả mẫu hậu của nàng, cho dù bà có là Hoàng Hậu.
Nàng không biết trượng phu tương lai của mình có bao nhiêu nữ tử, nhưng nàng biết một điều, đó là trượng phu tương lai của nàng không thể chỉ có một mình nàng.
Thời gian thi đình vừa xong, bọn thái giám lập tức thu bài thi lên, một số quan lớn quyền cao chức trọng mang những bài thi tốt nhất lên cho hoàng đế thẩm duyệt.
Hoàng đế lật xem một phen, chọn ra ba người đứng đầu, mà Thẩm Gia Văn đạt được vị trí thứ ba.
Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Gia Văn, hỏi Thẩm Gia Văn đã có hôn phối hay chưa, mọi người đều không nhịn được mà nhìn về phía Thẩm Gia Văn.
Thẩm Gia Văn lọt vào mắt hoàng đế sao?
Thẩm Gia Văn thành thành thật thật nói: “Thần không có hôn phối, nhưng sức khỏe của thần không được tốt lắm.”
Hoàng đế nói thẳng: “Thân thể không tốt từ từ bồi dưỡng là được, dưới gối của ta có công chúa Ninh Bình bây giờ đang cần một phò mã, ngươi tới làm phò mã đi.”
Thẩm Gia Văn:……
Qua loa như vậy sao?
Thẩm Gia Văn không ngờ mình có thể cưới một công chúa, hơn nữa hoàng đế cứ như vậy mà gả con gái mình ra ngoài, thật sự tốt sao?
Trong lòng Thẩm Gia Văn tràn ngập cảm giác phi lý, lại nghĩ tới lời Hương Châu nói, nói hắn sau này sẽ cưới quý nữ nhà quyền quý, trên đời này làm gì có ai cao quý bằng con gái của hoàng đế đâu.
Thẩm Gia Văn suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu đồng ý, dù sao thì hắn cũng phải cưới vợ, cưới ai cũng giống nhau.
Làm phò mã thì làm phò mã, làm phò mã cũng rất tốt, Thẩm Gia Văn hoàn toàn không sợ bị người ta cười nhạo nói hắn dựa vào nữ nhân.
Có tài nguyên, có bậc thang, có nền tảng, không cần mới là kẻ ngốc.
Vì thế hôn sự liền cứ qua loa như vậy mà định ra, tất cả mọi người trong điện đều có chút mờ mịt.
Chẳng lẽ là công chúa Ninh Bình không thể gả được, cho nên mới gả qua loa như vậy?
Công chúa Ninh Bình đằng sau bình phong tỏ ra thờ ơ, nàng xuyên qua tấm bình phong đánh giá Thẩm Gia Văn.
Tiếp theo là cuộc diễu hành của Trạng Nguyên, từ hoàng cung đi ra, cưỡi trên lưng ngựa diễu hành khắp các con phố, Nam Chi và Trương Oánh Oánh đang chen chúc bên đường, cố gắng tìm kiếm Thẩm Gia Văn trong đám đông.
Trương Oánh Oánh chỉ vào đằng trước đội ngũ, “Ca ca ngươi là Bảng Nhãn đấy.”
Thẩm Gia Văn đọc sách thật sự rất lợi hại, cho dù có ông nội nàng nâng đỡ, nhưng thiên phú của hắn cũng vô cùng lợi hại.
Trương Oánh Oánh cảm thấy nếu mình cũng tham gia thi, đoán chừng cũng không bằng Thẩm Gia Văn.
Dù vậy, Trương Oánh Oánh vẫn khinh bỉ Thẩm Gia Văn.
Hoa bay đầy trời, túi thơm, thậm chí có cả đồ trang sức cũng đều ném tới trước mặt ba người.
Ba người đứng đầu lần này còn tương đối trẻ, khí chất của người đọc sách không thể nào kém được, còn ngồi trên lưng ngựa, hơi có chút khí phách hăng hái, vô cùng thân thiện.
Nam Chi bắt trước mọi người ném kẹo hồ lô về phía Thẩm Gia Văn, Thẩm Gia Văn theo bản năng bắt lấy ôm vào trong ngực, kẹo hồ lô rất dính tay, là đứa trẻ nào ném qua, cũng nỡ bỏ ra nha!
“Văn ca, Văn ca……” Nam Chi vẫy tay la lớn, Thẩm Gia Văn nhìn sang, khuôn mặt nở nụ cười thành công, thật là vui mừng, có người thân chứng kiến mình thành công, lại càng vui mừng.
Kết thúc diễu hành, chính là tham gia yến hội, trời tối Thẩm Gia Văn mới trở về với khuôn mặt đỏ bừng mang theo men say, thời điểm nhìn thấy Nam Chi, hắn mỉm cười, giọng nói có chút nghẹn ngào, “Sau này ngươi đi xem bệnh, không sợ bị người ta làm khó dễ nữa.”
Nam Chi nói lời cảm tạ: “Cảm ơn huynh, Văn ca, huynh thật là lợi hại.” Sau đó cô đi rót cho hắn một bát canh giải rượu, bảo thư đồng đỡ Thẩm Gia Văn đi ngủ.
Nhưng Thẩm Gia Văn ỷ vào men say, hắn đứng trong sân, nhìn ánh trăng trên bầu trời bắt đầu ngâm thơ.
Thẩm Gia Văn là một người hiện đại, bây giờ cũng đã trở thành người cổ đại, gặp chuyện vui mừng sẽ ngâm thơ để bày tỏ tâm trạng.
Nhắc mãi một câu thơ không rõ ý nghĩa, ẩn dụ sâu xa.
Còn đi đi lại lại trong sân.
Trương Oánh Oánh tức giận nói: “Mặc kệ hắn, hắn muốn làm gì thì làm đi.”
Trương Oánh Oánh nói với Nam Chi: “Không cần lo cho hắn, có thư đồng trông chừng rồi, chúng ta đi ngủ.”
Nam Chi ngáp một cái, cũng chuẩn bị đi ngủ, Thẩm Gia Văn thích làm thế nào thì làm đi, ngày mai cô còn phải trở về thôn.
Thẩm Gia Văn đã thi xong, còn chờ triều đình phân công công việc.
“Hương Châu, ở lại nói chuyện với ta, ta có một số chuyện muốn nói rõ với ngươi.” Thẩm Gia Văn gọi Nam Chi lại, hắn đứng trong sân, nhìn thì có vẻ thanh tỉnh, nhưng giọng nói lại khàn khàn không rõ.
Trương Oánh Oánh kéo tay Nam Chi lại, không cho Nam Chi đi qua, nàng nói với Thẩm Gia Văn bên kia: “Có chuyện gì chờ huynh tỉnh rượu rồi nói, đã quá nửa đêm, không ai muốn chịu lạnh trò chuyện với huynh đâu.”
Nói xong, liền lôi kéo Nam Chi đi rồi, Nam Chi ngoan ngoãn đi theo Trương Oánh Oánh, nhìn Trương Oánh Oánh lại có cảm giác như đang nhìn thấy mẹ mình.
Thẩm Gia Văn cảm thấy hoàng đế giống như thầy giám thị vậy, có một số giám thị thích xem học sinh làm bài.
Thẩm Gia Văn mặc kệ hoàng đế đứng bên cạnh, làm việc của mình.
Hắn không thể hoảng, một khi luống cuống, mọi cố gắng cho tới hiện tại, tất cả đều công cốc.
Thẩm Gia Văn hít sâu một hơi, con mẹ nó mùi hương này nồng quá, hun đến ngây người.
Ước chừng là Thẩm Gia Văn không mất bình tĩnh, ngược lại hoàng đế đứng bên cạnh Thẩm Gia Văn tương đối lâu, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào Thẩm Gia Văn.
Trong lòng Thẩm Gia Văn thầm chửi má nó, vốn đã không có hảo cảm với vương triều phong kiến, mà hoàng đế còn là cái dạng này, trong lòng Thẩm Gia Văn chỉ cảm thấy bực bội, không có kính sợ.
Thích nhìn, thì nhìn nhiều vào.
Hoàng đế ở bên cạnh xem một lúc, đại khái là không thể nhìn thấy bộ dạng thất thố của Thẩm Gia Văn, cũng đi rồi, đi xem học sinh khác.
Phía sau bình phong trong đại điện, có một người đang ngồi, bóng dáng trông rất yểu điệu, là công chúa Ninh Bình.
Lúc này, công chúa Ninh Bình đang chú ý đến các thí sinh trong đại điện, nhìn thấy có một học sinh làm đổ nghiên mực, vết mực làm ố mặt giấy, không thể đọc chữ trên đó được nữa.
Công chúa Ninh Bình lắc đầu, tính tình như vậy, phụ hoàng nàng là con người, không phải hổ, sẽ không ăn thịt người, sao có thể sợ thành như vậy, một chút dũng khí cũng không có.
Phụ hoàng nàng đang chọn phu quân cho nàng trong số những người này, công chúa Ninh Bình hoàn toàn không nhìn trúng người nào, nhưng công chúa Ninh Bình biết, ở độ tuổi này của nàng, cho dù có là con gái của hoàng đế, cũng phải gả đi.
Người có thể vào trong đại điện thi, đều là những nam tử đọc sách lợi hại nhất, nhưng lại làm người ta thực thất vọng!
Công chúa Ninh Bình nhìn thấy phụ hoàng đứng bên cạnh một học sinh, người này thoạt nhìn rất bình tĩnh, không đánh đổ nghiên mực, tay cũng không run.
Trông rất gầy yếu, nhưng dũng khí lại mạnh hơn những học sinh khác.
Vị trí còn ở phía sau, không biết lần này kết quả sẽ như thế nào.
Trong lòng công chúa Ninh Bình chỉ có một chút suy nghĩ như vậy, liền rời ánh mắt, trong thâm tâm cũng không muốn gả cho người.
Gả cho một người không quen biết, sau đó người này sẽ trở thành trượng phu của mình.
Nhưng mà, công chúa Ninh Bình không dám nói với phụ hoàng, con không muốn gả chồng, cho dù có gả đi, thì cũng muốn gả cho người mình thích.
Phụ hoàng hỏi, người con thích là ai, nhưng công chúa Ninh Bình không thể nói ra được là mình thích ai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng còn chưa gặp được người mình thích.
Công chúa Ninh Bình cũng không biết mình thích dạng nam nhân nào!
Cho dù là một người nam nhân có quyền lực tối cao như phụ hoàng, thì hậu cung cũng có rất nhiều nữ tử đáng thương, bao gồm cả mẫu hậu của nàng, cho dù bà có là Hoàng Hậu.
Nàng không biết trượng phu tương lai của mình có bao nhiêu nữ tử, nhưng nàng biết một điều, đó là trượng phu tương lai của nàng không thể chỉ có một mình nàng.
Thời gian thi đình vừa xong, bọn thái giám lập tức thu bài thi lên, một số quan lớn quyền cao chức trọng mang những bài thi tốt nhất lên cho hoàng đế thẩm duyệt.
Hoàng đế lật xem một phen, chọn ra ba người đứng đầu, mà Thẩm Gia Văn đạt được vị trí thứ ba.
Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Gia Văn, hỏi Thẩm Gia Văn đã có hôn phối hay chưa, mọi người đều không nhịn được mà nhìn về phía Thẩm Gia Văn.
Thẩm Gia Văn lọt vào mắt hoàng đế sao?
Thẩm Gia Văn thành thành thật thật nói: “Thần không có hôn phối, nhưng sức khỏe của thần không được tốt lắm.”
Hoàng đế nói thẳng: “Thân thể không tốt từ từ bồi dưỡng là được, dưới gối của ta có công chúa Ninh Bình bây giờ đang cần một phò mã, ngươi tới làm phò mã đi.”
Thẩm Gia Văn:……
Qua loa như vậy sao?
Thẩm Gia Văn không ngờ mình có thể cưới một công chúa, hơn nữa hoàng đế cứ như vậy mà gả con gái mình ra ngoài, thật sự tốt sao?
Trong lòng Thẩm Gia Văn tràn ngập cảm giác phi lý, lại nghĩ tới lời Hương Châu nói, nói hắn sau này sẽ cưới quý nữ nhà quyền quý, trên đời này làm gì có ai cao quý bằng con gái của hoàng đế đâu.
Thẩm Gia Văn suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu đồng ý, dù sao thì hắn cũng phải cưới vợ, cưới ai cũng giống nhau.
Làm phò mã thì làm phò mã, làm phò mã cũng rất tốt, Thẩm Gia Văn hoàn toàn không sợ bị người ta cười nhạo nói hắn dựa vào nữ nhân.
Có tài nguyên, có bậc thang, có nền tảng, không cần mới là kẻ ngốc.
Vì thế hôn sự liền cứ qua loa như vậy mà định ra, tất cả mọi người trong điện đều có chút mờ mịt.
Chẳng lẽ là công chúa Ninh Bình không thể gả được, cho nên mới gả qua loa như vậy?
Công chúa Ninh Bình đằng sau bình phong tỏ ra thờ ơ, nàng xuyên qua tấm bình phong đánh giá Thẩm Gia Văn.
Tiếp theo là cuộc diễu hành của Trạng Nguyên, từ hoàng cung đi ra, cưỡi trên lưng ngựa diễu hành khắp các con phố, Nam Chi và Trương Oánh Oánh đang chen chúc bên đường, cố gắng tìm kiếm Thẩm Gia Văn trong đám đông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Oánh Oánh chỉ vào đằng trước đội ngũ, “Ca ca ngươi là Bảng Nhãn đấy.”
Thẩm Gia Văn đọc sách thật sự rất lợi hại, cho dù có ông nội nàng nâng đỡ, nhưng thiên phú của hắn cũng vô cùng lợi hại.
Trương Oánh Oánh cảm thấy nếu mình cũng tham gia thi, đoán chừng cũng không bằng Thẩm Gia Văn.
Dù vậy, Trương Oánh Oánh vẫn khinh bỉ Thẩm Gia Văn.
Hoa bay đầy trời, túi thơm, thậm chí có cả đồ trang sức cũng đều ném tới trước mặt ba người.
Ba người đứng đầu lần này còn tương đối trẻ, khí chất của người đọc sách không thể nào kém được, còn ngồi trên lưng ngựa, hơi có chút khí phách hăng hái, vô cùng thân thiện.
Nam Chi bắt trước mọi người ném kẹo hồ lô về phía Thẩm Gia Văn, Thẩm Gia Văn theo bản năng bắt lấy ôm vào trong ngực, kẹo hồ lô rất dính tay, là đứa trẻ nào ném qua, cũng nỡ bỏ ra nha!
“Văn ca, Văn ca……” Nam Chi vẫy tay la lớn, Thẩm Gia Văn nhìn sang, khuôn mặt nở nụ cười thành công, thật là vui mừng, có người thân chứng kiến mình thành công, lại càng vui mừng.
Kết thúc diễu hành, chính là tham gia yến hội, trời tối Thẩm Gia Văn mới trở về với khuôn mặt đỏ bừng mang theo men say, thời điểm nhìn thấy Nam Chi, hắn mỉm cười, giọng nói có chút nghẹn ngào, “Sau này ngươi đi xem bệnh, không sợ bị người ta làm khó dễ nữa.”
Nam Chi nói lời cảm tạ: “Cảm ơn huynh, Văn ca, huynh thật là lợi hại.” Sau đó cô đi rót cho hắn một bát canh giải rượu, bảo thư đồng đỡ Thẩm Gia Văn đi ngủ.
Nhưng Thẩm Gia Văn ỷ vào men say, hắn đứng trong sân, nhìn ánh trăng trên bầu trời bắt đầu ngâm thơ.
Thẩm Gia Văn là một người hiện đại, bây giờ cũng đã trở thành người cổ đại, gặp chuyện vui mừng sẽ ngâm thơ để bày tỏ tâm trạng.
Nhắc mãi một câu thơ không rõ ý nghĩa, ẩn dụ sâu xa.
Còn đi đi lại lại trong sân.
Trương Oánh Oánh tức giận nói: “Mặc kệ hắn, hắn muốn làm gì thì làm đi.”
Trương Oánh Oánh nói với Nam Chi: “Không cần lo cho hắn, có thư đồng trông chừng rồi, chúng ta đi ngủ.”
Nam Chi ngáp một cái, cũng chuẩn bị đi ngủ, Thẩm Gia Văn thích làm thế nào thì làm đi, ngày mai cô còn phải trở về thôn.
Thẩm Gia Văn đã thi xong, còn chờ triều đình phân công công việc.
“Hương Châu, ở lại nói chuyện với ta, ta có một số chuyện muốn nói rõ với ngươi.” Thẩm Gia Văn gọi Nam Chi lại, hắn đứng trong sân, nhìn thì có vẻ thanh tỉnh, nhưng giọng nói lại khàn khàn không rõ.
Trương Oánh Oánh kéo tay Nam Chi lại, không cho Nam Chi đi qua, nàng nói với Thẩm Gia Văn bên kia: “Có chuyện gì chờ huynh tỉnh rượu rồi nói, đã quá nửa đêm, không ai muốn chịu lạnh trò chuyện với huynh đâu.”
Nói xong, liền lôi kéo Nam Chi đi rồi, Nam Chi ngoan ngoãn đi theo Trương Oánh Oánh, nhìn Trương Oánh Oánh lại có cảm giác như đang nhìn thấy mẹ mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro