Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Thanh Vân Chí (...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Hệ thống: “Nhiệm vụ hoàn thành, có tiến vào thế giới tiếp theo hay không?”
Nam Chi kinh ngạc hỏi: “Nhiệm vụ của thế giới này đã hoàn thành rồi sao?”
Hệ thống nói: “Bản thân Hương Châu rất vừa lòng.”
Muốn nói bi kịch của Hương Châu là do ai tạo thành, giống như liên quan tới tất cả mọi người, lại cũng giống như không liên quan đến ai.
Ít nhất như bây giờ, Hương Châu có thể sống cuộc sống của mình, Hương Châu ở trên thế giới này, là người bình thường nhất, tầm thường nhất, nhỏ bé nhất.
Nam Chi nói: “Vậy được rồi, ca ca, chúng ta tới thế giới tiếp theo, ừm, ta không muốn ở lại thế giới này nữa.”
Hệ thống: “Được.”
Nam Chi rời khỏi thế giới này, tiến vào thế giới tiếp theo, thứ cô nghĩ đến chính là, tàu cao tốc, máy bay, ô tô…….
Cô chạy đi chạy lại tới kinh thành, thật sự quá đủ rồi.
Sau khi định thần lại, Nam Chi đang ngồi trong một phòng học rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sàn sạt viết bài.
Nam Chi bối rối nhìn trái nhìn phải, mọi người đều đang nỗ lực làm bài thi, chỉ có Nam Chi mê mang nhìn xung quanh.
Hơn nữa, các bạn học còn rất lớn.
Nam Chi nhìn tay mình, thon dài, trắng trẻo non mịn, lại cúi đầu xuống, có thể nhìn thấy nơi đó hơi phồng ra.
Y, lần này ta là một thiếu niên sao?
Là một cô gái mới lớn?
Cô lại sờ tóc mình, rất mượt mà.
Trong lòng Nam Chi wow một tiếng, cảm thấy rất mới lạ, có phải sau này đều sẽ là thiếu niên không?
“Khụ khụ, làm bài đi, không được ngó đông ngó tây.” Giám thị trên bục giảng ho khan một tiếng, nhìn chằm chằm vào Nam Chi.
Ánh mắt của Nam Chi và giám thị giao nhau, nhận ra giám thị đang nói mình, cô lập tức cúi đầu xem bài thi.
Vừa nhìn thấy, Nam Chi đã cảm thấy muốn ngất đi.
Căn bản xem không hiểu gì.
Ngay cả chữ cũng rất khó hiểu, có thể đọc được nhưng lại hoàn toàn không hiểu có nghĩa là gì.
Ừm, sao lại thế này nha!
Vừa mới đến đã làm bài thi, ta không làm được.
Ta mới chỉ là một đứa trẻ mẫu giáo, kiến thức này đối với ta mà nói, còn quá sớm.
Nam Chi còn chưa từng trải qua thi cử như thế này bao giờ, chỉ cảm thấy toàn bộ lớp học tràn ngập một loại cảm giác căng thẳng không thể giải thích được.
Làm tâm trạng của Nam Chi cũng không tự chủ được mà bị ảnh hưởng.
Cô cầm bút, hoàn toàn không biết nên viết cái gì, chỉ có thể cúi đầu nói với hệ thống: “Ca ca, đây là câu chuyện gì?”
“Ca ca, lần sau, lần sau đừng tới khi đang thi nữa được không?”
Trên bài kiểm tra trắng tinh, chỉ viết một cái tên ‘Thiện Tĩnh’.
Nếu ngươi đã không viết gì, thì ta cũng không.
Ta không muốn làm bài kiểm tra nha, ta không thể.
Ta chỉ có thể nhận được một quả trứng ngỗng trong bài kiểm tra.
Trong lòng Nam Chi ô ô ô bật khóc.
Hệ thống kể câu chuyện cho Nam Chi nghe, Nam Chi lắng nghe câu chuyện, đôi mắt mở to, người ngồi trên bục giảng nhìn xuống, chính là nhìn thấy đứa nhỏ này vẫn luôn ngẩn người, không viết lấy một chữ.
Giám thị từ trên bục giảng bước xuống, đi vòng quanh lớp học, đi tới bên cạnh Nam Chi, nhìn bài thi còn sạch sẽ hơn cả mặt mình, không khỏi lộ ra vẻ nhăn nhó.
Tuy rằng không phải là học sinh của mình, nhưng vẫn cảm thấy buồn rầu không kém.
Không biết là học sinh của giáo viên nào, thật là xui xẻo.
Kỳ thật Nam Chi cảm thấy, mình không viết bậy lên tờ giấy, đã là sự tôn trọng lớn nhất đối với bài thi rồi.
Mấy thứ này nhìn rất cao thâm, khiến Nam Chi không khỏi cảm thấy sợ hãi, kính phục, không dám viết bậy.
Đây là một câu chuyện về việc theo đuổi tự do.
Thiện Tĩnh là một cô gái trầm tính xinh đẹp, từ nhỏ đã học múa, là một đứa trẻ rất có thiên phú.
Khí chất tốt, học tập không quá giỏi, chỉ ở trình độ trung bình, điều cô thu hút người khác chính là khí chất nổi bật giữa đám học sinh.
Đặc biệt là tại phòng múa nghệ thuật của trường, luôn thu hút rất nhiều người tới xem.
Bất luận là trường học nào, cũng đều có một học sinh hoặc một nhóm học sinh khiến các giáo viên phải đau đầu.
Ngôi trường này cũng không ngoại lệ, cái học sinh này tên là Hứa Lạc, lớn lên không tồi, thuộc nhóm học sinh làm giáo viên phải đau đầu.
Hứa Lạc luôn mắc lỗi, thường xuyên bị ghi tội, không học vấn không nghề nghiệp, nhưng hắn đều không thèm để ý.
Có một ngày, Hứa Lạc này nhìn thấy Thiện Tĩnh múa, cô giống như một con thiên nga trắng, làn da trắng tuyết tinh tế, cổ thon dài đầy xinh đẹp.
Hứa Lạc bắt đầu tiếp cận Thiện Tĩnh, mỗi ngày sau khi tan học, hắn đều đến lớp Thiện Tĩnh tìm Thiện Tĩnh, kéo theo một nhóm người ồn ào đi theo.
Giáo viên chủ nhiệm của Thiện Tĩnh tức muốn chết rồi, ngày nào cũng phải đề phòng Hứa Lạc, còn muốn nói chuyện này cho cha mẹ Thiện Tĩnh biết, nhưng Thiện Tĩnh lại cầu xin giáo viên chủ nhiệm đừng nói cho cha mẹ cô biết.
Nói với cha mẹ, cha mẹ sẽ cảm thấy là cô làm sai, đi qua lại với người như vậy.
Thiện Tĩnh rất bài xích Hứa Lạc, trên người Hứa Lạc có một loại hơi thở hỗn loạn, một khi chọc phải loại hơi thở này, liền cảm thấy cuộc đời mình sẽ xáo trộn dữ dội.
Nhưng trong lòng Thiện Tĩnh lại rất hâm mộ loại tự do và xáo trộn này, từ nhỏ đến lớn cha mẹ cô đã sắp xếp hết mọi thứ cho cô.
Cô chỉ cần đi theo con đường mà cha mẹ đã sắp xếp.
Cô muốn học một trường, cha mẹ không cho phép, lại lựa chọn cho cô một ngôi trường khác.
Cô rất bất lực.
Một người sáng như ánh trăng trên trời, một người lại thực tự do, sau đó, ánh trăng từ trên bầu trời rơi xuống.
Cuộc sống của Thiện Tĩnh mất khống chế, vì phản kháng cha mẹ, bị tự do hấp dẫn, cô đã ở bên Hứa Lạc, cũng khiến cha mẹ từ bỏ Thiện Tĩnh.
Thứ Hứa Lạc yêu chính là ánh trăng kia, là từ trên người cô tìm thấy một số thứ mình thích, nhưng mà, ánh trăng này lại dần biến thành cùng một loại người với hắn.
Đáng tiếc, cuối cùng Hứa Lạc vẫn vứt bỏ Thiện Tĩnh.
Thiện Tĩnh đã không thể trở về, theo Hứa Lạc mười năm, cuộc sống chưa có lúc nào được yên ổn.
Hứa Lạc có thể quay về cuộc sống bình thường của mình, nhưng Thiện Tĩnh thì sao?
Cuối cùng Nam Chi cũng trải qua kỳ thi địa ngục đó, những người khác đều đang ríu rít dò đáp án, chỉ có cô không làm được gì, lo lắng quá, sốt ruột quá.
Cứ như vậy mà nộp giấy trắng!
Sau đó lại được thông báo, vẫn còn phải thi thêm mấy môn nữa, vẻ mặt Nam Chi sầu khổ, bước ra khỏi phòng thi như một linh hồn lang thang.
Nhưng truyền thuyết về cô đã lan truyền trong giới giám thị.
“Thầy biết không, tôi trông thi một hồi, có một học sinh nộp giấy trắng, ngay cả đề trắc nghiệm cũng không làm.”
Không một câu hỏi trắc nghiệm nào được trả lời.
“Thật vậy sao, thật trùng hợp, tôi cũng vậy, trên bài thi chỉ viết mỗi một cái tên, chữ viết như gà bới ấy.”
Chưa từng thấy có ai viết chữ xấu tới như vậy, chỉ có đúng một lần nhìn thấy chữ xấu như vậy là khi con gái thầy 4 tuổi học viết chữ.
“Tên là gì vậy?”
“Hình như là Thiện Tĩnh.”
Thiện Tĩnh?
Thầy Lý chủ nhiệm muốn điên rồi, hoàn toàn phát điên.
Mà Nam Chi vừa mới ra khỏi phòng học, đã bị người ta túm chặt lấy cánh tay, sau đó bị kéo chạy như điên.
Phía sau còn có một đám học sinh ăn mặc lố lăng cười hì hì, “Lạc ca vừa thi xong đã đến tìm thiên nga trắng, thật là hâm mộ.”
“Mày nói xem Lạc ca có bắt được thiên nga trắng hay không?”
“Chắc chắn bọn họ sẽ ở bên nhau.”
Các học sinh chung quanh nghe thấy mấy người này nói như vậy, đều không nhịn được mà nhíu mày, cách xa bọn họ ra một chút, nhưng mấy người này lại vô cùng kiêu ngạo mà trừng lại, nhìn cái gì mà nhìn, không cần mắt nữa à.
Các học sinh lại càng tránh đi xa hơn.
Hệ thống: “Nhiệm vụ hoàn thành, có tiến vào thế giới tiếp theo hay không?”
Nam Chi kinh ngạc hỏi: “Nhiệm vụ của thế giới này đã hoàn thành rồi sao?”
Hệ thống nói: “Bản thân Hương Châu rất vừa lòng.”
Muốn nói bi kịch của Hương Châu là do ai tạo thành, giống như liên quan tới tất cả mọi người, lại cũng giống như không liên quan đến ai.
Ít nhất như bây giờ, Hương Châu có thể sống cuộc sống của mình, Hương Châu ở trên thế giới này, là người bình thường nhất, tầm thường nhất, nhỏ bé nhất.
Nam Chi nói: “Vậy được rồi, ca ca, chúng ta tới thế giới tiếp theo, ừm, ta không muốn ở lại thế giới này nữa.”
Hệ thống: “Được.”
Nam Chi rời khỏi thế giới này, tiến vào thế giới tiếp theo, thứ cô nghĩ đến chính là, tàu cao tốc, máy bay, ô tô…….
Cô chạy đi chạy lại tới kinh thành, thật sự quá đủ rồi.
Sau khi định thần lại, Nam Chi đang ngồi trong một phòng học rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sàn sạt viết bài.
Nam Chi bối rối nhìn trái nhìn phải, mọi người đều đang nỗ lực làm bài thi, chỉ có Nam Chi mê mang nhìn xung quanh.
Hơn nữa, các bạn học còn rất lớn.
Nam Chi nhìn tay mình, thon dài, trắng trẻo non mịn, lại cúi đầu xuống, có thể nhìn thấy nơi đó hơi phồng ra.
Y, lần này ta là một thiếu niên sao?
Là một cô gái mới lớn?
Cô lại sờ tóc mình, rất mượt mà.
Trong lòng Nam Chi wow một tiếng, cảm thấy rất mới lạ, có phải sau này đều sẽ là thiếu niên không?
“Khụ khụ, làm bài đi, không được ngó đông ngó tây.” Giám thị trên bục giảng ho khan một tiếng, nhìn chằm chằm vào Nam Chi.
Ánh mắt của Nam Chi và giám thị giao nhau, nhận ra giám thị đang nói mình, cô lập tức cúi đầu xem bài thi.
Vừa nhìn thấy, Nam Chi đã cảm thấy muốn ngất đi.
Căn bản xem không hiểu gì.
Ngay cả chữ cũng rất khó hiểu, có thể đọc được nhưng lại hoàn toàn không hiểu có nghĩa là gì.
Ừm, sao lại thế này nha!
Vừa mới đến đã làm bài thi, ta không làm được.
Ta mới chỉ là một đứa trẻ mẫu giáo, kiến thức này đối với ta mà nói, còn quá sớm.
Nam Chi còn chưa từng trải qua thi cử như thế này bao giờ, chỉ cảm thấy toàn bộ lớp học tràn ngập một loại cảm giác căng thẳng không thể giải thích được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Làm tâm trạng của Nam Chi cũng không tự chủ được mà bị ảnh hưởng.
Cô cầm bút, hoàn toàn không biết nên viết cái gì, chỉ có thể cúi đầu nói với hệ thống: “Ca ca, đây là câu chuyện gì?”
“Ca ca, lần sau, lần sau đừng tới khi đang thi nữa được không?”
Trên bài kiểm tra trắng tinh, chỉ viết một cái tên ‘Thiện Tĩnh’.
Nếu ngươi đã không viết gì, thì ta cũng không.
Ta không muốn làm bài kiểm tra nha, ta không thể.
Ta chỉ có thể nhận được một quả trứng ngỗng trong bài kiểm tra.
Trong lòng Nam Chi ô ô ô bật khóc.
Hệ thống kể câu chuyện cho Nam Chi nghe, Nam Chi lắng nghe câu chuyện, đôi mắt mở to, người ngồi trên bục giảng nhìn xuống, chính là nhìn thấy đứa nhỏ này vẫn luôn ngẩn người, không viết lấy một chữ.
Giám thị từ trên bục giảng bước xuống, đi vòng quanh lớp học, đi tới bên cạnh Nam Chi, nhìn bài thi còn sạch sẽ hơn cả mặt mình, không khỏi lộ ra vẻ nhăn nhó.
Tuy rằng không phải là học sinh của mình, nhưng vẫn cảm thấy buồn rầu không kém.
Không biết là học sinh của giáo viên nào, thật là xui xẻo.
Kỳ thật Nam Chi cảm thấy, mình không viết bậy lên tờ giấy, đã là sự tôn trọng lớn nhất đối với bài thi rồi.
Mấy thứ này nhìn rất cao thâm, khiến Nam Chi không khỏi cảm thấy sợ hãi, kính phục, không dám viết bậy.
Đây là một câu chuyện về việc theo đuổi tự do.
Thiện Tĩnh là một cô gái trầm tính xinh đẹp, từ nhỏ đã học múa, là một đứa trẻ rất có thiên phú.
Khí chất tốt, học tập không quá giỏi, chỉ ở trình độ trung bình, điều cô thu hút người khác chính là khí chất nổi bật giữa đám học sinh.
Đặc biệt là tại phòng múa nghệ thuật của trường, luôn thu hút rất nhiều người tới xem.
Bất luận là trường học nào, cũng đều có một học sinh hoặc một nhóm học sinh khiến các giáo viên phải đau đầu.
Ngôi trường này cũng không ngoại lệ, cái học sinh này tên là Hứa Lạc, lớn lên không tồi, thuộc nhóm học sinh làm giáo viên phải đau đầu.
Hứa Lạc luôn mắc lỗi, thường xuyên bị ghi tội, không học vấn không nghề nghiệp, nhưng hắn đều không thèm để ý.
Có một ngày, Hứa Lạc này nhìn thấy Thiện Tĩnh múa, cô giống như một con thiên nga trắng, làn da trắng tuyết tinh tế, cổ thon dài đầy xinh đẹp.
Hứa Lạc bắt đầu tiếp cận Thiện Tĩnh, mỗi ngày sau khi tan học, hắn đều đến lớp Thiện Tĩnh tìm Thiện Tĩnh, kéo theo một nhóm người ồn ào đi theo.
Giáo viên chủ nhiệm của Thiện Tĩnh tức muốn chết rồi, ngày nào cũng phải đề phòng Hứa Lạc, còn muốn nói chuyện này cho cha mẹ Thiện Tĩnh biết, nhưng Thiện Tĩnh lại cầu xin giáo viên chủ nhiệm đừng nói cho cha mẹ cô biết.
Nói với cha mẹ, cha mẹ sẽ cảm thấy là cô làm sai, đi qua lại với người như vậy.
Thiện Tĩnh rất bài xích Hứa Lạc, trên người Hứa Lạc có một loại hơi thở hỗn loạn, một khi chọc phải loại hơi thở này, liền cảm thấy cuộc đời mình sẽ xáo trộn dữ dội.
Nhưng trong lòng Thiện Tĩnh lại rất hâm mộ loại tự do và xáo trộn này, từ nhỏ đến lớn cha mẹ cô đã sắp xếp hết mọi thứ cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô chỉ cần đi theo con đường mà cha mẹ đã sắp xếp.
Cô muốn học một trường, cha mẹ không cho phép, lại lựa chọn cho cô một ngôi trường khác.
Cô rất bất lực.
Một người sáng như ánh trăng trên trời, một người lại thực tự do, sau đó, ánh trăng từ trên bầu trời rơi xuống.
Cuộc sống của Thiện Tĩnh mất khống chế, vì phản kháng cha mẹ, bị tự do hấp dẫn, cô đã ở bên Hứa Lạc, cũng khiến cha mẹ từ bỏ Thiện Tĩnh.
Thứ Hứa Lạc yêu chính là ánh trăng kia, là từ trên người cô tìm thấy một số thứ mình thích, nhưng mà, ánh trăng này lại dần biến thành cùng một loại người với hắn.
Đáng tiếc, cuối cùng Hứa Lạc vẫn vứt bỏ Thiện Tĩnh.
Thiện Tĩnh đã không thể trở về, theo Hứa Lạc mười năm, cuộc sống chưa có lúc nào được yên ổn.
Hứa Lạc có thể quay về cuộc sống bình thường của mình, nhưng Thiện Tĩnh thì sao?
Cuối cùng Nam Chi cũng trải qua kỳ thi địa ngục đó, những người khác đều đang ríu rít dò đáp án, chỉ có cô không làm được gì, lo lắng quá, sốt ruột quá.
Cứ như vậy mà nộp giấy trắng!
Sau đó lại được thông báo, vẫn còn phải thi thêm mấy môn nữa, vẻ mặt Nam Chi sầu khổ, bước ra khỏi phòng thi như một linh hồn lang thang.
Nhưng truyền thuyết về cô đã lan truyền trong giới giám thị.
“Thầy biết không, tôi trông thi một hồi, có một học sinh nộp giấy trắng, ngay cả đề trắc nghiệm cũng không làm.”
Không một câu hỏi trắc nghiệm nào được trả lời.
“Thật vậy sao, thật trùng hợp, tôi cũng vậy, trên bài thi chỉ viết mỗi một cái tên, chữ viết như gà bới ấy.”
Chưa từng thấy có ai viết chữ xấu tới như vậy, chỉ có đúng một lần nhìn thấy chữ xấu như vậy là khi con gái thầy 4 tuổi học viết chữ.
“Tên là gì vậy?”
“Hình như là Thiện Tĩnh.”
Thiện Tĩnh?
Thầy Lý chủ nhiệm muốn điên rồi, hoàn toàn phát điên.
Mà Nam Chi vừa mới ra khỏi phòng học, đã bị người ta túm chặt lấy cánh tay, sau đó bị kéo chạy như điên.
Phía sau còn có một đám học sinh ăn mặc lố lăng cười hì hì, “Lạc ca vừa thi xong đã đến tìm thiên nga trắng, thật là hâm mộ.”
“Mày nói xem Lạc ca có bắt được thiên nga trắng hay không?”
“Chắc chắn bọn họ sẽ ở bên nhau.”
Các học sinh chung quanh nghe thấy mấy người này nói như vậy, đều không nhịn được mà nhíu mày, cách xa bọn họ ra một chút, nhưng mấy người này lại vô cùng kiêu ngạo mà trừng lại, nhìn cái gì mà nhìn, không cần mắt nữa à.
Các học sinh lại càng tránh đi xa hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro