Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Thiên Tài Huyền...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Lần này Diêu Thiên đã tiêu tốn rất nhiều sức lực, một lúc lâu vẫn chưa thể hồi phục lại được, sắc mặt cô tái nhợt, toàn bộ đại sảnh biệt thự tràn ngập tiếng khóc của trẻ con.
Lệ khí và nghiệp lực trên người đám trẻ con đều đã tiêu tán, đều biến thành trẻ con bình thường, khóc sướt mướt ầm ĩ, tạo ra tiếng động có thể khiến đầu người ta nổ tung.
Gân xanh trên trán Diêu Thiên giật giật, quả thực là không thể chịu đựng được nữa, nhưng nhìn thấy Nam Chi giống như một người chị trấn an mấy đứa trẻ, vô cùng kiên nhẫn mà trấn an, nhưng gặp phải người chỉ biết không nghe không nghe không nghe, cô lập tức nắm tay, đấm một quyền vào đầu.
Đứa trẻ bị đánh lập tức dừng khóc, chỉ dám lén khụt khịt.
Diêu Thiên nhìn mà có chút bất đắc dĩ lại buồn cười, Nam Chi thấy Diêu Thiên nhìn mình chằm chằm, lập tức bay tới hỏi: “Chị gái, thân thể của chị đã khá hơn chút nào chưa?”
Diêu Thiên: “Vẫn chưa.”
Nam Chi: “Được, vậy chị nghỉ ngơi đi, ta giúp chị trông chừng bọn họ, không ai có thể trốn thoát.”
Tân Giới bĩu môi, cái tiểu quỷ này thật sự làm người ta chán ghét nha, tại sao ở trước mặt Diêu Thiên lại tỏ ra ngoan ngoãn như vậy!
Đúng là làm chói mắt người khác, hơn nữa, quan trọng nhất chính là, Diêu Thiên thật sự hài lòng trước sự quan tâm của cô.
Tân Giới giống như một tên thái giám nhìn thấy chủ tử của mình sủng ái người khác, ghen ghét không nói nên lời, a, thật sự quá ghen ghét!
Tân Giới lập tức nói: “Chị, ta cũng có thể trông chừng giúp chị, chị nghỉ ngơi đi.”
Nam Chi nghe thấy có người giúp đỡ, lập tức cảm ơn Tân Giới, “Cảm ơn ngươi nha.”
Tân Giới đúng là người tốt!
Trước kia là cô trách lầm hắn, hắn thật ra là một người tốt nhiệt tình giúp đỡ người khác.
Tân Giới tức giận, lập tức phản bác nói: “Ta không giúp ngươi, ta là giúp chị.”
Nam Chi gật đầu, “Đúng, đúng, đều là giúp chị.”
Tân Giới:.......
Thật là đáng ghét!
Diêu Thiên ngồi xếp bằng, rơi vào trạng thái thiền định, lúc này nghỉ ngơi, chính là nghỉ ngơi vài ngày, Diêu Thiên không ăn không uống, làm hai cái tiểu quỷ vô cùng lo lắng, lo lắng Diêu Thiên xảy ra chuyện gì.
Thân thể người phàm không ăn uống mấy ngày có thể xảy ra vấn đề gì hay không, nhưng Diêu Thiên nhìn qua cũng không có xảy ra vấn đề gì, chỉ có thể chờ.
Nam Chi muốn nói chuyện với Tân Giới, nhưng Tân Giới nhìn thấy Nam Chi tiến đến, đã lập tức quay đầu sang hướng khác, thể hiện sự phản kháng.
Nam Chi vừa nhìn thấy tình huống này cũng không thò lại gần nữa, hơn nữa Nam Chi cũng không nhất định phải nói chuyện với Tân Giới, cô còn phải trấn an rất nhiều người, không còn lệ khí và nghiệp lực quấn thân, nhóm tiểu quỷ trở nên vô cùng yếu ớt, người nào người nấy đều giống như trẻ con mới sinh, khóc thút thít, sợ hãi.
Hơn nữa người nào cũng vô cùng ỷ lại vào Nam Chi, cho dù có biết bản thân mình biến thành như vậy đều là vì Nam Chi làm hại, nhưng vẫn ỷ lại vào Nam Chi.
Còn một cái tiểu quỷ khác, vừa nhìn đã thấy vô cùng hung dữ, bộ dạng cau mày không kiên nhẫn, cho dù là một linh hồn yếu ớt thì cũng biết nên chọn người nào.
Tân Giới khoanh tay nhìn Nam Chi trông như một giáo viên mầm non đang an ủi một căn phòng đầy trẻ con, trên môi nở một nụ cười khinh thường, cảm thấy tiểu quỷ này cũng quá giả tạo, thích giả làm người tốt trước mặt Diêu Thiên.
Hơn nữa những tiểu quỷ này đã sắp bị đưa đi đầu thai, chờ đến khi đám quỷ này đầu thai rồi, liền mất đi ký ức, có làm nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì.
Làm người tốt trước mặt Diêu Thiên, nỗ lực thể hiện, đồng nghiệp như vậy cũng thật là đáng ghét, đặc biệt là còn không được xem như là đồng nghiệp.
Tân Giới giống như xem kịch vui mà nhìn Nam Chi bận rộn trước mặt, giống như đang nhìn một vai hề, vẻ mặt trào phúng không nói nên lời, cũng không biết là đang trào phúng cái gì.
Tân Giới quay đầu lại, phát hiện Diêu Thiên đang nhìn chằm chằm vào mình, biểu cảm trên mặt hắn còn chưa kịp thu lại, còn cứng ngắc ở trên mặt, ngay sau đó hắn vui mừng nói: “Chị, chị tỉnh rồi, chị tỉnh từ khi nào?”
Sao lại không có chút động tĩnh nào vậy?
Diêu Thiên chỉ nói: “Tỉnh được một lúc.”
Cô nhìn Nam Chi đang bận rộn, hỏi: “Tại sao ngươi không đi giúp đỡ?”
Tân Giới do dự một chút, cân nhắc kỹ lưỡng xong mới nói: “Bọn họ đã sắp đi đầu thai.”
Diêu Thiên chỉ nói: “Bây giờ bọn họ chính là những linh hồn thuần tịnh, bọn họ không phải tội nhân, những chuyện bọn họ làm sai, đều đã trả giá.”
“Gặp phải những chuyện này, trong lòng bọn họ rất sợ hãi, rất bất lực.”
Tân Giới chỉ gật đầu, “Chị nói đúng.” Có vài linh hồn đã gần như trong suốt, cũng chỉ còn lại hình dáng mơ hồ, gió thổi qua là có thể thổi tan.
Tân Giới hiểu suy nghĩ của Diêu Thiên, cô cảm thấy hắn thờ ơ lạnh nhạt, không thể hiện chút tình thương nào đối với kẻ tạm bợ, cảm thấy hắn lạnh lùng.
Làm ơn đi, ta đã chết được mấy thập niên, đã chứng kiến rất nhiều cái chết, cho dù có bao nhiêu lòng thương xót đi chăng nữa thì cũng đã bị tiêu hao hết.
Trong lòng Tân Giới cảm thấy không vui, tính tình của ta chính là như vậy.
Biết chị thích cái tiểu quỷ kia.
“Chị gái, chị tỉnh rồi.” Nam Chi nhìn thấy Diêu Thiên, lập tức bay tới, nói: “Thân thể của chị chắc là không sao đi, nếu không có việc gì chúng ta có thể đưa bọn họ đi đầu thai được chưa?”
Tân Giới lập tức nói: “Chị vừa mới tỉnh lại, ngươi lại thúc giục như thế, giống như thiếu nợ ngươi không bằng.”
Nam Chi: “Ồ, vậy chị lại nghỉ ngơi đi.”
Diêu Thiên lắc đầu, “Không cần, giải quyết sớm một chút đi.”
Diêu Thiên gian nan tạo ra một cái thông đạo đầu thai, cái thông đạo này có sức hấp dẫn trí mạng đối với linh hồn, hơn nữa linh hồn đã không còn nghiệp lực và nghiệp chướng quấn thân, cũng không thể tiếp tục tồn tại ở thế giới này nữa, còn không bằng đi đầu thai.
Một phòng đầy linh hồn rất nhanh đã biến mất, Diêu Thiên nói với Nam Chi: “Ngươi cũng đi vào đi thôi.”
Nam Chi nghiêng đầu:???
Diêu Thiên duy trì cái thông đạo này cũng rất khó khăn, mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt.
Diêu Thiên cau mày nói: “Ngươi cũng đi đầu thai đi, bắt đầu lại một lần nữa, kiếp sau có thể có một cuộc đời bình thường.”
Tân Giới nghe vậy, lập tức đồng ý nói: “Đúng vậy, đúng, đi đầu thai đi.” Bên cạnh có một cái cuốn vương như vậy, thật sự không phải chuyện làm người ta vui mừng.
Lúc này, Diêu Thiên vẫn còn muốn cho cái tiểu quỷ này đi đầu thai, rõ ràng là vẫn giữ được sự mềm mại, dịu dàng đối với cô.
Quả nhiên, cuốn vương làm người ta cảm thấy chán ghét.
Lúc này, giọng nói của hệ thống cũng vang lên, “Nhảy vào đi thôi.”
Nam Chi a một tiếng: “Ta cũng có thể đi vào sao?”
Hệ thống: “Có thể, đi vào rồi, ngươi sẽ về đến không gian hệ thống, nhiệm vụ đã hoành thành, ngươi có thể rời khỏi thế giới này.”
Nam Chi vẫy tay với Diêu Thiên, “Cảm ơn chị gái, tạm biệt chị, chị à, cảm ơn chị.”
Nam Chi suy nghĩ một chút, sau đó dùng hai tay làm thành trái tim trên đầu, “Yêu chị, ta sẽ luôn nhớ kỹ chị.”
Diêu Thiên trợn trắng mắt, “Ngươi nhanh vào đi, lần thứ hai này ta không cần ngươi báo đáp, nhanh lên, bà đây sắp không chống đỡ được nữa rồi.”
Nam Chi ừm ừm, lập tức nhảy vào, trước mắt là một mảnh tối đen, lại mở mắt ra, đã về tới không gian hệ thống.
Lần này tâm trạng của Nam Chi rất tốt, cô nói với hệ thống: “Ca ca, ca ca, lần này chúng ta gặp được người tốt.”
Lần này Diêu Thiên đã tiêu tốn rất nhiều sức lực, một lúc lâu vẫn chưa thể hồi phục lại được, sắc mặt cô tái nhợt, toàn bộ đại sảnh biệt thự tràn ngập tiếng khóc của trẻ con.
Lệ khí và nghiệp lực trên người đám trẻ con đều đã tiêu tán, đều biến thành trẻ con bình thường, khóc sướt mướt ầm ĩ, tạo ra tiếng động có thể khiến đầu người ta nổ tung.
Gân xanh trên trán Diêu Thiên giật giật, quả thực là không thể chịu đựng được nữa, nhưng nhìn thấy Nam Chi giống như một người chị trấn an mấy đứa trẻ, vô cùng kiên nhẫn mà trấn an, nhưng gặp phải người chỉ biết không nghe không nghe không nghe, cô lập tức nắm tay, đấm một quyền vào đầu.
Đứa trẻ bị đánh lập tức dừng khóc, chỉ dám lén khụt khịt.
Diêu Thiên nhìn mà có chút bất đắc dĩ lại buồn cười, Nam Chi thấy Diêu Thiên nhìn mình chằm chằm, lập tức bay tới hỏi: “Chị gái, thân thể của chị đã khá hơn chút nào chưa?”
Diêu Thiên: “Vẫn chưa.”
Nam Chi: “Được, vậy chị nghỉ ngơi đi, ta giúp chị trông chừng bọn họ, không ai có thể trốn thoát.”
Tân Giới bĩu môi, cái tiểu quỷ này thật sự làm người ta chán ghét nha, tại sao ở trước mặt Diêu Thiên lại tỏ ra ngoan ngoãn như vậy!
Đúng là làm chói mắt người khác, hơn nữa, quan trọng nhất chính là, Diêu Thiên thật sự hài lòng trước sự quan tâm của cô.
Tân Giới giống như một tên thái giám nhìn thấy chủ tử của mình sủng ái người khác, ghen ghét không nói nên lời, a, thật sự quá ghen ghét!
Tân Giới lập tức nói: “Chị, ta cũng có thể trông chừng giúp chị, chị nghỉ ngơi đi.”
Nam Chi nghe thấy có người giúp đỡ, lập tức cảm ơn Tân Giới, “Cảm ơn ngươi nha.”
Tân Giới đúng là người tốt!
Trước kia là cô trách lầm hắn, hắn thật ra là một người tốt nhiệt tình giúp đỡ người khác.
Tân Giới tức giận, lập tức phản bác nói: “Ta không giúp ngươi, ta là giúp chị.”
Nam Chi gật đầu, “Đúng, đúng, đều là giúp chị.”
Tân Giới:.......
Thật là đáng ghét!
Diêu Thiên ngồi xếp bằng, rơi vào trạng thái thiền định, lúc này nghỉ ngơi, chính là nghỉ ngơi vài ngày, Diêu Thiên không ăn không uống, làm hai cái tiểu quỷ vô cùng lo lắng, lo lắng Diêu Thiên xảy ra chuyện gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thân thể người phàm không ăn uống mấy ngày có thể xảy ra vấn đề gì hay không, nhưng Diêu Thiên nhìn qua cũng không có xảy ra vấn đề gì, chỉ có thể chờ.
Nam Chi muốn nói chuyện với Tân Giới, nhưng Tân Giới nhìn thấy Nam Chi tiến đến, đã lập tức quay đầu sang hướng khác, thể hiện sự phản kháng.
Nam Chi vừa nhìn thấy tình huống này cũng không thò lại gần nữa, hơn nữa Nam Chi cũng không nhất định phải nói chuyện với Tân Giới, cô còn phải trấn an rất nhiều người, không còn lệ khí và nghiệp lực quấn thân, nhóm tiểu quỷ trở nên vô cùng yếu ớt, người nào người nấy đều giống như trẻ con mới sinh, khóc thút thít, sợ hãi.
Hơn nữa người nào cũng vô cùng ỷ lại vào Nam Chi, cho dù có biết bản thân mình biến thành như vậy đều là vì Nam Chi làm hại, nhưng vẫn ỷ lại vào Nam Chi.
Còn một cái tiểu quỷ khác, vừa nhìn đã thấy vô cùng hung dữ, bộ dạng cau mày không kiên nhẫn, cho dù là một linh hồn yếu ớt thì cũng biết nên chọn người nào.
Tân Giới khoanh tay nhìn Nam Chi trông như một giáo viên mầm non đang an ủi một căn phòng đầy trẻ con, trên môi nở một nụ cười khinh thường, cảm thấy tiểu quỷ này cũng quá giả tạo, thích giả làm người tốt trước mặt Diêu Thiên.
Hơn nữa những tiểu quỷ này đã sắp bị đưa đi đầu thai, chờ đến khi đám quỷ này đầu thai rồi, liền mất đi ký ức, có làm nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì.
Làm người tốt trước mặt Diêu Thiên, nỗ lực thể hiện, đồng nghiệp như vậy cũng thật là đáng ghét, đặc biệt là còn không được xem như là đồng nghiệp.
Tân Giới giống như xem kịch vui mà nhìn Nam Chi bận rộn trước mặt, giống như đang nhìn một vai hề, vẻ mặt trào phúng không nói nên lời, cũng không biết là đang trào phúng cái gì.
Tân Giới quay đầu lại, phát hiện Diêu Thiên đang nhìn chằm chằm vào mình, biểu cảm trên mặt hắn còn chưa kịp thu lại, còn cứng ngắc ở trên mặt, ngay sau đó hắn vui mừng nói: “Chị, chị tỉnh rồi, chị tỉnh từ khi nào?”
Sao lại không có chút động tĩnh nào vậy?
Diêu Thiên chỉ nói: “Tỉnh được một lúc.”
Cô nhìn Nam Chi đang bận rộn, hỏi: “Tại sao ngươi không đi giúp đỡ?”
Tân Giới do dự một chút, cân nhắc kỹ lưỡng xong mới nói: “Bọn họ đã sắp đi đầu thai.”
Diêu Thiên chỉ nói: “Bây giờ bọn họ chính là những linh hồn thuần tịnh, bọn họ không phải tội nhân, những chuyện bọn họ làm sai, đều đã trả giá.”
“Gặp phải những chuyện này, trong lòng bọn họ rất sợ hãi, rất bất lực.”
Tân Giới chỉ gật đầu, “Chị nói đúng.” Có vài linh hồn đã gần như trong suốt, cũng chỉ còn lại hình dáng mơ hồ, gió thổi qua là có thể thổi tan.
Tân Giới hiểu suy nghĩ của Diêu Thiên, cô cảm thấy hắn thờ ơ lạnh nhạt, không thể hiện chút tình thương nào đối với kẻ tạm bợ, cảm thấy hắn lạnh lùng.
Làm ơn đi, ta đã chết được mấy thập niên, đã chứng kiến rất nhiều cái chết, cho dù có bao nhiêu lòng thương xót đi chăng nữa thì cũng đã bị tiêu hao hết.
Trong lòng Tân Giới cảm thấy không vui, tính tình của ta chính là như vậy.
Biết chị thích cái tiểu quỷ kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chị gái, chị tỉnh rồi.” Nam Chi nhìn thấy Diêu Thiên, lập tức bay tới, nói: “Thân thể của chị chắc là không sao đi, nếu không có việc gì chúng ta có thể đưa bọn họ đi đầu thai được chưa?”
Tân Giới lập tức nói: “Chị vừa mới tỉnh lại, ngươi lại thúc giục như thế, giống như thiếu nợ ngươi không bằng.”
Nam Chi: “Ồ, vậy chị lại nghỉ ngơi đi.”
Diêu Thiên lắc đầu, “Không cần, giải quyết sớm một chút đi.”
Diêu Thiên gian nan tạo ra một cái thông đạo đầu thai, cái thông đạo này có sức hấp dẫn trí mạng đối với linh hồn, hơn nữa linh hồn đã không còn nghiệp lực và nghiệp chướng quấn thân, cũng không thể tiếp tục tồn tại ở thế giới này nữa, còn không bằng đi đầu thai.
Một phòng đầy linh hồn rất nhanh đã biến mất, Diêu Thiên nói với Nam Chi: “Ngươi cũng đi vào đi thôi.”
Nam Chi nghiêng đầu:???
Diêu Thiên duy trì cái thông đạo này cũng rất khó khăn, mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt.
Diêu Thiên cau mày nói: “Ngươi cũng đi đầu thai đi, bắt đầu lại một lần nữa, kiếp sau có thể có một cuộc đời bình thường.”
Tân Giới nghe vậy, lập tức đồng ý nói: “Đúng vậy, đúng, đi đầu thai đi.” Bên cạnh có một cái cuốn vương như vậy, thật sự không phải chuyện làm người ta vui mừng.
Lúc này, Diêu Thiên vẫn còn muốn cho cái tiểu quỷ này đi đầu thai, rõ ràng là vẫn giữ được sự mềm mại, dịu dàng đối với cô.
Quả nhiên, cuốn vương làm người ta cảm thấy chán ghét.
Lúc này, giọng nói của hệ thống cũng vang lên, “Nhảy vào đi thôi.”
Nam Chi a một tiếng: “Ta cũng có thể đi vào sao?”
Hệ thống: “Có thể, đi vào rồi, ngươi sẽ về đến không gian hệ thống, nhiệm vụ đã hoành thành, ngươi có thể rời khỏi thế giới này.”
Nam Chi vẫy tay với Diêu Thiên, “Cảm ơn chị gái, tạm biệt chị, chị à, cảm ơn chị.”
Nam Chi suy nghĩ một chút, sau đó dùng hai tay làm thành trái tim trên đầu, “Yêu chị, ta sẽ luôn nhớ kỹ chị.”
Diêu Thiên trợn trắng mắt, “Ngươi nhanh vào đi, lần thứ hai này ta không cần ngươi báo đáp, nhanh lên, bà đây sắp không chống đỡ được nữa rồi.”
Nam Chi ừm ừm, lập tức nhảy vào, trước mắt là một mảnh tối đen, lại mở mắt ra, đã về tới không gian hệ thống.
Lần này tâm trạng của Nam Chi rất tốt, cô nói với hệ thống: “Ca ca, ca ca, lần này chúng ta gặp được người tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro