Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Tiểu Quân Hậu (...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Không thể nào, có cái gì mà không thể, khoảng thời gian này lão tử sống rất thoải mái.
Ai rồi cũng phải chết, chết sớm hay chết muộn đều là chết.
Hắn biết, một lúc nào đó hắn sẽ đột nhiên chết đi.
Nghe thấy Long Khuyết mặc kệ chuyện khế ước, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Long Khuyết, Diêu Xu đột nhiên không còn sức lực, nàng bật khóc, “Chẳng lẽ ngươi chưa từng yêu ta sao?”
Long Khuyết nói thẳng: “Ta chưa từng yêu ngươi.”
Diêu Xu không thể thừa nhận sự thật tàn khốc này, nàng không thể tin được mà lắc đầu, “Không, không, ta không tin, rõ ràng ngươi đã cứu ta nhiều lần như vậy.”
Long Khuyết tàn nhẫn xé rách da mặt, “Nếu không phải vì khế ước, ta và ngươi căn bản còn không có cơ hội gặp nhau, ta cứu ngươi, là vì khế ước bắt ép.”
Toàn thân Diêu Xu đều hoảng hốt, đột nhiên kích động nói: “Ta muốn giải trừ khế ước với ngươi, chúng ta giải trừ khế ước.”
Long Khuyết nghi ngờ nhìn Diêu Xu, “Tại sao ngươi lại muốn làm như vậy, tại sao ngươi lại đột nhiên muốn giải trừ khế ước?”
“Cho dù ngươi có giải trừ khế ước, ta cũng sẽ không thích ngươi.”
Trong lòng Long Khuyết thầm chửi đậu má, đối xử tốt với ngươi, ngươi không chịu giải trừ khế ước, bây giờ lười quan tâm đến chuyện khế ước, ngươi lại muốn giải trừ khế ước.
Long Khuyết không hiểu trong lòng Diêu Xu đang nghĩ cái gì?
Diêu Xu kích động hỏi: “Giải trừ như thế nào, ngươi nói cho ta biết đi?”
Long Khuyết chỉ nói: “Lấy sợi tơ đỏ trong cổ tay ra, đốt cháy là được.”
Hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng Diêu Xu sẽ thật sự giải trừ khế ước.
Diêu Xu lập tức lấy ra một con dao găm, hung hăng đâm vào cổ tay, dáng vẻ tàn nhẫn kia khiến lông mày của Long Khuyết dựng đứng lên.
Long Tuy giống như biết nàng muốn làm cái gì, lập tức tiến lên ngăn cản, “Ngươi muốn làm gì, ngươi phải nghĩ đến đứa trẻ một chút, ngươi làm cái gì cũng phải nghĩ đến con ngươi, nó còn nhỏ như vậy.”
Trên khuôn mặt Long Tuy dần dần xuất hiện vẻ trào phúng, Diêu Xu khóc thút thít, vẫn xẻo sợi tơ đỏ ra, sợi tơ đỏ giống như có sinh mệnh mà vặn vẹo.
Long Khuyết nhìn thấy Diêu Xu thật sự xẻo sợi tơ đỏ ra, không nói hai lời cũng đào của mình ra, phun ra một ngọn lửa rồng, đốt cháy hai sợi tơ.
Khế ước, khế ước cứ như vậy mà giải trừ?
Long Khuyết có cảm giác như đang nằm mơ, sao đột nhiên lại giải trừ rồi.
Nhưng mà, đối với Long Khuyết đây cũng là chuyện tốt, vốn đã ôm kết quả bi thảm nhất, không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
“Phụt……”
Long Khuyết nhìn theo âm thanh, nhìn thấy Diêu Xu đâm dao nhỏ vào bụng mình, sắc mặt nàng trắng bệch vì đau đớn, càng có một loại cảm giác tuyệt vọng đen tối.
Long Tuy đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn Diêu Xu, nhìn Diêu Xu tự sát, sắc mặt hắn hờ hững lạnh lùng, trong ánh mắt tràn đầy chán ghét.
Trong lòng Long Khuyết run rẩy, hắn muốn giải trừ khế ước, nhưng không muốn lấy mạng Diêu Xu, tại sao Diêu Xu lại làm như vậy?
Giải trừ khế ước xong liền tự sát.
Diêu Xu chỉ nhìn Long Khuyết một cái thật sâu, ngược lại chịu đựng đau đớn hỏi Long Tuy: “Tại sao ngươi lại giúp ta, ta biết ngươi không thích ta, nhưng tại sao ngươi lại giúp ta?”
Diêu Xu có thể cảm nhận được, ánh mắt Long Tuy nhìn nàng rất quái lạ, như là xuyên qua mặt nàng, nhìn một người khác.
Bây giờ đã sắp chết, Diêu Xu lại muốn hỏi Long Tuy.
Long Tuy nhìn máu rỉ ra từ khóe miệng của Diêu Xu, “Mẹ của ta, cũng là nữ tử giống như ngươi, là một người phàm, bị Yêu Vương lập khế ước, bà sinh ra ta, nhưng mà, bà chỉ muốn chết, cho dù ta là con của bà, nhưng bà nói ta là yêu quái, ta là đứa trẻ yêu quái.”
“Bà biến thành yêu quái, ngược lại lại thân cận ta, ta và cái Yêu Vương kia, một nhà ba người, dị dạng mà sống cùng với người mẹ đã bị biến thành yêu quái.”
“Bà có lúc thanh tỉnh, có khi điên khùng, ở một lần thanh tỉnh, bà tự sát, nhìn thấy cha ta phải chết cùng bà, bà vui sướng mà cười, liếc nhìn ta một cái, thậm chí còn không nói cùng ta một câu, cứ như vậy mà chết đi.”
“Bây giờ ngươi có thể giải trừ khế ước, ngươi không muốn giải trừ, giải trừ rồi, ngươi lại muốn chết, đây là những thứ mẹ ta có cầu còn không được, vậy mà ngươi lại không biết quý trọng, ngươi nói ngươi yêu Yêu Vương, nhưng mà, ta chỉ tùy tiện nói xấu tên này một chút, ngươi đã tin.”
“Ngươi nói ngươi yêu, ngươi yêu chỗ nào.”
Long Tuy rưng rưng nước mắt, nắm lấy dao nhỏ trên bụng Diêu Xu, hung hăng đâm từng nhát lại từng nhát xuống bụng Diêu Xu, hắn bình tĩnh máy móc mà đâm xuống từng nhát dao, máu tươi văng tung tóe lên bộ quần áo màu trắng của hắn, “Nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Khuôn mặt Diêu Xu hiện lên vẻ sợ hãi, lại không nói được một lời, phun ra máu, cuối cùng mở to hai mắt mà chết đi.
Diêu Xu cứ như vậy mà chết, mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức Long Khuyết không kịp phản ứng, hắn nhìn Long Tuy, “Ngươi không phải là người chế tác ra khế ước máu, ngươi là con của Yêu Vương và người phàm kia?”
Long Tuy thản nhiên cười, “Người chế tác ra khế ước máu là sư phụ ta, sau đó ta lại giết ông ta, thời điểm ta giết ông ta, ông ta cũng không có trách ta, còn nói xin lỗi ta, xin lỗi mẹ ta, lại biến mẹ ta thành quái vật người không ra người, yêu không ra yêu.”
Quần áo trắng như tuyết của hắn dính đầy máu tươi, lại như những đóa hoa đẹp đẽ xếp trên mặt tuyết, vô cùng yêu dã.
Long Khuyết nói: “Ngươi đúng là một kẻ điên.”
Làm sao hắn có thể sống lâu như vậy?
Còn là một kẻ điên sống lâu, phải là một lão điên sống lâu.
Long Khuyết nhìn thoáng qua thi thể của Diêu Xu trên mặt đất, “Ngươi không nên làm tổn thương đến nàng.”
Cho dù Diêu Xu có tự sát, cũng không tới phiên Long Tuy động thủ.
“Oa oa oa……”
Dường như cảm nhận được sự ra đi của mẹ, đứa trẻ trên giường khóc lớn, Long Tuy lại giống như một người cha, bế đứa trẻ kia lên, dỗ dành, vẻ mặt dịu dàng của hắn kết hợp với máu bắn trên người hắn, vô cùng quỷ dị hoang đường.
Long Khuyết đoạt lấy đứa trẻ, “Không được tới gần nó.”
Đứa trẻ không thể tới gần phần tử nguy hiểm như vậy được.
Long Tuy cũng không tức giận, hắn nhìn tã lót nói: “Đứa nhỏ này cũng chỉ là một ta khác, nó có huyết mạch của Nhân tộc, không thể mạnh được, nhưng lại là con của Yêu Vương, tương lai chỉ có thể bị đuổi đi.”
Long Khuyết không kiên nhẫn nói: “Không liên quan tới chuyện của ngươi.” Hắn ôm đứa trẻ đi rồi, bây giờ phải xử lý chuyện đứa trẻ trước, dàn xếp cho đứa trẻ xong, lại đến giết Long Tuy.
Long Tuy nhìn thi thể trên mặt đất, lẩm bẩm nói: “Ngươi nói ngươi yêu hắn tới trời long đất lở, nhìn xem, thi thể của ngươi hắn cũng không thu dọn một chút, cũng không an táng ngươi xuống mồ, hy vọng sau này ngươi không ngu như vậy nữa.”
Long Tuy lấy ra một cái nanh thú, ấn vào giữa mày nàng, thi thể Diêu Xu xuất hiện một lỗ máu, róc rách hút dòng máu đỏ đậm vào trong đó, cực kỳ quỷ dị.
Long Khuyết ôm đứa trẻ trở về, trở thành tin tức chấn động trong Yêu giới, Nam Chi chạy tới xem đứa trẻ, nhìn một lúc, lẩm bẩm, “Thật nhỏ nha.”
Tuyên Thanh nhìn đứa trẻ một chút, hỏi: “Sao ngươi lại mang đứa trẻ về, Diêu Xu đồng ý sao?”
Sắc mặt Long Khuyết rất khó coi, “Diêu Xu chết rồi.”
“Cái gì, chết rồi?” Tuyên Thanh kinh ngạc, nhưng nhìn thấy Long Khuyết còn khỏe mạnh đứng đó, cũng thở phào một hơi.
Không thể nào, có cái gì mà không thể, khoảng thời gian này lão tử sống rất thoải mái.
Ai rồi cũng phải chết, chết sớm hay chết muộn đều là chết.
Hắn biết, một lúc nào đó hắn sẽ đột nhiên chết đi.
Nghe thấy Long Khuyết mặc kệ chuyện khế ước, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Long Khuyết, Diêu Xu đột nhiên không còn sức lực, nàng bật khóc, “Chẳng lẽ ngươi chưa từng yêu ta sao?”
Long Khuyết nói thẳng: “Ta chưa từng yêu ngươi.”
Diêu Xu không thể thừa nhận sự thật tàn khốc này, nàng không thể tin được mà lắc đầu, “Không, không, ta không tin, rõ ràng ngươi đã cứu ta nhiều lần như vậy.”
Long Khuyết tàn nhẫn xé rách da mặt, “Nếu không phải vì khế ước, ta và ngươi căn bản còn không có cơ hội gặp nhau, ta cứu ngươi, là vì khế ước bắt ép.”
Toàn thân Diêu Xu đều hoảng hốt, đột nhiên kích động nói: “Ta muốn giải trừ khế ước với ngươi, chúng ta giải trừ khế ước.”
Long Khuyết nghi ngờ nhìn Diêu Xu, “Tại sao ngươi lại muốn làm như vậy, tại sao ngươi lại đột nhiên muốn giải trừ khế ước?”
“Cho dù ngươi có giải trừ khế ước, ta cũng sẽ không thích ngươi.”
Trong lòng Long Khuyết thầm chửi đậu má, đối xử tốt với ngươi, ngươi không chịu giải trừ khế ước, bây giờ lười quan tâm đến chuyện khế ước, ngươi lại muốn giải trừ khế ước.
Long Khuyết không hiểu trong lòng Diêu Xu đang nghĩ cái gì?
Diêu Xu kích động hỏi: “Giải trừ như thế nào, ngươi nói cho ta biết đi?”
Long Khuyết chỉ nói: “Lấy sợi tơ đỏ trong cổ tay ra, đốt cháy là được.”
Hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng Diêu Xu sẽ thật sự giải trừ khế ước.
Diêu Xu lập tức lấy ra một con dao găm, hung hăng đâm vào cổ tay, dáng vẻ tàn nhẫn kia khiến lông mày của Long Khuyết dựng đứng lên.
Long Tuy giống như biết nàng muốn làm cái gì, lập tức tiến lên ngăn cản, “Ngươi muốn làm gì, ngươi phải nghĩ đến đứa trẻ một chút, ngươi làm cái gì cũng phải nghĩ đến con ngươi, nó còn nhỏ như vậy.”
Trên khuôn mặt Long Tuy dần dần xuất hiện vẻ trào phúng, Diêu Xu khóc thút thít, vẫn xẻo sợi tơ đỏ ra, sợi tơ đỏ giống như có sinh mệnh mà vặn vẹo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Long Khuyết nhìn thấy Diêu Xu thật sự xẻo sợi tơ đỏ ra, không nói hai lời cũng đào của mình ra, phun ra một ngọn lửa rồng, đốt cháy hai sợi tơ.
Khế ước, khế ước cứ như vậy mà giải trừ?
Long Khuyết có cảm giác như đang nằm mơ, sao đột nhiên lại giải trừ rồi.
Nhưng mà, đối với Long Khuyết đây cũng là chuyện tốt, vốn đã ôm kết quả bi thảm nhất, không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
“Phụt……”
Long Khuyết nhìn theo âm thanh, nhìn thấy Diêu Xu đâm dao nhỏ vào bụng mình, sắc mặt nàng trắng bệch vì đau đớn, càng có một loại cảm giác tuyệt vọng đen tối.
Long Tuy đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn Diêu Xu, nhìn Diêu Xu tự sát, sắc mặt hắn hờ hững lạnh lùng, trong ánh mắt tràn đầy chán ghét.
Trong lòng Long Khuyết run rẩy, hắn muốn giải trừ khế ước, nhưng không muốn lấy mạng Diêu Xu, tại sao Diêu Xu lại làm như vậy?
Giải trừ khế ước xong liền tự sát.
Diêu Xu chỉ nhìn Long Khuyết một cái thật sâu, ngược lại chịu đựng đau đớn hỏi Long Tuy: “Tại sao ngươi lại giúp ta, ta biết ngươi không thích ta, nhưng tại sao ngươi lại giúp ta?”
Diêu Xu có thể cảm nhận được, ánh mắt Long Tuy nhìn nàng rất quái lạ, như là xuyên qua mặt nàng, nhìn một người khác.
Bây giờ đã sắp chết, Diêu Xu lại muốn hỏi Long Tuy.
Long Tuy nhìn máu rỉ ra từ khóe miệng của Diêu Xu, “Mẹ của ta, cũng là nữ tử giống như ngươi, là một người phàm, bị Yêu Vương lập khế ước, bà sinh ra ta, nhưng mà, bà chỉ muốn chết, cho dù ta là con của bà, nhưng bà nói ta là yêu quái, ta là đứa trẻ yêu quái.”
“Bà biến thành yêu quái, ngược lại lại thân cận ta, ta và cái Yêu Vương kia, một nhà ba người, dị dạng mà sống cùng với người mẹ đã bị biến thành yêu quái.”
“Bà có lúc thanh tỉnh, có khi điên khùng, ở một lần thanh tỉnh, bà tự sát, nhìn thấy cha ta phải chết cùng bà, bà vui sướng mà cười, liếc nhìn ta một cái, thậm chí còn không nói cùng ta một câu, cứ như vậy mà chết đi.”
“Bây giờ ngươi có thể giải trừ khế ước, ngươi không muốn giải trừ, giải trừ rồi, ngươi lại muốn chết, đây là những thứ mẹ ta có cầu còn không được, vậy mà ngươi lại không biết quý trọng, ngươi nói ngươi yêu Yêu Vương, nhưng mà, ta chỉ tùy tiện nói xấu tên này một chút, ngươi đã tin.”
“Ngươi nói ngươi yêu, ngươi yêu chỗ nào.”
Long Tuy rưng rưng nước mắt, nắm lấy dao nhỏ trên bụng Diêu Xu, hung hăng đâm từng nhát lại từng nhát xuống bụng Diêu Xu, hắn bình tĩnh máy móc mà đâm xuống từng nhát dao, máu tươi văng tung tóe lên bộ quần áo màu trắng của hắn, “Nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Khuôn mặt Diêu Xu hiện lên vẻ sợ hãi, lại không nói được một lời, phun ra máu, cuối cùng mở to hai mắt mà chết đi.
Diêu Xu cứ như vậy mà chết, mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức Long Khuyết không kịp phản ứng, hắn nhìn Long Tuy, “Ngươi không phải là người chế tác ra khế ước máu, ngươi là con của Yêu Vương và người phàm kia?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Long Tuy thản nhiên cười, “Người chế tác ra khế ước máu là sư phụ ta, sau đó ta lại giết ông ta, thời điểm ta giết ông ta, ông ta cũng không có trách ta, còn nói xin lỗi ta, xin lỗi mẹ ta, lại biến mẹ ta thành quái vật người không ra người, yêu không ra yêu.”
Quần áo trắng như tuyết của hắn dính đầy máu tươi, lại như những đóa hoa đẹp đẽ xếp trên mặt tuyết, vô cùng yêu dã.
Long Khuyết nói: “Ngươi đúng là một kẻ điên.”
Làm sao hắn có thể sống lâu như vậy?
Còn là một kẻ điên sống lâu, phải là một lão điên sống lâu.
Long Khuyết nhìn thoáng qua thi thể của Diêu Xu trên mặt đất, “Ngươi không nên làm tổn thương đến nàng.”
Cho dù Diêu Xu có tự sát, cũng không tới phiên Long Tuy động thủ.
“Oa oa oa……”
Dường như cảm nhận được sự ra đi của mẹ, đứa trẻ trên giường khóc lớn, Long Tuy lại giống như một người cha, bế đứa trẻ kia lên, dỗ dành, vẻ mặt dịu dàng của hắn kết hợp với máu bắn trên người hắn, vô cùng quỷ dị hoang đường.
Long Khuyết đoạt lấy đứa trẻ, “Không được tới gần nó.”
Đứa trẻ không thể tới gần phần tử nguy hiểm như vậy được.
Long Tuy cũng không tức giận, hắn nhìn tã lót nói: “Đứa nhỏ này cũng chỉ là một ta khác, nó có huyết mạch của Nhân tộc, không thể mạnh được, nhưng lại là con của Yêu Vương, tương lai chỉ có thể bị đuổi đi.”
Long Khuyết không kiên nhẫn nói: “Không liên quan tới chuyện của ngươi.” Hắn ôm đứa trẻ đi rồi, bây giờ phải xử lý chuyện đứa trẻ trước, dàn xếp cho đứa trẻ xong, lại đến giết Long Tuy.
Long Tuy nhìn thi thể trên mặt đất, lẩm bẩm nói: “Ngươi nói ngươi yêu hắn tới trời long đất lở, nhìn xem, thi thể của ngươi hắn cũng không thu dọn một chút, cũng không an táng ngươi xuống mồ, hy vọng sau này ngươi không ngu như vậy nữa.”
Long Tuy lấy ra một cái nanh thú, ấn vào giữa mày nàng, thi thể Diêu Xu xuất hiện một lỗ máu, róc rách hút dòng máu đỏ đậm vào trong đó, cực kỳ quỷ dị.
Long Khuyết ôm đứa trẻ trở về, trở thành tin tức chấn động trong Yêu giới, Nam Chi chạy tới xem đứa trẻ, nhìn một lúc, lẩm bẩm, “Thật nhỏ nha.”
Tuyên Thanh nhìn đứa trẻ một chút, hỏi: “Sao ngươi lại mang đứa trẻ về, Diêu Xu đồng ý sao?”
Sắc mặt Long Khuyết rất khó coi, “Diêu Xu chết rồi.”
“Cái gì, chết rồi?” Tuyên Thanh kinh ngạc, nhưng nhìn thấy Long Khuyết còn khỏe mạnh đứng đó, cũng thở phào một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro