Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Tiểu Quân Hậu (...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Nếu để nàng ta biết mạng sống của bọn họ tương liên, chỉ sợ người phàm sẽ càng thêm kiêu ngạo, muốn làm gì thì làm.

Khi nào thì cái khế ước máu này mới kết thúc?

Chẳng lẽ cả đời này, hắn đều phải bị nữ nhân này sử dụng sao?

Nhưng mà tuổi thọ của người phàm có hạn, trăm năm sau, người phàm chết đi, hắn cũng phải chết theo sao?

Trăm năm, đối với Yêu tộc mà nói, trăm năm thì tính là gì, chính là một đợt bế quan mà thôi.

Vừa bế quan xong đã chết, chết tiệt!

Yêu tộc có thứ đồ có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng mà, dựa vào cái gì mà hắn phải cho nàng.

Hắn lại cũng không nợ gì Diêu Xu.

“Long Khuyết, cầu xin ngươi, để Bạch tỷ tỷ đi theo chúng ta đi, Bạch tỷ tỷ chỉ là một nữ tử yếu đuối, sói tới, nàng nhất định sẽ bị sói cắn chết.” Diêu Xu cầu xin Long Khuyết, “Sau này ta sẽ không bao giờ cầu xin ngươi nữa.”

Bạch Sương cũng quỳ xuống, “Cầu xin công tử thu nhận ta, ngài muốn ta làm cái gì cũng được, để ta làm một cái nô tài đi theo bên cạnh các ngài đi.”

Mai Ngọc không nhịn được nói: “Ngươi có biết nàng ta là thứ gì không, ngươi thu nhận nàng ta, vậy ta nói cho ngươi biết, nàng ta là yêu quái, là hồ ly tinh.”

“Không, không phải, ta không phải yêu, ta thật sự là người.” Bạch Sương liên tục phủ nhận, “Cô nương, sao ngươi có thể nói ta là yêu quái được.”

Nam Chi: “Bởi vì ngươi rất thối.”

Bạch Sương:……

Đứa nhỏ này thật đáng ghét.

Bạch Sương liên tục xua tay, “Ta không phải là yêu, thật sự không phải yêu, ta là một con người.”

Diêu Xu nói: “Bên cạnh ta cũng có một yêu quái, để nàng ra phân biệt một chút.”

Diêu Xu dùng đôi mắt đẹp ngập nước nhìn Long Khuyết, “Nếu Bạch Sương cô nương không phải yêu, có thể đi theo chúng ta không?”

Trong lòng Bạch Sương giật thót, yêu quái?

Diêu Xu là một người phàm, vậy mà bên cạnh lại có một yêu quái?

Nam Chi gật đầu, “Có thể nha!”

Cô đột nhiên nhớ ra trong cốt truyện, cái Bạch Sương này khiến hai người nhận ra tình cảm dành cho nhau.

Bạch Sương luôn câu dẫn Long Khuyết, khiến Diêu Xu không vui, Bạch Sương còn luôn âm dương quái khí.

Hệ thống ca ca nói, cái Bạch Sương này là một công cụ hình người.

Nếu công cụ hình người đã tới, thì cứ gia nhập đi.

Nam Chi cảm thấy có nhiều người diễn mới náo nhiệt!

Diêu Xu giải phóng cây trà tinh ra khỏi ngọc bội, để nàng phân biệt Bạch Sương có phải là yêu quái hay không.

Linh hồn của cây trà tinh đã trong suốt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng, sắp tiêu tán, đặc biệt bây giờ đang là ban ngày, đưa nàng ra sẽ gây tổn hại tới cây trà tinh.

Cây trà tinh là tộc Hoa yêu, vốn yếu hơn tộc chim bay cá nhảy, hơn nữa còn đang là trạng thái linh hồn, căn bản không thể nhìn ra bản thể của Bạch Sương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng lắc đầu nói: “Ta không biết, ta không nhìn ra.”

Diêu Xu nói: “Xem đi, Bạch Sương cô nương không phải yêu.”

Bạch Sương thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn cây trà tinh bay vào trong ngọc bội, lại bày ra dáng vẻ sợ hãi, “Đó, đó là cái gì, là quỷ sao?”

Diêu Xu trấn an Bạch Sương hai câu, nhìn về phía Long Khuyết, Mai Ngọc tức giận nói: “Ngươi nhìn công tử nhà ta làm gì, là tiểu thư nhà ta giữ nàng ta lại.”

Long Khuyết:……

Hắn đột nhiên ý thức được có chỗ không đúng!

Vô cùng không đúng!

Năm người, bốn nữ nhân, chỉ có mình hắn là nam!

Đây là cái tổ hợp gì?

Cộng thêm một cái linh hồn cây trà tinh đang ngủ trong ngọc bội, năm cái nữ nhân.

Long Khuyết rơi vào nhóm nữ nhân, rất nhanh đã bị mấy người này làm phiền muốn chết.

Hối hận, vô cùng hối hận.

Ra ngoài làm gì, bản thân lại biến thành nô lệ, bị ép phải bảo vệ cho một người phàm.

Long Khuyết: “Tùy các ngươi.”

Mai Ngọc:???

Ta thật là phục rồi!

Tại sao quân thượng lại khoan dung với Diêu Xu như vậy, Diêu Xu nói cái gì thì là cái đấy?

Yên Phi vì một cái Tụ Linh Trận mà còn phải đấu trí đấu dũng, thật vất vả mới có được.

Đối lập tàn khốc như vậy, khiến Mai Ngọc cảm thấy không ổn, Mai Ngọc tự nhận thấy vận mệnh của mình đã gắn chặt vào Yên Phi, Yên Phi không thể sống tốt, nàng cũng không thể tốt được.

Yên Phi trở thành Yêu Hậu rồi vẫn sống không tốt, nhưng nếu không thể trở thành Yêu Hậu, sẽ lại càng tồi tệ, trở thành trò cười của Yêu giới.

Tộc Hoa yêu vốn đã yếu ớt, chỉ sợ đến lúc đó……….

Nhìn Yên Phi vẫn là bộ dạng ngây thơ thuần khiết, Mai Ngọc sầu lo muốn chết.

Sầu chết ta rồi!

Diêu Xu vô cùng vui mừng, liên tục nói với Bạch Sương, ngươi có thể ở lại.

Bạch Sương nắm lấy tay Diêu Xu, nước mắt lưng tròng, cảm động rơi nước mắt.

Quả là hình ảnh hai tỷ muội tình thâm!

Trong một khoảng thời gian ngắn, quan hệ giữa Diêu Xu và Bạch Sương đã tiến bộ vượt bậc, giống như tỷ muội ruột.

Mai Ngọc ở bên cạnh bĩu môi, trợn trắng mắt, Diêu Xu nhìn thấy, càng thêm xa cách Mai Ngọc và Nam Chi.

Rốt cuộc thì không có ai muốn qua lại với người khinh thường mình, tuy rằng muội muội của Long Khuyết không tỏ ra khinh thường, nhưng không biết vì sao, Diêu Xu vẫn có cảm giác khó hiểu với đứa nhỏ này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không phải là Diêu Xu không nghĩ tới việc tạo mối quan hệ tốt với muội muội của Long Khuyết, nhưng mà, nhưng mà, nàng không thể hòa hợp được, cảm thấy rất khó xử.

Nàng cảm thấy ánh mắt của đứa trẻ kia rất kỳ lạ, trong sáng, lại mang theo cảm giác biết rõ tất cả, khiến người ta vô cùng không thích.

“Ngao ô……”

Màn đêm kéo đến, trong rừng cây xuất hiện những đôi mắt xanh mượt, bao vây lấy đội ngũ.

“Đến rồi, thật sự đến rồi!”

“Sói tới!”

“Cứu mạng!”

Nhìn thấy có nhiều sói như vậy, tất cả mọi người đều luống cuống, hoảng sợ tiến lại gần Long Khuyết, lúc này cũng bất chấp mặt mũi, đều sôi nổi cầu cứu Long Khuyết.

“Anh hùng, cứu mạng!”

“Anh hùng, vợ con ta còn đang chờ ta trở về, nếu ta chết, cô nhi quả phụ sẽ không thể sống nổi.”

“Tiểu cô nương, ngươi mau cầu xin hắn đi.”

Sói bao vây lấy đội ngũ, mà mọi người lại bao vây lấy Long Khuyết, trong ba tầng, ngoài ba tầng, Long Khuyết hận không thể giết chết đám người ồn ào này.

Tại sao hắn lại tới nhân gian, để rồi gặp phải nhiều chuyện xui xẻo như thế này.

Diêu Xu không thể mở miệng, nàng không thể lại mở miệng cầu xin Long Khuyết.

Nam Chi và Mai Ngọc trèo lên cây đại thụ, ngồi trên cành cây, nhìn Long Khuyết bị bao vây, còn vui sướng khi người gặp họa mà nói với Mai Ngọc: “Ngươi xem Yêu Vương thật là đáng thương nha.”

Mai Ngọc:……

Long Khuyết nghe thấy lời Nam Chi nói, hắn ngẩng đầu lên dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Nam Chi.

Đôi chân ngắn ngủn của Nam Chi đung đưa, dùng tay làm loa, la lớn: “Tướng công, cố lên, ngài là béo nhất, không, là tuyệt nhất.”

Tướng công?

Diêu Xu sửng sốt, cảm thấy trong lòng có chút mất mát, tướng công?

Muội muội của Long Khuyết gọi Long Khuyết là tướng công?

Diêu Xu có chút hoảng hốt hỏi Long Khuyết: “Yên Phi, là muội muội của ngươi đúng không?”

Long Khuyết vươn tay kéo Diêu Xu, tránh đòn tấn công của bầy sói, “Ngươi đang ngẩn người gì vậy?”

Diêu Xu được cứu còn đang sợ hãi nhìn sói, lại hỏi: “Muội muội ngươi gọi ngươi là tướng công, chắc là nói đùa đi.”

Long Khuyết nói thẳng: “Không phải.”

Đã là lúc nào rồi, nàng ta còn đi hỏi mấy vấn đề này.

Diêu Xu lại nói: “Ta biết là nói đùa thôi mà, cái gì, không phải, không phải nói đùa?”

Toàn thân Diêu Xu ngây dại, giống như đã rơi vào ảo ảnh, lại giống như đang nằm mơ.

Nàng nhìn Long Khuyết giơ tay đập trúng một con sói, vừa vung tay lên con sói đã chết, hoàn toàn không có sức phản kháng.

Long Khuyết cực kỳ đẹp, hơn nữa còn sát phạt quyết đoán.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0