Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Tiểu Quân Hậu (...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Đây là họa trời giáng, nồi từ trên trời rơi xuống.
Tuyên Thanh hỏi: “Là cái nữ nhân người phàm kia sao?”
Long Khuyết thực bình tĩnh mà nói: “Không phải nàng ta thì là ai, nữ nhân này, ta hoài nghi là Diêu Xu chuyển thế.”
Tuyên Thanh không thể tưởng tượng được, “Không thể nào.”
Cũng quá thảm đi, thật sự khiến người nghe xót xa, nhìn thấy mà rơi nước mắt.
Tuyên Thanh hỏi: “Ngươi định thế nào?”
Long Khuyết chỉ nói: “Còn có thể thế nào, chờ chết thôi, sống lâu thêm hai trăm năm đã là hời rồi, quả nhiên chỉ thoát được nhất thời, không trốn được một đời, có lẽ số mệnh của ta là chết sớm.”
Số mệnh sao, số mệnh của hắn thật sự là như vậy, cũng may, hắn siêng năng, đã giết chết Long Tuy.
Lại một lần nữa bị lập khế ước, Long Khuyết đã rất bình tĩnh, có cảm giác trước lạ sau quen, quả thực là cái địa ngục nực cười.
Tuyên Thanh nghi hoặc nói: “Nàng là một người phàm, sao có thể tới Yêu giới?”
Long Khuyết nói: “Hình như là bị một cái yêu quái bắt được, vừa đúng lúc gặp được Long Tấn.”
Tuyên Thanh:……
Duyên phận thật là đáng sợ.
Mặt khác, nữ tử người phàm lại tỏ ra ngượng ngùng trước Long Khuyết từ trên trời rơi xuống này, hắn ít khi nói cười, nhưng rất khí phách.
Nhưng hắn đã có con lớn như vậy, chứng tỏ hắn đã có phu nhân!
Về phần hắn là yêu quái……
Yêu quái thì có gì đáng sợ.
Long Tấn rất thân cận với nữ tử người phàm này, bất luận đối phương hỏi hắn cái gì, hắn đều nói thật.
Thời điểm bị hỏi tới mẹ, đôi mắt Long Tấn đỏ bừng, “Mẹ của ta đã chết, bị Yêu Hậu giết chết.”
Nữ tử kinh ngạc, “Ngươi không phải con của Yêu Hậu sao?”
Long Tấn lắc đầu, “Không phải, mẹ ta là người phàm, Yêu Hậu ghen ghét với mẹ ta, giết chết mẹ ta.”
Nữ tử cảm thông, an ủi hắn, Long Tấn nhìn nữ tử nói: “Ta cảm thấy rất thân thiết với ngươi, ngươi rất giống mẹ ta.”
“Thời điểm mẹ ta chết, chính là bằng tuổi ngươi bây giờ.”
Long Khuyết và Tuyên Thanh ở ngoài cửa nghe hai người nói chuyện, Long Khuyết hơi rũ mắt, xoay người đi rồi, Tuyên Thanh thấy vậy thì thở dài.
Tuyên Thanh hỏi: “Chuyện khế ước, ngươi không định nói ra sao?”
Long Khuyết: “Ta không nói, đến lúc đó đột nhiên chết đi thôi, ngươi phái người bảo vệ nàng ta đi, để nàng ta sống thọ, chết tại nhà.”
Lúc này đây, Long Khuyết cũng không định tự bảo vệ mình.
Có lẽ chỉ có cái chết mới có thể chặt đứt đoạn duyên này.
Nữ tử này thường xuyên tới thăm hỏi Long Khuyết, ngượng ngùng đưa cho Long Khuyết một số món đồ, ví dụ như túi thơm, giày vớ linh tinh.
Long Khuyết càng nhìn càng thấy nàng giống Diêu Xu, trong lòng cũng càng ngày càng chán ghét, từ chối không nhận đồ của nữ tử.
Nữ tử thất vọng, nhưng cũng không từ bỏ.
Diêu Xu là nhạy cảm, nhưng cái nữ tử này là thông minh hoạt bát.
Cung Yêu Vương xuất hiện một người phàm, mọi người đều nói, Yêu Vương lại muốn nuôi một người sủng, trước kia nuôi người sủng cho ra một đứa trẻ, bây giờ lại tới nữa.
Nhưng nhìn thấy Long Tấn thân thiết với nữ tử người phàm kia, không phải là người sủng của Long Tấn đi.
Đôi cha con này quả là đều yêu người phàm sâu sắc.
Yên Phi biết cung Yêu Vương có một người phàm mới tới, cũng biết, Long Khuyết lại bị lập khế ước với người phàm.
Đừng nói là Long Khuyết cảm thấy đen đủi, ngay cả Yên Phi cũng cảm thấy phiền, cảm thấy đen đủi, nàng về cung Yêu Vương, dự định giải trừ quan hệ phu thê với Long Khuyết.
Nàng cũng không muốn làm người xấu lấy gậy đánh uyên ương đâu, nhưng mà dù sao thì nàng cũng là người bị hại, phải đòi Yêu Vương bồi thường.
Yên Phi cảm thấy cái chức vị Yêu Hậu này cũng không có gì phải luyến tiếc, Long Khuyết cứ ba ngày lại gây rắc rối một lần, ảnh hưởng tới chuyện tu luyện của nàng.
Yên Phi hồi cung, vừa đúng lúc gặp nữ tử kia tới tặng đồ cho Long Khuyết, ba bên không kịp chuẩn bị mà gặp mặt.
Sắc mặt Long Khuyết thay đổi, nói với Yên Phi: “Sao ngươi lại quay về?”
Yên Phi dịu dàng nói: “Nghe thấy ngươi lại nuôi người sủng, ta trở về nhìn xem.”
Rốt cuộc cũng trải qua mấy trăm năm huấn luyện, phong thái dịu dàng đã khắc sâu vào trong xương cốt Yên Phi, nhưng tới khi đánh nhau, nàng còn hung ác hơn lúc nhỏ nhiều, phóng xuất ra rất nhiều hung tính.
Nhưng lúc bình thường lại là bộ dạng mềm mại yếu đuối, đặc biệt là đám tua nhỏ, khiến chúng yêu quái nhìn thấy Yên Phi là cảm thấy khó chịu.
Bây giờ cho dù là Long Khuyết, ở trong tay Yên Phi cũng không chiếm được chỗ tốt.
Thành thật mà nói, Long Khuyết tình nguyện nhìn thấy Yên Phi như khi còn nhỏ hơn, giống như một quả pháo đốt, mà không phải như bây giờ, có một ngày, nàng nói muốn tu tâm dưỡng tính.
Kết quả ngày thường dịu dàng bao nhiêu, thời điểm đánh nhau, lại hung tàn đến mức người ta nhìn thôi cũng thấy sợ.
Nữ tử người phàm nhìn Yên Phi, trong lòng cảm thấy chua xót, đây là Yêu Hậu của Yêu Vương sao?
Nữ tử này giết chết mẹ của Long Tấn.
Long Khuyết nói: “Không phải người sủng của ta, là bạn của Long Tấn.”
Yên Phi chỉ mỉm cười dịu dàng nhìn Long Khuyết và nữ tử người phàm, Long Khuyết nói: “Ta và Yêu Hậu cần nói chuyện, ngươi ra ngoài đi.”
Nữ tử người phàm, “Ta biết rồi.” Mỗi bước đi đều lưu luyến.
Nàng vừa đi, Yên Phi đã nắm lấy cổ tay Long Khuyết, nhìn thấy nơi đó có một sợi tơ màu đỏ.
Yên Phi thở dài nói: “Cái trượng phu này của ta, đã được chú định phải dây dưa cùng nữ nhân khác.”
Long Khuyết cau mày, “Yên Phi?”
Yên Phi nói với Long Khuyết: “Ta tới là vì muốn giải trừ quan hệ giữa chúng ta.”
Long Khuyết phản ứng rất lớn, “Ta không đồng ý.”
Yên Phi đối với sự tức giận của Long Khuyết cũng không thèm để ý, “Nhưng ta không muốn làm người xấu đâu, ở trong lòng người khác, ta chính là chiếm mất vị trí Yêu Hậu khiến người ta chán ghét, có thù hận gì cũng đổ lên đầu ta, đều chạy tới hận ta.”
“Long Khuyết, ta chỉ là tới thông báo cho ngươi biết, không phải là trưng cầu ý kiến của ngươi, ta không muốn tiếp tục làm phu thê với ngươi.”
Long Khuyết nhìn chằm chằm vào Yên Phi, “Ngươi cam tâm nhường vị trí này ra?”
Yên Phi suy nghĩ một lúc, “Quả thực cũng không cam tâm lắm.” Long Khuyết vừa mới định thở phào một hơi, lại nghe thấy Yên Phi nói: “Ngươi cần phải bồi thường cho ta.”
Hơi thở của Long Khuyết mắc ngang cổ họng không nuốt xuống được, cũng không phun ra được, vô cùng khó chịu.
Long Khuyết: “Ngươi nhất định phải như vậy sao?”
Yên Phi: “Đúng vậy, nhất định phải như vậy.”
Long Khuyết im lặng thật lâu, một hồi lâu sau mới nói: “Được.”
Trước khi Yên Phi rời khỏi cung Yêu Vương, nàng đánh Long Tấn một trận thừa sống thiếu chết, nàng lạnh lùng nói: “Ngươi thì tính là thứ gì, dám vu oan cho ta, đừng nói ta không giết mẹ ngươi, mà cho dù đúng là ta giết mẹ ngươi, ngươi có thể làm gì được ta, lần sau còn dám ở trước mặt ta lải nhải chỉ chỉ trỏ trỏ, ta sẽ giết chết ngươi.”
Long Tấn nôn ra máu, vẻ mặt khuất nhục cùng bi phẫn, nữ tử người phàm lo lắng nhìn Long Tấn.
Long Khuyết và Tuyên Thanh nhìn thấy, đều không nói một lời, Long Tấn nhìn thấy cha mình vậy mà lại dung túng cho Yêu Hậu đánh hắn, trong lòng càng thêm bi phẫn.
Cha quả nhiên là lãnh khốc vô tình.
Long Khuyết chiêu cáo Yêu giới, nói mình và Yên Phi của tộc Hoa yêu giải trừ quan hệ phu thê, mọi người trong Yêu tộc đều cảm thấy thật bình thường, đã biết sớm hay muộn gì bọn họ cũng sẽ giải trừ.
Nữ tử người phàm kia mừng như điên, không ngờ bọn họ đã không còn là phu thê, vì thế càng thêm ân cần, nhưng Long Khuyết lại rất lạnh lùng với nàng.
Nhưng nữ tử người phàm không buông tay, cảm thấy mình có hy vọng.
Nhưng mà một ngày, hai ngày, một năm, hai năm…….
Trái tim băng giá của Long Khuyết vẫn không ấm lên, nữ tử cảm thấy vô cùng thất bại, bắt đầu oán hận Long Khuyết, oán hận Long Khuyết lãnh khốc vô tình.
Ta yêu ngươi như vậy, tại sao ngươi không yêu ta.
Long Khuyết vẫn là không đáp lại nữ tử, lạnh lùng mà nhìn nữ tử đòi tình yêu.
Bản thân các nàng không có tình yêu sao, cứ quấn lấy hắn đòi tình yêu.
Nhưng nữ tử người phàm không cam lòng, cứ như vậy mà giằng co với Long Khuyết, không buông xuống được, cả đời không chịu bỏ cuộc, chết trong bi phẫn.
Nàng vừa chết, Long Khuyết cũng chết theo.
Thậm chí nữ tử cũng không biết, giữa mình và Yêu Vương có một cái khế ước, càng không biết bọn họ có ràng buộc.
Chỉ có trái tim là không thể kiểm soát được!
Trái tim này tự do, hắn có thể trao cho bất cứ ai mà hắn muốn, nhưng là hắn tự nguyện trao, chứ không phải ép buộc như vậy.
Đây là họa trời giáng, nồi từ trên trời rơi xuống.
Tuyên Thanh hỏi: “Là cái nữ nhân người phàm kia sao?”
Long Khuyết thực bình tĩnh mà nói: “Không phải nàng ta thì là ai, nữ nhân này, ta hoài nghi là Diêu Xu chuyển thế.”
Tuyên Thanh không thể tưởng tượng được, “Không thể nào.”
Cũng quá thảm đi, thật sự khiến người nghe xót xa, nhìn thấy mà rơi nước mắt.
Tuyên Thanh hỏi: “Ngươi định thế nào?”
Long Khuyết chỉ nói: “Còn có thể thế nào, chờ chết thôi, sống lâu thêm hai trăm năm đã là hời rồi, quả nhiên chỉ thoát được nhất thời, không trốn được một đời, có lẽ số mệnh của ta là chết sớm.”
Số mệnh sao, số mệnh của hắn thật sự là như vậy, cũng may, hắn siêng năng, đã giết chết Long Tuy.
Lại một lần nữa bị lập khế ước, Long Khuyết đã rất bình tĩnh, có cảm giác trước lạ sau quen, quả thực là cái địa ngục nực cười.
Tuyên Thanh nghi hoặc nói: “Nàng là một người phàm, sao có thể tới Yêu giới?”
Long Khuyết nói: “Hình như là bị một cái yêu quái bắt được, vừa đúng lúc gặp được Long Tấn.”
Tuyên Thanh:……
Duyên phận thật là đáng sợ.
Mặt khác, nữ tử người phàm lại tỏ ra ngượng ngùng trước Long Khuyết từ trên trời rơi xuống này, hắn ít khi nói cười, nhưng rất khí phách.
Nhưng hắn đã có con lớn như vậy, chứng tỏ hắn đã có phu nhân!
Về phần hắn là yêu quái……
Yêu quái thì có gì đáng sợ.
Long Tấn rất thân cận với nữ tử người phàm này, bất luận đối phương hỏi hắn cái gì, hắn đều nói thật.
Thời điểm bị hỏi tới mẹ, đôi mắt Long Tấn đỏ bừng, “Mẹ của ta đã chết, bị Yêu Hậu giết chết.”
Nữ tử kinh ngạc, “Ngươi không phải con của Yêu Hậu sao?”
Long Tấn lắc đầu, “Không phải, mẹ ta là người phàm, Yêu Hậu ghen ghét với mẹ ta, giết chết mẹ ta.”
Nữ tử cảm thông, an ủi hắn, Long Tấn nhìn nữ tử nói: “Ta cảm thấy rất thân thiết với ngươi, ngươi rất giống mẹ ta.”
“Thời điểm mẹ ta chết, chính là bằng tuổi ngươi bây giờ.”
Long Khuyết và Tuyên Thanh ở ngoài cửa nghe hai người nói chuyện, Long Khuyết hơi rũ mắt, xoay người đi rồi, Tuyên Thanh thấy vậy thì thở dài.
Tuyên Thanh hỏi: “Chuyện khế ước, ngươi không định nói ra sao?”
Long Khuyết: “Ta không nói, đến lúc đó đột nhiên chết đi thôi, ngươi phái người bảo vệ nàng ta đi, để nàng ta sống thọ, chết tại nhà.”
Lúc này đây, Long Khuyết cũng không định tự bảo vệ mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ chỉ có cái chết mới có thể chặt đứt đoạn duyên này.
Nữ tử này thường xuyên tới thăm hỏi Long Khuyết, ngượng ngùng đưa cho Long Khuyết một số món đồ, ví dụ như túi thơm, giày vớ linh tinh.
Long Khuyết càng nhìn càng thấy nàng giống Diêu Xu, trong lòng cũng càng ngày càng chán ghét, từ chối không nhận đồ của nữ tử.
Nữ tử thất vọng, nhưng cũng không từ bỏ.
Diêu Xu là nhạy cảm, nhưng cái nữ tử này là thông minh hoạt bát.
Cung Yêu Vương xuất hiện một người phàm, mọi người đều nói, Yêu Vương lại muốn nuôi một người sủng, trước kia nuôi người sủng cho ra một đứa trẻ, bây giờ lại tới nữa.
Nhưng nhìn thấy Long Tấn thân thiết với nữ tử người phàm kia, không phải là người sủng của Long Tấn đi.
Đôi cha con này quả là đều yêu người phàm sâu sắc.
Yên Phi biết cung Yêu Vương có một người phàm mới tới, cũng biết, Long Khuyết lại bị lập khế ước với người phàm.
Đừng nói là Long Khuyết cảm thấy đen đủi, ngay cả Yên Phi cũng cảm thấy phiền, cảm thấy đen đủi, nàng về cung Yêu Vương, dự định giải trừ quan hệ phu thê với Long Khuyết.
Nàng cũng không muốn làm người xấu lấy gậy đánh uyên ương đâu, nhưng mà dù sao thì nàng cũng là người bị hại, phải đòi Yêu Vương bồi thường.
Yên Phi cảm thấy cái chức vị Yêu Hậu này cũng không có gì phải luyến tiếc, Long Khuyết cứ ba ngày lại gây rắc rối một lần, ảnh hưởng tới chuyện tu luyện của nàng.
Yên Phi hồi cung, vừa đúng lúc gặp nữ tử kia tới tặng đồ cho Long Khuyết, ba bên không kịp chuẩn bị mà gặp mặt.
Sắc mặt Long Khuyết thay đổi, nói với Yên Phi: “Sao ngươi lại quay về?”
Yên Phi dịu dàng nói: “Nghe thấy ngươi lại nuôi người sủng, ta trở về nhìn xem.”
Rốt cuộc cũng trải qua mấy trăm năm huấn luyện, phong thái dịu dàng đã khắc sâu vào trong xương cốt Yên Phi, nhưng tới khi đánh nhau, nàng còn hung ác hơn lúc nhỏ nhiều, phóng xuất ra rất nhiều hung tính.
Nhưng lúc bình thường lại là bộ dạng mềm mại yếu đuối, đặc biệt là đám tua nhỏ, khiến chúng yêu quái nhìn thấy Yên Phi là cảm thấy khó chịu.
Bây giờ cho dù là Long Khuyết, ở trong tay Yên Phi cũng không chiếm được chỗ tốt.
Thành thật mà nói, Long Khuyết tình nguyện nhìn thấy Yên Phi như khi còn nhỏ hơn, giống như một quả pháo đốt, mà không phải như bây giờ, có một ngày, nàng nói muốn tu tâm dưỡng tính.
Kết quả ngày thường dịu dàng bao nhiêu, thời điểm đánh nhau, lại hung tàn đến mức người ta nhìn thôi cũng thấy sợ.
Nữ tử người phàm nhìn Yên Phi, trong lòng cảm thấy chua xót, đây là Yêu Hậu của Yêu Vương sao?
Nữ tử này giết chết mẹ của Long Tấn.
Long Khuyết nói: “Không phải người sủng của ta, là bạn của Long Tấn.”
Yên Phi chỉ mỉm cười dịu dàng nhìn Long Khuyết và nữ tử người phàm, Long Khuyết nói: “Ta và Yêu Hậu cần nói chuyện, ngươi ra ngoài đi.”
Nữ tử người phàm, “Ta biết rồi.” Mỗi bước đi đều lưu luyến.
Nàng vừa đi, Yên Phi đã nắm lấy cổ tay Long Khuyết, nhìn thấy nơi đó có một sợi tơ màu đỏ.
Yên Phi thở dài nói: “Cái trượng phu này của ta, đã được chú định phải dây dưa cùng nữ nhân khác.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Long Khuyết cau mày, “Yên Phi?”
Yên Phi nói với Long Khuyết: “Ta tới là vì muốn giải trừ quan hệ giữa chúng ta.”
Long Khuyết phản ứng rất lớn, “Ta không đồng ý.”
Yên Phi đối với sự tức giận của Long Khuyết cũng không thèm để ý, “Nhưng ta không muốn làm người xấu đâu, ở trong lòng người khác, ta chính là chiếm mất vị trí Yêu Hậu khiến người ta chán ghét, có thù hận gì cũng đổ lên đầu ta, đều chạy tới hận ta.”
“Long Khuyết, ta chỉ là tới thông báo cho ngươi biết, không phải là trưng cầu ý kiến của ngươi, ta không muốn tiếp tục làm phu thê với ngươi.”
Long Khuyết nhìn chằm chằm vào Yên Phi, “Ngươi cam tâm nhường vị trí này ra?”
Yên Phi suy nghĩ một lúc, “Quả thực cũng không cam tâm lắm.” Long Khuyết vừa mới định thở phào một hơi, lại nghe thấy Yên Phi nói: “Ngươi cần phải bồi thường cho ta.”
Hơi thở của Long Khuyết mắc ngang cổ họng không nuốt xuống được, cũng không phun ra được, vô cùng khó chịu.
Long Khuyết: “Ngươi nhất định phải như vậy sao?”
Yên Phi: “Đúng vậy, nhất định phải như vậy.”
Long Khuyết im lặng thật lâu, một hồi lâu sau mới nói: “Được.”
Trước khi Yên Phi rời khỏi cung Yêu Vương, nàng đánh Long Tấn một trận thừa sống thiếu chết, nàng lạnh lùng nói: “Ngươi thì tính là thứ gì, dám vu oan cho ta, đừng nói ta không giết mẹ ngươi, mà cho dù đúng là ta giết mẹ ngươi, ngươi có thể làm gì được ta, lần sau còn dám ở trước mặt ta lải nhải chỉ chỉ trỏ trỏ, ta sẽ giết chết ngươi.”
Long Tấn nôn ra máu, vẻ mặt khuất nhục cùng bi phẫn, nữ tử người phàm lo lắng nhìn Long Tấn.
Long Khuyết và Tuyên Thanh nhìn thấy, đều không nói một lời, Long Tấn nhìn thấy cha mình vậy mà lại dung túng cho Yêu Hậu đánh hắn, trong lòng càng thêm bi phẫn.
Cha quả nhiên là lãnh khốc vô tình.
Long Khuyết chiêu cáo Yêu giới, nói mình và Yên Phi của tộc Hoa yêu giải trừ quan hệ phu thê, mọi người trong Yêu tộc đều cảm thấy thật bình thường, đã biết sớm hay muộn gì bọn họ cũng sẽ giải trừ.
Nữ tử người phàm kia mừng như điên, không ngờ bọn họ đã không còn là phu thê, vì thế càng thêm ân cần, nhưng Long Khuyết lại rất lạnh lùng với nàng.
Nhưng nữ tử người phàm không buông tay, cảm thấy mình có hy vọng.
Nhưng mà một ngày, hai ngày, một năm, hai năm…….
Trái tim băng giá của Long Khuyết vẫn không ấm lên, nữ tử cảm thấy vô cùng thất bại, bắt đầu oán hận Long Khuyết, oán hận Long Khuyết lãnh khốc vô tình.
Ta yêu ngươi như vậy, tại sao ngươi không yêu ta.
Long Khuyết vẫn là không đáp lại nữ tử, lạnh lùng mà nhìn nữ tử đòi tình yêu.
Bản thân các nàng không có tình yêu sao, cứ quấn lấy hắn đòi tình yêu.
Nhưng nữ tử người phàm không cam lòng, cứ như vậy mà giằng co với Long Khuyết, không buông xuống được, cả đời không chịu bỏ cuộc, chết trong bi phẫn.
Nàng vừa chết, Long Khuyết cũng chết theo.
Thậm chí nữ tử cũng không biết, giữa mình và Yêu Vương có một cái khế ước, càng không biết bọn họ có ràng buộc.
Chỉ có trái tim là không thể kiểm soát được!
Trái tim này tự do, hắn có thể trao cho bất cứ ai mà hắn muốn, nhưng là hắn tự nguyện trao, chứ không phải ép buộc như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro