Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Tiểu Quân Hậu (...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Nam Chi cười tủm tỉm nói: “Không phải ta cứu ngươi, là tướng….. Ca ca!”

Diêu Xu nhìn về phía Long Khuyết vẫn luôn đen mặt, đỏ mặt nói: “Cảm ơn ngươi.”

Long Khuyết: “Ha hả……”

Diêu Xu:???

Đội ngũ sửa soạn xong xuôi, tiêu đầu thấy cái anh hùng kia vẫn còn chưa đi, đi tới lắp bắp nói: “Các ngươi có đói bụng không, có cần ăn một chút không?”

Nam Chi: “Được nha.”

Ngươi là quỷ đói đầu thai sao?

Long Khuyết hỏi Diêu Xu, “Ngươi muốn đi đâu?”

Bây giờ hắn không thể không đi theo Diêu Xu.

Diêu Xu có chút thụ sủng nhược kinh nói: “Ta muốn tới kinh thành, làm phiền ngươi đưa ta tới kinh thành là được rồi.”

Kinh thành?!

Biến thành rồng, nháy mắt là tới.

Nhưng tưởng tượng đến việc biến thành bản thể, nhân loại nhát gan sẽ hét lên chói tai, Long Khuyết cảm thấy rất phiền.

Bởi vì Long Khuyết, Diêu Xu cũng bị người ta nhìn chằm chằm, những người khác nghe thấy lời Long Khuyết nói, đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn Diêu Xu.

Để Long Khuyết đi theo đội ngũ của bọn họ, như vậy, bọn họ cũng có một nhân vật cường đại, một đại hiệp tràn đầy cảm giác an toàn.

Tiêu đầu bóng gió dò hỏi Long Khuyết muốn đi đâu, Long Khuyết trực tiếp nói một câu: “Nàng ta tới nơi nào, ta sẽ tới nơi ấy.”

Tiêu đầu lập tức quấn lấy Diêu Xu, Diêu Xu vốn là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, đối với lời khẩn cầu của tiêu đầu, cũng không thể cự tuyệt, chỉ có thể thấp thỏm nói với Long Khuyết: “Dọc đường đi bọn họ cũng chiếu cố ta không ít, có thể đi cùng không?”

Long Khuyết nhìn nàng, “Tùy ngươi, nếu thật sự có nguy hiểm, ta chỉ cứu một mình ngươi.”

“Cảm ơn, cảm ơn!” Diêu Xu nghe thấy sẽ cùng đi, lập tức vui vẻ nói lời cảm tạ, câu nói kế tiếp của hắn cũng không thèm để ý.

Nam Chi ăn chút lương khô, thật sự ăn không vào, vì thế cũng không miễn cưỡng bản thân, biểu cảm của Mai Ngọc càng tỏ ra ghét bỏ hơn.

Tiêu đầu nhìn mặt đoán ý, nói với Mai Ngọc: “Nơi hoang vu này không có gì ngon cả, chờ tới kinh thành rồi, có rất nhiều đồ ăn ngon.”

Nam Chi gật đầu: “Mai Ngọc tỷ tỷ, chúng ta có tiền không?”

Mai Ngọc: “…… Ra ngoài quá gấp, không mang.”

Diêu Xu lập tức nói: “Trên người ta có chút tiền, tới kinh thành rồi, ta mua cho ngươi.”

Nam Chi: “Được nha, cảm ơn tỷ tỷ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam Chi cảm thấy mình ăn chút đồ của Diêu Xu cũng là hợp tình hợp lý, phu thê một thể, tướng công ta trở thành thú cưỡi của ngươi, làm việc cũng cần phải trả tiền lương.

Hệ thống:…

Nếu để Long Khuyết biết tính toán này trong lòng ngươi, sẽ tức giận mà đâm đầu vào gốc cây.

Nam Chi nói với Diêu Xu: “Tỷ tỷ, có ca ca ta ở đây, sẽ không còn nguy hiểm, ngươi rửa mặt sạch sẽ đi.”

Diêu Xu có chút ngượng ngùng, muốn tìm nước rửa mặt sạch sẽ, màu sắc giữa khuôn mặt và phần cổ có cách biệt rất lớn.

Khuôn mặt của Diêu Xu lộ ra, thu hút không ít ánh nhìn, ánh mắt linh động, làn da không tính là trắng như tuyết, lại tỏa sáng tự nhiên, ngũ quan tinh xảo, Nam Chi khen ngợi: “Tỷ tỷ, ngươi thật là đẹp.”

Cho nên, nàng sẽ trở thành Yêu Hậu trước mấy trăm năm sao?

“Ngươi càng đẹp hơn.” Diêu Xu được khen có chút ngượng ngùng, nhìn làn da trắng đến mức trong suốt của Nam Chi, nàng cũng phải cảm thán, đứa nhỏ này mới thật sự là đẹp.

Giống tiên đồng.

Có một loại khí chất đặc biệt hơn người.

Long Khuyết tùy tiện liếc nhìn một cái rồi rời tầm mắt, căn bản không thèm để ý cái gì mà đẹp với xấu, bây giờ hắn vẫn đang bị khế ước làm rối bời.

Đây là Yêu Vương tiền bối cái gì, chỉ biết hố người.

Thậm chí Long Khuyết có thể cảm nhận được người kia có quan hệ huyết thống với mình.

Nhưng con mẹ nó đúng là làm người ta không nói được lời nào, có nợ lại để hậu bối gánh vác.

Long Khuyết buồn bực khó tiêu, một mình bay lên ngọn cây, đứng trên ngọn cây hóng gió.

Diêu Xu thấy Long Khuyết thờ ơ như vậy, thậm chí còn bay lên ngọn cây nhắm mắt làm ngơ, làm tâm trạng của Diêu Xu có chút mất mát.

Mọi người nhìn thân ảnh tiêu sái trên ngọn cây, trong lòng tràn ngập cảm giác an toàn, có thể ngủ ngon một giấc.

Tiêu đầu dựng thêm hai cái lều cho Diêu Xu và Nam Chi, lúc trước Diêu Xu đều là dựa vào gốc cây, bánh xe mà ngủ, nhưng bây giờ còn phải dựa vào Diêu Xu làm lung lạc cái đại hiệp kia.

Diêu Xu thấy Nam Chi còn nhỏ, hỏi: “Có muốn ta ở bên cạnh ngươi không?”

Nam Chi lắc đầu: “Không cần, ta có Mai Ngọc tỷ tỷ rồi.”

Diêu Xu nhìn thoáng qua Mai Ngọc thanh lãnh, gật đầu, “Ta biết rồi, có việc gì thì cứ gọi ta.”

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn chút đồ ăn, đội ngũ lên đường, Diêu Xu không dám bắt chuyện với Long Khuyết, mà là cùng Nam Chi nói chuyện phiếm.

Diêu Xu hỏi Nam Chi: “Ngươi chạy ra ngoài như vậy, người nhà không lo lắng sao?”

Nam Chi không thèm để ý nói: “Không lo nha, dù sao thì cũng đã có ca ca.”

Ca ca trâu bò!

Haiz!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam Chi rất thất vọng nha, tại sao ta lại không phải là công chúa Yêu tộc, mà lại là Yêu Hậu, thật đen đủi nha!

Thời tiết rất nóng, đội ngũ di chuyển càng lúc càng chậm, tất cả mọi người đều đổ mồ hôi đầm đìa, người trong xe ngựa cũng có chút không thể chịu nổi, hơn nữa còn rất xóc nảy.

Chỉ là đột nhiên có ba người đã đi một đoạn đường rồi, lại cũng không có cảm giác gì, thậm chí còn không có chút chật vật, Diêu Xu đổ mồ hôi đầm đìa, nhìn Nam Chi không có chút mồ hôi, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi không nóng sao?”

Nam Chi suy nghĩ một chút, “Có lẽ vì ta đã từng ngủ trên giường ngọc.”

Cái giường ngọc trong suốt cứng như đá kia có thể thanh tẩy cơ thể, không còn đổ mồ hôi.

Diêu Xu đột nhiên ngơ ra, ngủ giường ngọc, đây là gia đình phú quý gì nha!

Lại nhìn khí thế cùng cử chỉ tôn quý của Long Khuyết, cũng bình thường trở lại.

Làm thế nào mà cha mẹ lại có được chiếc răng nanh này, sao có thể kết giao được với một gia tộc như vậy?

Diêu Xu theo bản năng sờ cổ, lại không sờ thấy nanh thú và sợi dây, nhất thời có chút buồn bã.

Di vật của cha mẹ đã không còn.

Diêu Xu thấy Mai Ngọc cũng không đổ mồ hôi, “Mai Ngọc cũng ngủ trên giường ngọc sao?”

Thị nữ đều có thể ngủ trên giường ngọc, thật không dám tưởng tượng đây là gia tộc như thế nào.

Mai Ngọc khẽ mỉm cười, “Không.”

Chút nắng nóng này có là gì, thử tới xem mặt trời ở Yêu tộc đi, có thể phơi người ta chết bất đắc kỳ tử.

Trong lòng Diêu Xu càng cảm thấy hoài nghi, luôn cảm thấy ba người này rất kỳ quái.

Đội ngũ tìm một nơi râm mát để nghỉ ngơi, tất cả mọi người lấy túi nước ra, bắt đầu lộc cộc lộc cộc uống nước.

“Đại hiệp, đây là nước trà chủ tử ta kêu ta mang tới đây, các ngươi nếm thử.” Quản gia là một người đàn ông trung niên, bưng khay trà đi tới, trên khay là một ấm trà, mấy chén trà nhỏ, lớp men tinh tế cao nhã, bộ ấm trà này cũng không hề rẻ.

Tất cả mọi người đều hâm mộ nhìn Long Khuyết đang xị mặt, trên đường gặp được một đội ngũ, xe ngựa cũng vô cùng xa hoa, có rất nhiều hộ vệ canh giữ xe ngựa.

Những người trong xe đều là người quyền quý.

Vậy mà bây giờ lại chủ động kết giao với Long Khuyết.

Long Khuyết có muốn uống trà không, không muốn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khao khát của Diêu Xu, hắn sửng sốt một chút, lại nhìn về hướng Nam Chi, Nam Chi thản nhiên nói: “Ta muốn uống trà.”

Long Khuyết:……

Hắn tự phụ gật gật đầu với quản gia, “Thay ta cảm ơn chủ tử nhà ngươi.”

Quản gia cung kính gật đầu, rút lui.

Nam Chi ngửi mùi thơm của trà, sắc mặt Mai Ngọc tỏ ra phức tạp, “Bọn họ vậy mà lại dùng thân thể của trà tinh ngâm nước, thật ghê tởm.”

Nam Chi:……

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0