Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Thanh Vân Chí (...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Vẻ mặt của Thẩm Gia Văn có chút phức tạp, đi tới thế giới này, mỗi lần nói chuyện với Hương Châu, đều sẽ nghe Hương Châu nói, wow, huynh tuyệt nhất, huynh thật là lợi hại!
Sắc mặt kia vô cùng chân thành, tự nhiên.
Khó có thể tưởng tượng, ở một thế giới dè dặt như thời cổ đại, lại có người bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài một cách trực tiếp như vậy.
Nhưng là con người, ai cũng thích nghe khen ngợi, đều sẽ cảm thấy vui vẻ.
Ngoài hoàn cảnh gia đình, thậm chí Hương Châu còn trải qua những chuyện thực sự bi thảm, nhưng tính cách vẫn rất tốt.
Thẩm Gia Văn suy nghĩ một chút, cũng khen một câu, “Hương Châu ngươi cũng không tồi, nghe nói ngươi còn xem bệnh cho người trong nhà, mọi người đều nói y thuật của ngươi rất tốt.”
Nam Chi rất vui vẻ: “Cảm ơn nha, ta còn phải cố gắng nhiều, trở thành một đại phu lợi hại, sống thật tốt.”
Có thuốc có thể cứu người, cũng có thuốc hại người, có thể bảo vệ chính mình.
Không phải Nam Chi khoác lác, Nam Chi bây giờ có thể đánh bại mười cái Thẩm Gia Văn.
Thẩm Gia Văn lại đổi chủ đề, nói: “Hương Châu, nếu là chuyện khiến gia đình không vui, phá vỡ hòa khí, vẫn là đừng nói ra.”
Nam Chi sửng sốt một lát, suy nghĩ một chút rồi nói: “Văn ca đang nói về chuyện của cha sao?”
Trong khoảng thời gian này, Nam Chi vẫn luôn tránh mặt Thẩm lão đại, Thẩm lão đại kiểm tra ra vấn đề, thường xuyên sâu kín nhìn Nam Chi, Nam Chi cũng chột dạ, không nói chuyện với Thẩm lão đại, tránh mặt Thẩm lão đại.
Bây giờ lại bị Thẩm Gia Văn nói, Nam Chi có chút không vui, cô nói: “Văn ca nói ta phá hỏng cuộc sống hạnh phúc của mọi người trong nhà sao?”
Thẩm Gia Văn thấy bộ dạng tức giận của Hương Châu, hắn giải thích nói: “Không phải ý này, nhưng mà không cần thiết phải tạo ra mâu thuẫn, gây sóng gió.”
Nam Chi rất không đồng tình, “Có thể yên ổn là bởi vì có người chịu đựng, là mẹ huynh vẫn luôn chịu đựng, huynh cho rằng đó là hỗn loạn, nhưng đó là công lao của mẹ huynh, trong lòng bà ấy rất khổ sở.”
Là Thẩm đại tẩu bị chụp chiếc mũ vô sinh, nếu không phải có Thẩm Gia Văn, cuộc sống của Thẩm đại tẩu sẽ càng thêm khổ sở.
Nam Chi dùng một loại giọng điệu đơn thuần nói: “Mẹ huynh phải chịu đựng nhiều năm như vậy, lại để cha huynh chịu đựng mấy ngày, mọi người đều không mệt, như vậy không tốt sao?”
Vẫn luôn bắt một người phải gánh vác, rất mệt nha, ngươi khiêng một hồi, ta khiêng một hồi, rất nhanh sẽ qua đi.
Thẩm Gia Văn:……
Ngươi còn giảo biện!
Ta chỉ nói một câu, ngươi đã dỗi ta nhiều câu như vậy.
Thẩm Gia Văn không nói nữa, quay đầu lại nhìn thấy Thẩm đại tẩu đang đứng ở cửa, rưng rưng nước mắt nhìn Nam Chi và Thẩm Gia Văn mà không nói một lời.
Thẩm Gia Văn nói: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Thẩm đại tẩu lắc đầu nói: “Mẹ không sao, chuyện của ta và cha con đã làm con nhọc lòng rồi.”
Thẩm Gia Văn nói: “Hai người là cha mẹ của con, vì hai người mà nhọc lòng là chuyện nên làm.”
Thẩm đại tẩu mỉm cười, “Ta biết, con đừng nhọc lòng quá, không tốt cho sức khỏe.”
Thẩm Gia Văn gật đầu, đi về phòng, trước khi đi còn nhìn thoáng qua Nam Chi, dùng mắt ra hiệu với Nam Chi, ý bảo cô đừng gây mâu thuẫn thêm nữa.
Nam Chi:……
Mắt Thẩm Gia Văn như có vấn đề vậy, nhất định là ngày thường đọc quá nhiều sách, đôi mắt mệt mỏi, trong lòng Nam Chi đã thầm kê đơn thuốc.
Sau khi Thẩm Gia Văn đi rồi, Thẩm đại tẩu đi đến bên cạnh Nam Chi, nhìn Nam Chi không nói lời nào, Nam Chi nghiêng đầu nhìn Thẩm đại tẩu, hỏi: “Mẹ, làm sao vậy?”
Thẩm đại tẩu do dự một chút, hỏi: “Có phải ngươi đã sớm nhìn ra cha ngươi có vấn đề hay không?”
Nam Chi lắc đầu, “Ta không biết, mẹ không có vấn đề, thì chính là ông ấy có vấn đề, hoặc là cả hai người cùng không có vấn đề, mà là dùng sai cách.”
Ta đúng là thông minh.
Thẩm đại tẩu lại nói: “Nếu hai người đều không có vấn đề, vậy tại sao vẫn không có con?”
Nam Chi suy nghĩ một lúc, nửa ngày mới nghĩ ra lý do, “Nếu đem hạt giống ném xuống nước, có thể sẽ làm hạt giống thối rữa, cũng không thể mọc rễ nảy mầm, thể chất của mỗi người là khác nhau.”
Thẩm đại tẩu:……
Đứa nhỏ này!!!
Đúng như lời Hương Châu đã nói, Thẩm đại tẩu đã thoát khỏi gánh nặng tâm lý mười mấy năm nay, có thể nói là nhẹ nhàng, không phải do nàng không thể sinh, mà là Thẩm lão đại có vấn đề.
Cho dù về sau có người âm dương quái khí, nàng cũng có thể tự tin mắng lại, liên quan tới ngươi cái rắm.
Để ý sẽ khó chịu, không để ý liền không sao cả.
Nhưng Thẩm đại tẩu sẽ không đi khắp nơi nói nam nhân của mình không thể sinh, làm nam nhân của mình trở thành trò cười trong miệng người khác.
Nhà ngươi sinh nhiều như vậy, nhưng chỉ có một mình con trai ta có tiền đồ, ngươi sinh nhiều cũng không dùng được cái rắm!
Thẩm đại tẩu đến gần Nam Chi, nói với Nam Chi: “Chị dâu nhà mẹ đẻ ta không được khỏe, ta muốn để tẩu ấy tới cho ngươi xem qua một chút, ngươi có thể xem không?”
Nam Chi lắc đầu, “Không biết, phải nhìn rồi mới biết có thể chữa được hay không.”
Thẩm đại tẩu lập tức vui vẻ, “Được, cứ để tẩu ấy tới đây, ngươi yên tâm, nhất định sẽ mua kẹo cho ngươi ăn.”
Nam Chi chép chép miệng, “Được.”
Ta muốn ăn kẹo.
Chưa được mấy ngày, người mợ kia đã tới rồi, sắc mặt trắng bệch, kinh nguyệt đã tới được mười ngày nhưng vẫn còn ra nhiều, cho người ta cảm giác như muốn chảy cạn.
Nam Chi bắt mạch cho nàng, kiểm tra cẩn thận, một lát sau mới nói có chỗ nào không ổn, sau đó kê một ít thuốc, có mấy loại chỗ Nam Chi không có, cần phải tới y quán mua.
Người mợ kia thấy Nam Chi còn nhỏ tuổi như vậy, trong lòng không mấy tin tưởng, tin tưởng đứa trẻ còn nhỏ như vậy, còn không bằng tới y quán tìm đại phu xem đâu.
Nhận lấy một số loại thảo dược, người mợ kia cũng đi rồi.
Nam Chi nói với Thẩm đại tẩu: “Mẹ, bà ấy không tin ta.”
Thẩm đại tẩu an ủi nói: “Không sao, chúng ta tin là được rồi.”
Tuổi tác của Hương Châu quả thực còn nhỏ, tuổi tác như vậy chỉ có thể làm đồ đệ, ngay cả thảo dược cũng chưa nhìn được mấy loại, có thể xem bệnh chữa bệnh, đúng là rất không bình thường.
Mợ về đến nhà, ngày hôm sau đến y quán trên trấn, nhưng triệu chứng nói ra cũng không khác là bao so với cô con dâu được nuôi từ bé để xung hỉ kia lắm.
Mợ suy nghĩ một lúc, lấy ra một cái túi đựng cành khô, hỏi đại phu thứ này có tác dụng gì không.
Đại phu nhìn rồi nói: “Dùng được.” Người kê đơn thuốc đều là chọn những loại rẻ nhất, thông dụng nhất.
Xem như thay thế.
Mợ mua thuốc, trong lòng nghĩ thầm, cái con dâu nuôi từ bé kia thật sự có thể xem bệnh sao?
Mợ lại mua kẹo mang đến cho Nam Chi, kẹo này chỉ đơn giản là kẹo mạch nha, rất nhiều tạp chất, vị ngọt cũng không rõ ràng, nhưng Nam Chi vẫn rất thích.
Không có việc gì ném vào nước làm thành nước đường cũng khá ngon.
Có mợ là khách hàng đầu tiên, các nữ nhân ở nhà mẹ đẻ Thẩm đại tẩu đều tới tìm Nam Chi xem bệnh.
Nam Chi đột nhiên trở thành người xem bệnh cho nữ nhân.
Nam Chi rất nghi hoặc hỏi bà nội Thẩm, “Tại sao không có nam nhân nào tới tìm ta chữa bệnh?”
Nam nhân mà Nam Chi xem bệnh cũng chỉ là mấy nam nhân trong nhà.
Người ngoài tới xem bệnh, đều là nữ nhân.
Trên cơ bản là xem về các bệnh phụ khoa.
Bà nội Thẩm nói: “Nam nữ khác biệt, ngươi là một nữ tử còn chưa xuất giá, sao có thể xem bệnh cho nam nhân được.”
Nam Chi suy nghĩ một chút, “Được rồi, có nhiều nam đại phu như vậy, ta xem bệnh cho nữ nhân cũng khá tốt.”
Bà nội Thẩm cười, “Đúng vậy, Hương Châu có thể xem bệnh cho nữ nhân, các nữ nhân gặp được Hương Châu là may mắn của họ.”
Vẻ mặt của Thẩm Gia Văn có chút phức tạp, đi tới thế giới này, mỗi lần nói chuyện với Hương Châu, đều sẽ nghe Hương Châu nói, wow, huynh tuyệt nhất, huynh thật là lợi hại!
Sắc mặt kia vô cùng chân thành, tự nhiên.
Khó có thể tưởng tượng, ở một thế giới dè dặt như thời cổ đại, lại có người bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài một cách trực tiếp như vậy.
Nhưng là con người, ai cũng thích nghe khen ngợi, đều sẽ cảm thấy vui vẻ.
Ngoài hoàn cảnh gia đình, thậm chí Hương Châu còn trải qua những chuyện thực sự bi thảm, nhưng tính cách vẫn rất tốt.
Thẩm Gia Văn suy nghĩ một chút, cũng khen một câu, “Hương Châu ngươi cũng không tồi, nghe nói ngươi còn xem bệnh cho người trong nhà, mọi người đều nói y thuật của ngươi rất tốt.”
Nam Chi rất vui vẻ: “Cảm ơn nha, ta còn phải cố gắng nhiều, trở thành một đại phu lợi hại, sống thật tốt.”
Có thuốc có thể cứu người, cũng có thuốc hại người, có thể bảo vệ chính mình.
Không phải Nam Chi khoác lác, Nam Chi bây giờ có thể đánh bại mười cái Thẩm Gia Văn.
Thẩm Gia Văn lại đổi chủ đề, nói: “Hương Châu, nếu là chuyện khiến gia đình không vui, phá vỡ hòa khí, vẫn là đừng nói ra.”
Nam Chi sửng sốt một lát, suy nghĩ một chút rồi nói: “Văn ca đang nói về chuyện của cha sao?”
Trong khoảng thời gian này, Nam Chi vẫn luôn tránh mặt Thẩm lão đại, Thẩm lão đại kiểm tra ra vấn đề, thường xuyên sâu kín nhìn Nam Chi, Nam Chi cũng chột dạ, không nói chuyện với Thẩm lão đại, tránh mặt Thẩm lão đại.
Bây giờ lại bị Thẩm Gia Văn nói, Nam Chi có chút không vui, cô nói: “Văn ca nói ta phá hỏng cuộc sống hạnh phúc của mọi người trong nhà sao?”
Thẩm Gia Văn thấy bộ dạng tức giận của Hương Châu, hắn giải thích nói: “Không phải ý này, nhưng mà không cần thiết phải tạo ra mâu thuẫn, gây sóng gió.”
Nam Chi rất không đồng tình, “Có thể yên ổn là bởi vì có người chịu đựng, là mẹ huynh vẫn luôn chịu đựng, huynh cho rằng đó là hỗn loạn, nhưng đó là công lao của mẹ huynh, trong lòng bà ấy rất khổ sở.”
Là Thẩm đại tẩu bị chụp chiếc mũ vô sinh, nếu không phải có Thẩm Gia Văn, cuộc sống của Thẩm đại tẩu sẽ càng thêm khổ sở.
Nam Chi dùng một loại giọng điệu đơn thuần nói: “Mẹ huynh phải chịu đựng nhiều năm như vậy, lại để cha huynh chịu đựng mấy ngày, mọi người đều không mệt, như vậy không tốt sao?”
Vẫn luôn bắt một người phải gánh vác, rất mệt nha, ngươi khiêng một hồi, ta khiêng một hồi, rất nhanh sẽ qua đi.
Thẩm Gia Văn:……
Ngươi còn giảo biện!
Ta chỉ nói một câu, ngươi đã dỗi ta nhiều câu như vậy.
Thẩm Gia Văn không nói nữa, quay đầu lại nhìn thấy Thẩm đại tẩu đang đứng ở cửa, rưng rưng nước mắt nhìn Nam Chi và Thẩm Gia Văn mà không nói một lời.
Thẩm Gia Văn nói: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm đại tẩu lắc đầu nói: “Mẹ không sao, chuyện của ta và cha con đã làm con nhọc lòng rồi.”
Thẩm Gia Văn nói: “Hai người là cha mẹ của con, vì hai người mà nhọc lòng là chuyện nên làm.”
Thẩm đại tẩu mỉm cười, “Ta biết, con đừng nhọc lòng quá, không tốt cho sức khỏe.”
Thẩm Gia Văn gật đầu, đi về phòng, trước khi đi còn nhìn thoáng qua Nam Chi, dùng mắt ra hiệu với Nam Chi, ý bảo cô đừng gây mâu thuẫn thêm nữa.
Nam Chi:……
Mắt Thẩm Gia Văn như có vấn đề vậy, nhất định là ngày thường đọc quá nhiều sách, đôi mắt mệt mỏi, trong lòng Nam Chi đã thầm kê đơn thuốc.
Sau khi Thẩm Gia Văn đi rồi, Thẩm đại tẩu đi đến bên cạnh Nam Chi, nhìn Nam Chi không nói lời nào, Nam Chi nghiêng đầu nhìn Thẩm đại tẩu, hỏi: “Mẹ, làm sao vậy?”
Thẩm đại tẩu do dự một chút, hỏi: “Có phải ngươi đã sớm nhìn ra cha ngươi có vấn đề hay không?”
Nam Chi lắc đầu, “Ta không biết, mẹ không có vấn đề, thì chính là ông ấy có vấn đề, hoặc là cả hai người cùng không có vấn đề, mà là dùng sai cách.”
Ta đúng là thông minh.
Thẩm đại tẩu lại nói: “Nếu hai người đều không có vấn đề, vậy tại sao vẫn không có con?”
Nam Chi suy nghĩ một lúc, nửa ngày mới nghĩ ra lý do, “Nếu đem hạt giống ném xuống nước, có thể sẽ làm hạt giống thối rữa, cũng không thể mọc rễ nảy mầm, thể chất của mỗi người là khác nhau.”
Thẩm đại tẩu:……
Đứa nhỏ này!!!
Đúng như lời Hương Châu đã nói, Thẩm đại tẩu đã thoát khỏi gánh nặng tâm lý mười mấy năm nay, có thể nói là nhẹ nhàng, không phải do nàng không thể sinh, mà là Thẩm lão đại có vấn đề.
Cho dù về sau có người âm dương quái khí, nàng cũng có thể tự tin mắng lại, liên quan tới ngươi cái rắm.
Để ý sẽ khó chịu, không để ý liền không sao cả.
Nhưng Thẩm đại tẩu sẽ không đi khắp nơi nói nam nhân của mình không thể sinh, làm nam nhân của mình trở thành trò cười trong miệng người khác.
Nhà ngươi sinh nhiều như vậy, nhưng chỉ có một mình con trai ta có tiền đồ, ngươi sinh nhiều cũng không dùng được cái rắm!
Thẩm đại tẩu đến gần Nam Chi, nói với Nam Chi: “Chị dâu nhà mẹ đẻ ta không được khỏe, ta muốn để tẩu ấy tới cho ngươi xem qua một chút, ngươi có thể xem không?”
Nam Chi lắc đầu, “Không biết, phải nhìn rồi mới biết có thể chữa được hay không.”
Thẩm đại tẩu lập tức vui vẻ, “Được, cứ để tẩu ấy tới đây, ngươi yên tâm, nhất định sẽ mua kẹo cho ngươi ăn.”
Nam Chi chép chép miệng, “Được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta muốn ăn kẹo.
Chưa được mấy ngày, người mợ kia đã tới rồi, sắc mặt trắng bệch, kinh nguyệt đã tới được mười ngày nhưng vẫn còn ra nhiều, cho người ta cảm giác như muốn chảy cạn.
Nam Chi bắt mạch cho nàng, kiểm tra cẩn thận, một lát sau mới nói có chỗ nào không ổn, sau đó kê một ít thuốc, có mấy loại chỗ Nam Chi không có, cần phải tới y quán mua.
Người mợ kia thấy Nam Chi còn nhỏ tuổi như vậy, trong lòng không mấy tin tưởng, tin tưởng đứa trẻ còn nhỏ như vậy, còn không bằng tới y quán tìm đại phu xem đâu.
Nhận lấy một số loại thảo dược, người mợ kia cũng đi rồi.
Nam Chi nói với Thẩm đại tẩu: “Mẹ, bà ấy không tin ta.”
Thẩm đại tẩu an ủi nói: “Không sao, chúng ta tin là được rồi.”
Tuổi tác của Hương Châu quả thực còn nhỏ, tuổi tác như vậy chỉ có thể làm đồ đệ, ngay cả thảo dược cũng chưa nhìn được mấy loại, có thể xem bệnh chữa bệnh, đúng là rất không bình thường.
Mợ về đến nhà, ngày hôm sau đến y quán trên trấn, nhưng triệu chứng nói ra cũng không khác là bao so với cô con dâu được nuôi từ bé để xung hỉ kia lắm.
Mợ suy nghĩ một lúc, lấy ra một cái túi đựng cành khô, hỏi đại phu thứ này có tác dụng gì không.
Đại phu nhìn rồi nói: “Dùng được.” Người kê đơn thuốc đều là chọn những loại rẻ nhất, thông dụng nhất.
Xem như thay thế.
Mợ mua thuốc, trong lòng nghĩ thầm, cái con dâu nuôi từ bé kia thật sự có thể xem bệnh sao?
Mợ lại mua kẹo mang đến cho Nam Chi, kẹo này chỉ đơn giản là kẹo mạch nha, rất nhiều tạp chất, vị ngọt cũng không rõ ràng, nhưng Nam Chi vẫn rất thích.
Không có việc gì ném vào nước làm thành nước đường cũng khá ngon.
Có mợ là khách hàng đầu tiên, các nữ nhân ở nhà mẹ đẻ Thẩm đại tẩu đều tới tìm Nam Chi xem bệnh.
Nam Chi đột nhiên trở thành người xem bệnh cho nữ nhân.
Nam Chi rất nghi hoặc hỏi bà nội Thẩm, “Tại sao không có nam nhân nào tới tìm ta chữa bệnh?”
Nam nhân mà Nam Chi xem bệnh cũng chỉ là mấy nam nhân trong nhà.
Người ngoài tới xem bệnh, đều là nữ nhân.
Trên cơ bản là xem về các bệnh phụ khoa.
Bà nội Thẩm nói: “Nam nữ khác biệt, ngươi là một nữ tử còn chưa xuất giá, sao có thể xem bệnh cho nam nhân được.”
Nam Chi suy nghĩ một chút, “Được rồi, có nhiều nam đại phu như vậy, ta xem bệnh cho nữ nhân cũng khá tốt.”
Bà nội Thẩm cười, “Đúng vậy, Hương Châu có thể xem bệnh cho nữ nhân, các nữ nhân gặp được Hương Châu là may mắn của họ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro