Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Thanh Vân Chí (...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Nam Chi dựa đầu vào cửa sổ, suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra cách, Trương Oánh Oánh cũng là vẻ mặt bi ai.
Phải làm gì khi không giải quyết được vấn đề, đương nhiên là tìm người giúp nha.
Nam Chi nói: “Chúng ta tìm Thẩm Gia Văn giúp đỡ.”
Bây giờ là lúc sử dụng Thẩm Gia Văn.
Đây là nuôi quân ngàn ngày, dùng một giờ.
Trương Oánh Oánh không ôm hy vọng vào việc này, “Một người nam nhân như hắn chẳng lẽ lại đi quản chuyện hôn nhân của môt nữ tử sao, hơn nữa, nam nhân hoàn toàn không đồng cảm với chuyện của nữ tử, làm sao hắn có thể giúp ta.”
Quan hệ giữa nàng và Thẩm Gia Văn còn không tốt, Thẩm Gia Văn sẽ không thô lỗ đến mức can thiệp vào chuyện nhà của người khác.
Ngay cả người nhà cũng như vậy, cho dù là ông nội, cũng nói, ngươi có thể sống tự do hơn những nữ tử khác mấy năm, đã đến lúc phải làm những chuyện mà một nữ tử nên làm.
Nữ tử có chuyện nên làm, nam nhân cũng có, không có ai trên đời này có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Nữ tử không thể, nam tử cũng không thể, nam tử cũng sẽ chịu ép buộc và khống chế, chỉ ít hơn nữ tử một chút, nhưng thế gian đánh giá nam tử lại càng thêm hà khắc.
Một nam tử thất bại sẽ là kẻ vô dụng, ngay cả nhân cách và tôn nghiêm đều không còn.
Trương Oánh Oánh chỉ muốn nói, ngay cả nam nhân còn không có nhân cách và tôn nghiêm, làm thê tử của nam nhân không có nhân cách và tôn nghiêm, còn không bằng cỏ rác đâu.
Nam Chi nghĩ, ít nhất Thẩm Gia Văn cũng đến từ thế giới mà nữ tử có thể không kết hôn, có lẽ có thể hiểu được tại sao nữ tử lại không muốn kết hôn đi.
Nam Chi nói: “Mặc kệ hắn có giúp hay không, ta cũng phải nhờ hắn giúp đỡ.”
Mặc kệ Thẩm Gia Văn có giúp hay không, ít nhất cũng phải mở miệng nói cho Thẩm Gia Văn biết, Thẩm Gia Văn cự tuyệt thì lại nghĩ cách khác.
Lực hành động của Nam Chi rất mạnh, cô trèo qua cửa sổ vào phòng, nói với Trương Oánh Oánh: “Tỷ tỷ, bây giờ chúng ta viết thư đi.”
Trương Oánh Oánh bi quan nói: “Ta không thể chờ được nữa, vô ích thôi.”
Nam Chi suy nghĩ một chút: “Vậy ta sẽ đích thân đến kinh thành tìm Thẩm Gia Văn, để Thẩm Gia Văn nghĩ cách, nếu thật sự không được, tỷ tỷ có thành thân cũng không sao, cho dù tỷ tỷ có thành thân, bên cạnh tỷ tỷ cũng có nữ tử, nếu tỷ muốn thì có thể xem bệnh cho bọn họ.”
Trương Oánh Oánh không muốn thành thân, nàng có thể nói ra hàng ngàn hàng vạn điều tồi tệ khi thành thân, nhưng không thể nói ra một lý do nên thành thân.
Nam Chi lại vịn vào bệ cửa sổ nhảy ra ngoài, cô quay đầu lại nói với Trương Oánh Oánh: “Tỷ tỷ, bây giờ ta sẽ chuẩn bị đến kinh thành, tỷ đợi ta, tỷ phải ăn thật nhiều cơm, đừng để đói bụng.”
Trương Oánh Oánh nhìn Nam Chi, mũi đau xót, có chút muốn rơi lệ, nàng cảm thấy gặp được Hương Châu là điều may mắn nhất trong đời.
Mỗi lần ra ngoài giao lưu, bọn phu nhân và nữ tử đều là thảo luận về nam nhân, về con cái, về tiểu thiếp, lấy trượng phu và con cái làm vinh quang, tôn nghiêm và vinh quang của nữ tử, đều đến từ nam nhân.
Nếu trượng phu không tốt, con cái không có tiền đồ, như vậy nữ tử sẽ không có tôn nghiêm, ngay cả tồn tại cũng là một loại sai lầm, bị người ta chê cười.
Trương Oánh Oánh vươn tay ra ngoài cửa sổ, vuốt ve gương mặt Nam Chi, “Ngươi đi đường phải chú ý một chút, mang theo võ sư đi, gặp nguy hiểm nhất định phải tránh đi, không cần thể hiện, nếu Thẩm Gia Văn có thể giúp ta, ta rất cảm kích, nhưng nếu không thể giúp, cũng là bình thường.”
Trông chờ một người nam nhân có thể thấu hiểu được suy nghĩ của nữ tử, còn không bằng trông chờ vào chó đâu.
Nam Chi gật đầu, “Ta biết rồi tỷ tỷ.”
Trương Oánh Oánh lấy ra một ít ngân lượng đưa cho Nam Chi, “Không cần tiết kiệm, muốn ăn thì ăn, những chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì nhớ dùng tiền.”
Trương Oánh Oánh nhìn số bạc này cười khổ, “Những thứ ta sử dụng, hưởng thụ, đều là của gia tộc, nhưng ta lại muốn rời bỏ gia tộc làm chuyện mình muốn.”
Nam Chi cất bạc đi, nói: “Tỷ tỷ, tỷ yên tâm.”
“Cho dù tỷ có thành thân, ta cũng chưa chắc đã thành thân, ta có thể đến tìm tỷ.”
Trương Oánh Oánh bị chọc cười, đóng cửa sổ lại, ánh sáng trong phòng chiếu rọi bóng người nàng lên cửa sổ, xinh đẹp lại nhã nhặn lịch sự.
Lần này Nam Chi đến kinh thành rất vội vàng, trên đường đi cũng không dám trì hoãn, tới kinh thành rồi lập tức tới phủ công chúa tìm Thẩm Gia Văn.
Thẩm Gia Văn đã thành hôn với công chúa Ninh Bình, bản thân Thẩm Gia Văn cũng làm việc tại Hàn Lâm Viện.
Công chúa Ninh Bình tiếp đãi Nam Chi, hỏi: “Có chuyện gì sao, ca ca ngươi vẫn còn đang làm việc, ngươi chờ một chút.”
Công chúa Ninh Bình dò xét nhìn Nam Chi, nàng hỏi: “Ta nghe nói ngươi là thê tử xung hỉ của Thẩm Gia Văn.”
Nam Chi gật đầu, “Là xung hỉ, nhưng không phải thê tử, là muội muội, trên hộ tịch là muội muội, ta là muội muội của Thẩm Gia Văn.”
Công chúa Ninh Bình nói lời này là sao?
Trong hộ tịch là huynh muội, ngăn chặn cơ hội ở bên nhau về mặt luân thường đạo lý, nhưng đằng sau thì ai biết được?
Nam Chi bày ra vẻ mặt không thẹn với lương tâm, nhìn thẳng vào công chúa.
Công chúa nhìn Nam Chi, một lát sau, xoa xoa huyệt thái dương nói: “Lát nữa ca ca ngươi sẽ trở về, ngươi đợi đi.”
Nam Chi gật đầu, “Được, tẩu tẩu.”
Công chúa Ninh Bình đang mang thai, tinh thần không tốt, để nha hoàn lại hầu hạ Nam Chi rồi rời đi.
Thái độ của bọn nha hoàn đối với Nam Chi còn tính là cung kính, hoàn toàn không phải là thái độ cao ngạo như trong cốt truyện, làm tiểu thiếp của Thẩm Gia Văn, đối với chính thê như công chúa chính là kẻ thù truyền kiếp.
Nam Chi tiếp tục ăn điểm tâm, uống trà, chờ Thẩm Gia Văn tan làm.
Thời điểm Thẩm Gia Văn nhìn thấy Nam Chi, rất kinh ngạc, xuất hiện đột ngột như vậy, làm Thẩm Gia Văn theo bản năng cảm thấy có phải đã xảy ra chuyện gì.
Hương Châu không tham dự hôn lễ, đoán chừng là vì tránh tị hiềm, bây giờ lại xuất hiện, nhất định là đã xảy ra chuyện.
Nam Chi lập tức kể chuyện của Trương Oánh Oánh cho Thẩm Gia Văn nghe, cuối cùng, là nhìn Thẩm Gia Văn bằng ánh mắt mong đợi, “Huynh có cách gì không?”
Thẩm Gia Văn:……
Biết ngay sẽ có kết quả này mà.
Thời đại này không có chỗ cho nữ tử như vậy.
Hương Châu thì thôi đi, nhưng gia tộc của Trương Oánh Oánh là gia tộc nho sĩ, gia tộc như vậy có phương thức vận hành riêng.
Thẩm Gia Văn chỉ nói: “Đây là chuyện nhà người khác, chúng ta là người ngoài, tham gia vào chuyện nhà người khác, là một chuyện vô cùng bất lịch sự, phản cảm.”
“Ngươi không muốn Trương Oánh Oánh thành thân sao?”
Nam Chi lắc đầu, “Không phải, không phải là ta không muốn Trương tỷ tỷ thành thân, mà là tâm ý của Trương tỷ tỷ, tỳ ấy muốn làm chuyện mình muốn làm.”
Thẩm Gia Văn nói: “Nếu sau này Trương Oánh Oánh hối hận, đến lúc đó lập trường của chúng ta sẽ vô cùng xấu hổ.”
“Hơn nữa, chúng ta còn đắc tội Trương gia.”
Thẩm Gia Văn rất không muốn tham gia vào chuyện này, cách sao, Thẩm Gia Văn có thể cùng ân sư thảo luận một số vấn đề.
Nhưng mà lòng người hay thay đổi, bây giờ Trương Oánh Oánh kiên trì muốn làm những việc này, nếu tương lai hối hận, ngược lại sẽ còn oán trách người đã giúp đỡ.
Thẩm Gia Văn nhìn Nam Chi hỏi: “Muội ấy có thể trả được cái giá khi muốn làm điều mình muốn không?”
Nam Chi gật đầu, “Tỷ ấy muốn làm chuyện mình muốn làm.”
Thẩm Gia Văn thở dài, “Đây là chuyện nhà người khác, chúng ta không nên nói quá nhiều, ta viết cho ân sư một lá thư cho ngươi mang về, về việc có thể thành hay không, ta không biết.”
Nam Chi dựa đầu vào cửa sổ, suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra cách, Trương Oánh Oánh cũng là vẻ mặt bi ai.
Phải làm gì khi không giải quyết được vấn đề, đương nhiên là tìm người giúp nha.
Nam Chi nói: “Chúng ta tìm Thẩm Gia Văn giúp đỡ.”
Bây giờ là lúc sử dụng Thẩm Gia Văn.
Đây là nuôi quân ngàn ngày, dùng một giờ.
Trương Oánh Oánh không ôm hy vọng vào việc này, “Một người nam nhân như hắn chẳng lẽ lại đi quản chuyện hôn nhân của môt nữ tử sao, hơn nữa, nam nhân hoàn toàn không đồng cảm với chuyện của nữ tử, làm sao hắn có thể giúp ta.”
Quan hệ giữa nàng và Thẩm Gia Văn còn không tốt, Thẩm Gia Văn sẽ không thô lỗ đến mức can thiệp vào chuyện nhà của người khác.
Ngay cả người nhà cũng như vậy, cho dù là ông nội, cũng nói, ngươi có thể sống tự do hơn những nữ tử khác mấy năm, đã đến lúc phải làm những chuyện mà một nữ tử nên làm.
Nữ tử có chuyện nên làm, nam nhân cũng có, không có ai trên đời này có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Nữ tử không thể, nam tử cũng không thể, nam tử cũng sẽ chịu ép buộc và khống chế, chỉ ít hơn nữ tử một chút, nhưng thế gian đánh giá nam tử lại càng thêm hà khắc.
Một nam tử thất bại sẽ là kẻ vô dụng, ngay cả nhân cách và tôn nghiêm đều không còn.
Trương Oánh Oánh chỉ muốn nói, ngay cả nam nhân còn không có nhân cách và tôn nghiêm, làm thê tử của nam nhân không có nhân cách và tôn nghiêm, còn không bằng cỏ rác đâu.
Nam Chi nghĩ, ít nhất Thẩm Gia Văn cũng đến từ thế giới mà nữ tử có thể không kết hôn, có lẽ có thể hiểu được tại sao nữ tử lại không muốn kết hôn đi.
Nam Chi nói: “Mặc kệ hắn có giúp hay không, ta cũng phải nhờ hắn giúp đỡ.”
Mặc kệ Thẩm Gia Văn có giúp hay không, ít nhất cũng phải mở miệng nói cho Thẩm Gia Văn biết, Thẩm Gia Văn cự tuyệt thì lại nghĩ cách khác.
Lực hành động của Nam Chi rất mạnh, cô trèo qua cửa sổ vào phòng, nói với Trương Oánh Oánh: “Tỷ tỷ, bây giờ chúng ta viết thư đi.”
Trương Oánh Oánh bi quan nói: “Ta không thể chờ được nữa, vô ích thôi.”
Nam Chi suy nghĩ một chút: “Vậy ta sẽ đích thân đến kinh thành tìm Thẩm Gia Văn, để Thẩm Gia Văn nghĩ cách, nếu thật sự không được, tỷ tỷ có thành thân cũng không sao, cho dù tỷ tỷ có thành thân, bên cạnh tỷ tỷ cũng có nữ tử, nếu tỷ muốn thì có thể xem bệnh cho bọn họ.”
Trương Oánh Oánh không muốn thành thân, nàng có thể nói ra hàng ngàn hàng vạn điều tồi tệ khi thành thân, nhưng không thể nói ra một lý do nên thành thân.
Nam Chi lại vịn vào bệ cửa sổ nhảy ra ngoài, cô quay đầu lại nói với Trương Oánh Oánh: “Tỷ tỷ, bây giờ ta sẽ chuẩn bị đến kinh thành, tỷ đợi ta, tỷ phải ăn thật nhiều cơm, đừng để đói bụng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Oánh Oánh nhìn Nam Chi, mũi đau xót, có chút muốn rơi lệ, nàng cảm thấy gặp được Hương Châu là điều may mắn nhất trong đời.
Mỗi lần ra ngoài giao lưu, bọn phu nhân và nữ tử đều là thảo luận về nam nhân, về con cái, về tiểu thiếp, lấy trượng phu và con cái làm vinh quang, tôn nghiêm và vinh quang của nữ tử, đều đến từ nam nhân.
Nếu trượng phu không tốt, con cái không có tiền đồ, như vậy nữ tử sẽ không có tôn nghiêm, ngay cả tồn tại cũng là một loại sai lầm, bị người ta chê cười.
Trương Oánh Oánh vươn tay ra ngoài cửa sổ, vuốt ve gương mặt Nam Chi, “Ngươi đi đường phải chú ý một chút, mang theo võ sư đi, gặp nguy hiểm nhất định phải tránh đi, không cần thể hiện, nếu Thẩm Gia Văn có thể giúp ta, ta rất cảm kích, nhưng nếu không thể giúp, cũng là bình thường.”
Trông chờ một người nam nhân có thể thấu hiểu được suy nghĩ của nữ tử, còn không bằng trông chờ vào chó đâu.
Nam Chi gật đầu, “Ta biết rồi tỷ tỷ.”
Trương Oánh Oánh lấy ra một ít ngân lượng đưa cho Nam Chi, “Không cần tiết kiệm, muốn ăn thì ăn, những chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì nhớ dùng tiền.”
Trương Oánh Oánh nhìn số bạc này cười khổ, “Những thứ ta sử dụng, hưởng thụ, đều là của gia tộc, nhưng ta lại muốn rời bỏ gia tộc làm chuyện mình muốn.”
Nam Chi cất bạc đi, nói: “Tỷ tỷ, tỷ yên tâm.”
“Cho dù tỷ có thành thân, ta cũng chưa chắc đã thành thân, ta có thể đến tìm tỷ.”
Trương Oánh Oánh bị chọc cười, đóng cửa sổ lại, ánh sáng trong phòng chiếu rọi bóng người nàng lên cửa sổ, xinh đẹp lại nhã nhặn lịch sự.
Lần này Nam Chi đến kinh thành rất vội vàng, trên đường đi cũng không dám trì hoãn, tới kinh thành rồi lập tức tới phủ công chúa tìm Thẩm Gia Văn.
Thẩm Gia Văn đã thành hôn với công chúa Ninh Bình, bản thân Thẩm Gia Văn cũng làm việc tại Hàn Lâm Viện.
Công chúa Ninh Bình tiếp đãi Nam Chi, hỏi: “Có chuyện gì sao, ca ca ngươi vẫn còn đang làm việc, ngươi chờ một chút.”
Công chúa Ninh Bình dò xét nhìn Nam Chi, nàng hỏi: “Ta nghe nói ngươi là thê tử xung hỉ của Thẩm Gia Văn.”
Nam Chi gật đầu, “Là xung hỉ, nhưng không phải thê tử, là muội muội, trên hộ tịch là muội muội, ta là muội muội của Thẩm Gia Văn.”
Công chúa Ninh Bình nói lời này là sao?
Trong hộ tịch là huynh muội, ngăn chặn cơ hội ở bên nhau về mặt luân thường đạo lý, nhưng đằng sau thì ai biết được?
Nam Chi bày ra vẻ mặt không thẹn với lương tâm, nhìn thẳng vào công chúa.
Công chúa nhìn Nam Chi, một lát sau, xoa xoa huyệt thái dương nói: “Lát nữa ca ca ngươi sẽ trở về, ngươi đợi đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi gật đầu, “Được, tẩu tẩu.”
Công chúa Ninh Bình đang mang thai, tinh thần không tốt, để nha hoàn lại hầu hạ Nam Chi rồi rời đi.
Thái độ của bọn nha hoàn đối với Nam Chi còn tính là cung kính, hoàn toàn không phải là thái độ cao ngạo như trong cốt truyện, làm tiểu thiếp của Thẩm Gia Văn, đối với chính thê như công chúa chính là kẻ thù truyền kiếp.
Nam Chi tiếp tục ăn điểm tâm, uống trà, chờ Thẩm Gia Văn tan làm.
Thời điểm Thẩm Gia Văn nhìn thấy Nam Chi, rất kinh ngạc, xuất hiện đột ngột như vậy, làm Thẩm Gia Văn theo bản năng cảm thấy có phải đã xảy ra chuyện gì.
Hương Châu không tham dự hôn lễ, đoán chừng là vì tránh tị hiềm, bây giờ lại xuất hiện, nhất định là đã xảy ra chuyện.
Nam Chi lập tức kể chuyện của Trương Oánh Oánh cho Thẩm Gia Văn nghe, cuối cùng, là nhìn Thẩm Gia Văn bằng ánh mắt mong đợi, “Huynh có cách gì không?”
Thẩm Gia Văn:……
Biết ngay sẽ có kết quả này mà.
Thời đại này không có chỗ cho nữ tử như vậy.
Hương Châu thì thôi đi, nhưng gia tộc của Trương Oánh Oánh là gia tộc nho sĩ, gia tộc như vậy có phương thức vận hành riêng.
Thẩm Gia Văn chỉ nói: “Đây là chuyện nhà người khác, chúng ta là người ngoài, tham gia vào chuyện nhà người khác, là một chuyện vô cùng bất lịch sự, phản cảm.”
“Ngươi không muốn Trương Oánh Oánh thành thân sao?”
Nam Chi lắc đầu, “Không phải, không phải là ta không muốn Trương tỷ tỷ thành thân, mà là tâm ý của Trương tỷ tỷ, tỳ ấy muốn làm chuyện mình muốn làm.”
Thẩm Gia Văn nói: “Nếu sau này Trương Oánh Oánh hối hận, đến lúc đó lập trường của chúng ta sẽ vô cùng xấu hổ.”
“Hơn nữa, chúng ta còn đắc tội Trương gia.”
Thẩm Gia Văn rất không muốn tham gia vào chuyện này, cách sao, Thẩm Gia Văn có thể cùng ân sư thảo luận một số vấn đề.
Nhưng mà lòng người hay thay đổi, bây giờ Trương Oánh Oánh kiên trì muốn làm những việc này, nếu tương lai hối hận, ngược lại sẽ còn oán trách người đã giúp đỡ.
Thẩm Gia Văn nhìn Nam Chi hỏi: “Muội ấy có thể trả được cái giá khi muốn làm điều mình muốn không?”
Nam Chi gật đầu, “Tỷ ấy muốn làm chuyện mình muốn làm.”
Thẩm Gia Văn thở dài, “Đây là chuyện nhà người khác, chúng ta không nên nói quá nhiều, ta viết cho ân sư một lá thư cho ngươi mang về, về việc có thể thành hay không, ta không biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro