Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Thiên Tài Huyền...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Cái linh hồn này vậy mà lại có ý thức muốn thoát khỏi chủ nhân.

Đây là một cái linh hồn có thiên phú, có ý chí kiên định.

Diêu Thiên đi tới thế giới này, chỉ có hai bàn tay trắng, mọi thành tựu, các loại đạo cụ, bảo bối từ thế giới trước đều đã không còn, ngay cả một người giúp đỡ cũng không có.

Bây giờ Diêu Thiên cần được giúp đỡ, cho dù trên người tiểu của này có nghiệp lực dây dưa, nhưng cũng có công đức.

Phải dạy dỗ cho thật tốt.

Nhưng đứa nhỏ này còn rất cảnh giác.

Diêu Thiên chỉ nói: “Ngươi muốn tiền lương là cái gì?”

Nam Chi hỏi ngược lại: “Chị gái, ngươi có thể cho ta cái gì?”

Nam Chi cảm thấy, rời khỏi Tống Hà, lại rơi vào trong tay Diêu Thiên, làm tiểu đệ của Diêu Thiên, bị Diêu Thiên sử dụng.

Trong cốt truyện Diêu Thiên là một pháp sư rất trọng tình trọng nghĩa, đi theo Diêu Thiên hẳn là không phải làm chuyện xấu đi.

Nhưng Nam Chi phải rời khỏi thế giới này, đi theo Diêu Thiên, là phải đi theo tới khi nào.

Nhưng cảm giác làm linh hồn vẫn rất tuyệt, có thể bay lên trời, chui vào trong đất, thoát khỏi sự khống chế của cơ thể, giống khi ở trong không gian hệ thống.

Mặc kệ là phải ở lại thế giới này bao lâu, phải rời khỏi Tống Hà trước.

Mùi hương trên người Tống Hà thật sự quá thối!

Diêu Thiên cười lạnh nói: “Ngươi muốn cái gì, nói cho rõ ràng, ngươi có thể cho ta cái gì, chứ không phải ta có thể cho ngươi cái gì.”

Nam Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta có thể chạy vặt giúp ngươi, không cần phải trả tiền xe nha!”

Ta có thể bay nha!

Diêu Thiên lấy ra một lá bùa, “Có vật như vậy, ta cũng có thể bay lên trời, chui xuống đất, đối với ta mà nói, ngươi không có tác dụng gì.”

Nam Chi moi hết cõi lòng ra, “Ta, ta có thể giúp ngươi đánh nhau.”

Diêu Thiên lại lấy ra một xấp lá bùa, “Có mấy thứ này, ta có thể đối phó với rất nhiều quỷ.”

Nam Chi nhìn thấy xấp bùa, trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm, cảm thấy số bùa đó không khác gì những quả bom.

Nam Chi vò đầu, cảm thấy hình như mình thật sự không có tác dụng gì với Diêu Thiên, cô xoay người bỏ đi, nếu không thể đồng ý vậy thì thôi đi.

Diêu Thiên:........

Sao đã đi rồi!

Tiểu quỷ này sao lại đi rồi.

Sao vậy?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của Diêu Thiên hiện lên vẻ kinh ngạc.

Nhưng Diêu Thiên cũng không gọi cô lại, bởi vì biết tiểu quỷ sẽ còn quay lại, Tống Hà sẽ không bỏ qua cho cô.

Diêu Thiên cảm thấy Tống Hà này đúng là chấp mê bất ngộ, nhắc nhở cô ta, kết quả cô ta lại muốn giết người, kẻ ác như vậy, Diêu Thiên chưa từng gặp qua.

Nhưng đi vào thế giới này, Diêu Thiên đã gặp được, vì lợi ích của mình, chuyện gì cũng có thể làm ra được, bất kể là ở thế giới nào cũng như vậy.

Làm Diêu Thiên có cảm giác quen thuộc và an tâm quỷ dị.

Xem ra, tới thế giới này rồi, vẫn phải làm những chuyện giống trước kia.

Diêu Thiên là pháp sư, cả đời đều phải giao tiếp với thứ như vậy, đi tới thế giới này rồi, vẫn phải giao tiếp với loại đồ này, không có gì khác nhau, khá tốt.

Nam Chi về nhà tìm Tống Hà, Tống Hà nghe thấy tiếng chuông gió ngoài ban công vang lên, biết tiểu quỷ đã trở về.

Tống Hà lập tức hỏi: “Con đã giết cô ta chưa?”

Nam Chi:........

Mẹ, như vậy là không tốt đâu, thật đấy!

Nam Chi lắc đầu: “Chưa, con không đánh lại cô ấy.”

Sắc mặt của Tống Hà lập tức trở nên khó coi, quay đầu đi, không ngừng lảm nhảm, “Không thể nào, sao có thể, chẳng lẽ đại sư lừa mình, sao có thể như thế được?”

Nam Chi nghe thấy, hỏi: “Mẹ, đại sư là ai nha?”

Tống Hà căn bản không thèm để ý đến Nam Chi, cô lấy di động ra gọi điện thoại cho đại sư, nhưng không gọi được, sắc mặt Tống Hà lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Tên đại sư chó má kia có phải đã lừa tiền cô rồi không?

Đó là tiền của cô nha!

Tiền mồ hôi nước mắt vất vả lắm mới kiếm được nha!

Nhưng cái tiểu quỷ này vẫn là nhờ đại sư mới có thể làm ra được, cũng giúp số phận của Tống Hà ngày càng tốt đẹp.

Bây giờ không thể gọi điện thoại được, tiểu quỷ cũng không có giết người, có nghĩa là đại sư không có hành động gì, bây giờ đến cả điện thoại cũng không thể kết nối được là chuyện gì?

Nam Chi ở bên cạnh lắng nghe, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, lập tức hỏi: “Mommy, mẹ nói đi đại sư là ai?”

Nếu cô tìm được đại sư, bảo đại sư giải trừ ràng buộc giữa cô và Tống Hà, như vậy, cô liền được tự do.

Nam Chi đã từng hỏi hệ thống ca ca, bản thân có thể học thuật pháp của Diêu Thiên hay không, sau đó tự mình giải quyết vấn đề, như vậy không cần phải đi tìm Diêu Thiên, nhìn thấy bộ dạng cười như không cười của Diêu Thiên, thật sự là làm người ta chột dạ.

Hệ thống nói không thể, bởi vì loại thuật pháp này trời sinh tương khắc với vật âm tà, muốn học loại đồ này, tương đương với việc bản thân ôm lấy một trái bom.

Hơn nữa những món đồ tiếp xúc đều là những vật thuần dương mạnh mẽ, linh hồn sẽ vô cùng khó chịu, còn chưa học được, đã trực tiếp hồn phi phách tán.

Nam Chi vừa nghe, đã từ bỏ học thứ đồ này, nào có chuyện học đến chết được, không được, trăm triệu lần không được!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hệ thống còn nói thêm: “Tuy rằng không thể thực hành, nhưng ngươi có thể nghe lý thuyết.”

Sau đó ngày nào Nam Chi cũng học tập kiến thức của các pháp sư, Nam Chi cảm thấy rất thích thú.

Bây giờ nghe thấy Tống Hà nói cái gì mà đại sư, liền muốn biết đại sư là ai.

Tống Hà nghe tiểu quỷ dò hỏi, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, dù sao thì cái tên đại sư kia cũng là người bảo cô biến con gái mình thành tiểu quỷ.

Bây giờ cái tiểu quỷ này nhìn thông minh hơn không ít, nếu biết mình giết cô, nói không chừng cô sẽ bạo loạn.

Đại sư nói, nếu phản phệ, tuổi thọ sẽ suy giảm.

Nhưng tiền tài danh tiếng thật sự làm người ta động tâm, trong lòng sốt ruột không thể chờ được, cho nên mới muốn đi đường tắt.

Tống Hà có lệ nói: “Đại sư cái gì, con nghe lầm rồi.”

Nam Chi:........

Ta còn nhỏ, nhưng không phải kẻ ngốc.

Nam Chi quyết định theo dõi Tống Hà, Tống Hà bảo Nam Chi ở trong nhà không được chạy lung tung, Nam Chi ngoài miệng thì nói được, nhưng Tống Hà vừa ra cửa, Nam Chi đã đi theo.

Còn ẩn thân chính mình.

Tống Hà lái xe đi tìm đại sư, nhưng căn bản không vào được nhà, gõ cửa hồi lâu, sắc mặt Tống Hà khó coi đến cực điểm, cảm thấy đại sư đã chạy trốn.

Lừa tiền của cô rồi bỏ trốn.

Tim Tống Hà đột nhiên đập thình thịch, vô cùng tuyệt vọng, tiền của tôi!

Hơn nữa Tống Hà còn không dám báo cảnh sát, loại chuyện báo cảnh sát này, tất cả mọi người sẽ biết.

Bởi vì tin loại đồ này mà bị lừa tiền, nếu để fans biết được, có thể thoát fan hay không?

Nam Chi không vào được căn nhà này, trong nhà dán rất nhiều đồ vật, tới gần cảm thấy rất khó chịu.

Nhìn thấy ánh mắt mất hồn của Tống Hà, bộ dạng tuyệt vọng đến cực điểm, cũng không biết Tống Hà bị làm sao.

Xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy một người đang nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, không biết đã chết hay chưa.

Chẳng lẽ người này chính là đại sư kia.

Thời điểm Tống Hà lái xe, đều là bộ dạng mất hồn mất vía, thiếu chút nữa đã xảy ra tai nạn xe cộ, sau khi bị hoảng sợ, mới khôi phục lại tinh thần mà lái xe.

Về đến nhà, càng hốt hoảng không nói một lời, Nam Chi hỏi: “Mommy, mẹ là sao vậy?”

Nam Chi hỏi tới, Tống Hà lại bắt đầu khóc, khóc thật, vừa khóc vừa gào, tiền của tôi, tiền của tôi!

Nếu không phải hệ thống cách âm rất tốt, toàn bộ chung cư đều đã nghe thấy tiếng khóc của Tống Hà, tiếng kêu than cực kỳ thê thảm.

Nam Chi:......

Hại người hại mình nha!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0