Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Tiểu Quân Hậu (...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
“Đúng là ăn mày.” Long Khuyết nhìn thấy chủ tớ hai người đứng bên ngoài điện, mở miệng trào phúng.
Vì hấp thụ một chút linh khí, ngày nào cũng đứng ngoài điện.
Nhưng mà, bây giờ Yêu Vương phải đi tìm Tuyên Thanh, lần này Tuyên Thanh thật sự tức giận, thời gian dài như vậy rồi cũng không trở về cung Yêu Vương.
Trong lòng Long Khuyết cũng cảm thấy ảo não, cảm thấy bản thân mình đã quá đáng, sao có thể vì một người ngoài mà cãi nhau với Tuyên Thanh được.
Yêu Hậu căn bản không thể so sánh được với Tuyên Thanh.
Nam Chi nhìn thấy Yêu Vương đi ra, cười tủm tỉm hỏi: “Tướng công, ngài đi đâu vậy?”
Long Khuyết tức giận nói: “Không phải việc của ngươi.”
Nam Chi không quan tâm tới thái độ của Long Khuyết, cười híp mắt thành hình trăng non hỏi: “Có phải đi tìm tổng quản không, ta đi cùng ngài.”
Ta còn chưa tới lãnh địa của tộc Khổng Tước đâu, người của tộc Khổng Tước đều là mỹ nhân!
Nhiều khổng tước như vậy, bản thể xinh đẹp, biến thành người rồi cũng rất xinh đẹp.
Hơn nữa Nam Chi cũng cảm thấy chỉ tu luyện thôi thì quá khô khan, quá áp lực, muốn chạy nhảy một chút.
Chỉ cần có thể chạy một vòng quanh núi rừng thôi thì cô cũng rất vui vẻ.
Long Khuyết cảm thấy đứa trẻ này căn bản không biết nhìn sắc mặt của người khác, không thấy ta rất không thích ngươi sao?
Long Khuyết cự tuyệt: “Còn lâu ta mới đưa ngươi theo.”
Nam Chi lại hỏi: “Ngài có thể đưa được tổng quản về sao, ta cảm thấy không thể nha.”
Long Khuyết:……
Ta đánh ngươi đấy!
Long Khuyết sắp bị nhãi con này chọc tức chết rồi, hắn hỏi Nam Chi: “Ta không thể chẳng lẽ ngươi lại có thể?”
Nam Chi dùng một loại ánh mắt khó hình dung nhìn Long Khuyết, “Tuy rằng ta không biết giữa ngài và tổng quản đã xảy ra chuyện gì, nhưng tổng quản tức giận như vậy, nhất định là do ngài làm sai, ngài có biết ngài sai ở đâu không?”
Long Khuyết:……
Long Khuyết theo bản năng nói: “Ta nói là……. Ta nói với ngươi làm cái gì, liên quan tới ngươi cái rắm.”
Nam Chi lại nhíu mày, “Ngài nói chuyện thật là khó nghe, ngài không thể lễ phép một chút sao?’
Long Khuyết:……
Hắn đột nhiên bị tra tấn đến mức không còn sức mà nổi giận, xoay người đi rồi, Nam Chi lập tức đuổi theo Long Khuyết, tung tăng nhảy nhót, giọng nói trong trẻo nhưng tràn đầy sinh lực: “Tướng công, ta đi cùng ngài, ta có thể giúp ngài.”
Long Khuyết: “Không cần.”
Nam Chi nghiêm túc, “Không, ngài cần, bởi vì ngài là người khiến người ta rất chán ghét, ngài đi xin lỗi, sẽ khiến người ta không vui.”
Long Khuyết:……
Con mẹ nó!
Long Khuyết vốn không phải người có tính kiên nhẫn, hơn nữa còn là rồng, trời sinh dữ dằn, hắn nâng chân đá về phía Nam Chi, Nam Chi nhảy dựng lên, nhẹ nhàng né tránh đòn tấn công của Long Khuyết.
Cô lắc đầu, “Xem đi, xem đi, ngài như vậy sao có thể đi xin lỗi, nếu tổng quản nói ra lời khó nghe, ngài sẽ lại tức giận.”
“Ngài cũng đã đi xin lỗi, thì phải để người ta biết được tâm ý của mình, không thể làm bộ làm tịch đi xin lỗi, ta cũng đã đi xin lỗi rồi, ngươi còn muốn thế nào.”
“Xin lỗi vì không thể kiềm chế cơn tức giận, chứ không phải ép người khác tha thứ cho ngài.”
Nam Chi có chút khinh thường nhìn Long Khuyết, “Ngài còn không bằng một đứa trẻ như ta.”
Long Khuyết hít sâu một hơi, hai má hóp lại, hiển nhiên là đang cố gắng nhẫn nại.
Mai Ngọc nhìn mà kinh hồn bạt vía, sợ hai người này sẽ đánh nhau.
Cũng may là trong lòng Long Khuyết có chuyện quan trọng hơn phải làm, không có thời gian so đo với trẻ con.
Nam Chi đi theo đằng sau Long Khuyết, ra khỏi cung Yêu Vương, Nam Chi hỏi: “Tướng công, chúng ta đi như thế nào đây, ngài biến thành rồng đi, chở ta.”
Long Khuyết dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng được mà nhìn Nam Chi, gằn từng chữ một nói: “Ngươi, bảo, ta, chở, ngươi?”
Nam Chi gật đầu, “Đúng vậy, nếu đi bộ, phải đi tới khi nào.”
Cũng từng có rồng chở ta đấy, Nhị gầy còn là tiên.
Long Khuyết nghiến răng nghiến lợi: “Chở ngươi, ngươi đừng có nằm mơ.”
Long Khuyết hóa thành một con kim long, chớp mắt bay lên không trung, đôi mắt rồng to lớn ngạo nghễ nhìn xuống mặt đất.
Chỉ nhìn thấy một cái thị nữ, không thấy đứa trẻ đâu.
Mai Ngọc:……
Yên Phi, ngươi lại bỏ rơi ta.
“Tướng, công……” Một giọng nói yếu ớt truyền vào tai Long Khuyết, hắn cúi đầu nhìn, thấy quanh thân mình có rất nhiều nhụy hoa màu trắng, nàng ta đang cười tủm tỉm mà nhìn mình, nụ cười giống như đang trào phúng.
Nam Chi cảm thấy Long Khuyết chưa từng đọc ‘cách phát tán hạt giống’.
Chết tiệt!
Long Khuyết lập tức lắc lư cơ thể, muốn ném cái tiểu quỷ đáng ghét này rơi xuống, cơ thể Nam Chi cũng lắc lư theo.
Nam Chi hô: “Tướng công, đừng lay nữa, nếu ngài ném ta ra, ta sẽ ngã xuống đất, sẽ biến thành một đóa hoa nát, ta sẽ chết.”
Long Khuyết biến thành rồng, giọng nói ầm ầm như sấm: “Ngã chết là xứng đáng.”
Nam Chi không nói gì, mà duỗi ra càng nhiều nhụy hoa và rễ cây quấn chặt lấy Long Khuyết, khiến Long Khuyết lần đầu tiên cảm nhận được áp lực.
Loại cảm giác này giống như bị dây leo quấn lấy, thật sự khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Lãnh thổ của tộc Khổng Tước là một nơi tuyệt đẹp, có thác nước ầm ầm, hơi nước bắn lên dày đặc, hẻm núi lại càng xa hoa lộng lẫy, tiên khí lượn lờ, có tiếng chim hót véo von.
Có rất nhiều chim chóc đang rỉa lông cho nhau.
Nhóm Khổng Tước đang vươn mình khoe ra dáng người ưu nhã, bộ lông tuyệt đẹp tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, lộng lẫy như đá quý.
Nam Chi thu hồi nhụy hoa lại, tuy rằng không giống đồ nhà quê nhìn ngó xung quanh, nhưng đôi mắt vẫn không ngừng liếc nhìn xung quanh, khổng tước ở nơi này còn đẹp hơn khổng tước trong vườn bách thú.
Trưởng lão Khổng Tước bước ra tiếp đón quân thượng và quân hậu, sau đó nói với hai người: “Tuyên Thanh đang nói chuyện với bọn nhỏ ở học quán.”
Trưởng lão Khổng Tước nhìn hai người, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, quân thượng lại đi cùng quân hậu, tình cảm của bọn họ bây giờ đã tốt đến mức có thể đi ra ngoài cùng nhau?
Tuyên Phù, một Tuyên Phù đã chết có thể khiến quân thượng thương nhớ bao lâu.
Người cũng đã chết, có nhiều tình nghĩa hơn nữa cũng vô ích, người chết là hết nợ.
Long Khuyết rất quen thuộc với nơi này, sải bước chân đi, Nam Chi chạy chậm theo phía sau Long Khuyết, địa bàn của tộc Khổng Tước không chỉ xinh đẹp, mà linh khí cũng vô cùng đầy đủ.
Nam Chi bắt đầu hấp thụ linh khí, còn không quên theo sát Long Khuyết.
Long Khuyết vô cùng chán ghét cái đuôi nhỏ này, dọc đường đi, có rất nhiều khổng tước nhìn theo bọn họ, là loại ánh mắt mang theo khiển trách cùng tò mò.
Đoán chừng, đoán chừng là đang khiển trách hắn thành thân với người khác, bất bình thay Tuyên Phù đi.
Mấy đứa trẻ đang vây quanh lấy Tuyên Thanh, Tuyên Thanh ngồi nói chuyện với mấy đứa trẻ, vẻ mặt dịu dàng, cả người như được bao phủ bởi một vầng sáng nhu hòa.
Nhìn thấy Tuyên Thanh như vậy, Long Khuyết như thấy được Tuyên Phù, Tuyên Phù cũng dịu dàng như thế này, dịu dàng như nước.
Bọn họ là tỷ đệ ruột, càng nhìn càng thấy giống nhau.
Trong mắt Long Khuyết rưng rưng nước mắt, đứng yên không nhúc nhích, giống như không dám quấy rầy bầu không khí dịu dàng.
Long Khuyết bất động, Nam Chi cũng bất động.
Tuyên Thanh quay đầu, vậy mà lại nhìn thấy Long Khuyết và quân hậu, trên mặt có chút kinh ngạc.
Hai người này chưa từng có khoảnh khắc nào là hòa bình, bây giờ lại đứng chung một chỗ, thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Tuyên Thanh nói với mấy đứa trẻ rằng mình có khách, bọn nhỏ nhìn thấy Long Khuyết, oa lên một tiếng rồi chạy đi.
“Đúng là ăn mày.” Long Khuyết nhìn thấy chủ tớ hai người đứng bên ngoài điện, mở miệng trào phúng.
Vì hấp thụ một chút linh khí, ngày nào cũng đứng ngoài điện.
Nhưng mà, bây giờ Yêu Vương phải đi tìm Tuyên Thanh, lần này Tuyên Thanh thật sự tức giận, thời gian dài như vậy rồi cũng không trở về cung Yêu Vương.
Trong lòng Long Khuyết cũng cảm thấy ảo não, cảm thấy bản thân mình đã quá đáng, sao có thể vì một người ngoài mà cãi nhau với Tuyên Thanh được.
Yêu Hậu căn bản không thể so sánh được với Tuyên Thanh.
Nam Chi nhìn thấy Yêu Vương đi ra, cười tủm tỉm hỏi: “Tướng công, ngài đi đâu vậy?”
Long Khuyết tức giận nói: “Không phải việc của ngươi.”
Nam Chi không quan tâm tới thái độ của Long Khuyết, cười híp mắt thành hình trăng non hỏi: “Có phải đi tìm tổng quản không, ta đi cùng ngài.”
Ta còn chưa tới lãnh địa của tộc Khổng Tước đâu, người của tộc Khổng Tước đều là mỹ nhân!
Nhiều khổng tước như vậy, bản thể xinh đẹp, biến thành người rồi cũng rất xinh đẹp.
Hơn nữa Nam Chi cũng cảm thấy chỉ tu luyện thôi thì quá khô khan, quá áp lực, muốn chạy nhảy một chút.
Chỉ cần có thể chạy một vòng quanh núi rừng thôi thì cô cũng rất vui vẻ.
Long Khuyết cảm thấy đứa trẻ này căn bản không biết nhìn sắc mặt của người khác, không thấy ta rất không thích ngươi sao?
Long Khuyết cự tuyệt: “Còn lâu ta mới đưa ngươi theo.”
Nam Chi lại hỏi: “Ngài có thể đưa được tổng quản về sao, ta cảm thấy không thể nha.”
Long Khuyết:……
Ta đánh ngươi đấy!
Long Khuyết sắp bị nhãi con này chọc tức chết rồi, hắn hỏi Nam Chi: “Ta không thể chẳng lẽ ngươi lại có thể?”
Nam Chi dùng một loại ánh mắt khó hình dung nhìn Long Khuyết, “Tuy rằng ta không biết giữa ngài và tổng quản đã xảy ra chuyện gì, nhưng tổng quản tức giận như vậy, nhất định là do ngài làm sai, ngài có biết ngài sai ở đâu không?”
Long Khuyết:……
Long Khuyết theo bản năng nói: “Ta nói là……. Ta nói với ngươi làm cái gì, liên quan tới ngươi cái rắm.”
Nam Chi lại nhíu mày, “Ngài nói chuyện thật là khó nghe, ngài không thể lễ phép một chút sao?’
Long Khuyết:……
Hắn đột nhiên bị tra tấn đến mức không còn sức mà nổi giận, xoay người đi rồi, Nam Chi lập tức đuổi theo Long Khuyết, tung tăng nhảy nhót, giọng nói trong trẻo nhưng tràn đầy sinh lực: “Tướng công, ta đi cùng ngài, ta có thể giúp ngài.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Long Khuyết: “Không cần.”
Nam Chi nghiêm túc, “Không, ngài cần, bởi vì ngài là người khiến người ta rất chán ghét, ngài đi xin lỗi, sẽ khiến người ta không vui.”
Long Khuyết:……
Con mẹ nó!
Long Khuyết vốn không phải người có tính kiên nhẫn, hơn nữa còn là rồng, trời sinh dữ dằn, hắn nâng chân đá về phía Nam Chi, Nam Chi nhảy dựng lên, nhẹ nhàng né tránh đòn tấn công của Long Khuyết.
Cô lắc đầu, “Xem đi, xem đi, ngài như vậy sao có thể đi xin lỗi, nếu tổng quản nói ra lời khó nghe, ngài sẽ lại tức giận.”
“Ngài cũng đã đi xin lỗi, thì phải để người ta biết được tâm ý của mình, không thể làm bộ làm tịch đi xin lỗi, ta cũng đã đi xin lỗi rồi, ngươi còn muốn thế nào.”
“Xin lỗi vì không thể kiềm chế cơn tức giận, chứ không phải ép người khác tha thứ cho ngài.”
Nam Chi có chút khinh thường nhìn Long Khuyết, “Ngài còn không bằng một đứa trẻ như ta.”
Long Khuyết hít sâu một hơi, hai má hóp lại, hiển nhiên là đang cố gắng nhẫn nại.
Mai Ngọc nhìn mà kinh hồn bạt vía, sợ hai người này sẽ đánh nhau.
Cũng may là trong lòng Long Khuyết có chuyện quan trọng hơn phải làm, không có thời gian so đo với trẻ con.
Nam Chi đi theo đằng sau Long Khuyết, ra khỏi cung Yêu Vương, Nam Chi hỏi: “Tướng công, chúng ta đi như thế nào đây, ngài biến thành rồng đi, chở ta.”
Long Khuyết dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng được mà nhìn Nam Chi, gằn từng chữ một nói: “Ngươi, bảo, ta, chở, ngươi?”
Nam Chi gật đầu, “Đúng vậy, nếu đi bộ, phải đi tới khi nào.”
Cũng từng có rồng chở ta đấy, Nhị gầy còn là tiên.
Long Khuyết nghiến răng nghiến lợi: “Chở ngươi, ngươi đừng có nằm mơ.”
Long Khuyết hóa thành một con kim long, chớp mắt bay lên không trung, đôi mắt rồng to lớn ngạo nghễ nhìn xuống mặt đất.
Chỉ nhìn thấy một cái thị nữ, không thấy đứa trẻ đâu.
Mai Ngọc:……
Yên Phi, ngươi lại bỏ rơi ta.
“Tướng, công……” Một giọng nói yếu ớt truyền vào tai Long Khuyết, hắn cúi đầu nhìn, thấy quanh thân mình có rất nhiều nhụy hoa màu trắng, nàng ta đang cười tủm tỉm mà nhìn mình, nụ cười giống như đang trào phúng.
Nam Chi cảm thấy Long Khuyết chưa từng đọc ‘cách phát tán hạt giống’.
Chết tiệt!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Long Khuyết lập tức lắc lư cơ thể, muốn ném cái tiểu quỷ đáng ghét này rơi xuống, cơ thể Nam Chi cũng lắc lư theo.
Nam Chi hô: “Tướng công, đừng lay nữa, nếu ngài ném ta ra, ta sẽ ngã xuống đất, sẽ biến thành một đóa hoa nát, ta sẽ chết.”
Long Khuyết biến thành rồng, giọng nói ầm ầm như sấm: “Ngã chết là xứng đáng.”
Nam Chi không nói gì, mà duỗi ra càng nhiều nhụy hoa và rễ cây quấn chặt lấy Long Khuyết, khiến Long Khuyết lần đầu tiên cảm nhận được áp lực.
Loại cảm giác này giống như bị dây leo quấn lấy, thật sự khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Lãnh thổ của tộc Khổng Tước là một nơi tuyệt đẹp, có thác nước ầm ầm, hơi nước bắn lên dày đặc, hẻm núi lại càng xa hoa lộng lẫy, tiên khí lượn lờ, có tiếng chim hót véo von.
Có rất nhiều chim chóc đang rỉa lông cho nhau.
Nhóm Khổng Tước đang vươn mình khoe ra dáng người ưu nhã, bộ lông tuyệt đẹp tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, lộng lẫy như đá quý.
Nam Chi thu hồi nhụy hoa lại, tuy rằng không giống đồ nhà quê nhìn ngó xung quanh, nhưng đôi mắt vẫn không ngừng liếc nhìn xung quanh, khổng tước ở nơi này còn đẹp hơn khổng tước trong vườn bách thú.
Trưởng lão Khổng Tước bước ra tiếp đón quân thượng và quân hậu, sau đó nói với hai người: “Tuyên Thanh đang nói chuyện với bọn nhỏ ở học quán.”
Trưởng lão Khổng Tước nhìn hai người, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, quân thượng lại đi cùng quân hậu, tình cảm của bọn họ bây giờ đã tốt đến mức có thể đi ra ngoài cùng nhau?
Tuyên Phù, một Tuyên Phù đã chết có thể khiến quân thượng thương nhớ bao lâu.
Người cũng đã chết, có nhiều tình nghĩa hơn nữa cũng vô ích, người chết là hết nợ.
Long Khuyết rất quen thuộc với nơi này, sải bước chân đi, Nam Chi chạy chậm theo phía sau Long Khuyết, địa bàn của tộc Khổng Tước không chỉ xinh đẹp, mà linh khí cũng vô cùng đầy đủ.
Nam Chi bắt đầu hấp thụ linh khí, còn không quên theo sát Long Khuyết.
Long Khuyết vô cùng chán ghét cái đuôi nhỏ này, dọc đường đi, có rất nhiều khổng tước nhìn theo bọn họ, là loại ánh mắt mang theo khiển trách cùng tò mò.
Đoán chừng, đoán chừng là đang khiển trách hắn thành thân với người khác, bất bình thay Tuyên Phù đi.
Mấy đứa trẻ đang vây quanh lấy Tuyên Thanh, Tuyên Thanh ngồi nói chuyện với mấy đứa trẻ, vẻ mặt dịu dàng, cả người như được bao phủ bởi một vầng sáng nhu hòa.
Nhìn thấy Tuyên Thanh như vậy, Long Khuyết như thấy được Tuyên Phù, Tuyên Phù cũng dịu dàng như thế này, dịu dàng như nước.
Bọn họ là tỷ đệ ruột, càng nhìn càng thấy giống nhau.
Trong mắt Long Khuyết rưng rưng nước mắt, đứng yên không nhúc nhích, giống như không dám quấy rầy bầu không khí dịu dàng.
Long Khuyết bất động, Nam Chi cũng bất động.
Tuyên Thanh quay đầu, vậy mà lại nhìn thấy Long Khuyết và quân hậu, trên mặt có chút kinh ngạc.
Hai người này chưa từng có khoảnh khắc nào là hòa bình, bây giờ lại đứng chung một chỗ, thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Tuyên Thanh nói với mấy đứa trẻ rằng mình có khách, bọn nhỏ nhìn thấy Long Khuyết, oa lên một tiếng rồi chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro