Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Trò Chơi Tín Ng...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
“Tối nay có một buổi lễ cầu nguyện, mọi người nhất định phải tham gia.” Thôn dân nói.
“Không tham gia thì sao?” Có người hỏi, biết có nguy hiểm mà vẫn đi, chính là tự tìm đường chết.
“Tốt nhất là mọi người nên đi đi, khinh nhờn thần linh sẽ bị trừng phạt, nếu các người thật sự tin vào các vị thần, thì sẽ nhận được món quà từ các vị thần.” Thôn dân đầy ẩn ý nói.
Sau khi thôn dân kia đi rồi, trạch nam béo nói: “Tôi cảm thấy chúng ta nên nghe theo NPC.”
“Cậu nói xem NPC kia có đang cố tình lừa chúng ta không?” Bà nội trợ lo lắng hỏi.
Cái gì mà thần linh, toàn là mê tín.
Điều khiến mọi người càng thêm hoang mang chính là, tại sao bọn họ lại gặp phải những chuyện kỳ quặc này, không có một ai quan tâm chút nào sao?
Có thể nói, có rất nhiều người đều đang trong trạng thái hoang mang, căn bản không có tâm trạng sẵn sàng.
【Đây mới chỉ là phó bản đơn giản nhất, nhìn bộ dạng ngu ngốc của mấy người này đi, thật là buồn cười.】
【Trông thật ngu xuẩn.】
【Cái phó bản này chẳng có chút kích thích nào, phải không chút nương tay dọa đám người này sợ chết khiếp mới kích thích. 】
【Nhàm chán +1】
【Nhưng mà nhìn bộ dạng ngu ngốc của bọn họ cũng có chút buồn cười.】
Buổi tối ở nông thôn vừa yên bình vừa đẹp đẽ, bầu trời đầy sao, đom đóm bay, gió thoảng qua khiến lòng người thư thái.
Bầu trời quen thuộc, màn đêm quen thuộc và kiểu kiến trúc quen thuộc khiến người chơi thả lỏng ra một chút, tựa như không có gì nguy hiểm.
Sắc mặt Khang Dương hơi trầm xuống, theo thông tin mà hắn biết được, cái phó bản này nhìn thì yên lặng, nhưng trên thực tế lại tiềm tàng nguy cơ, sát khí tứ phía.
Hắn nhìn Nam Chi, không nghĩ một đứa trẻ cũng bị đưa vào trò chơi.
Trẻ con thì biết cái gì?
“Mời các vị theo tôi đến quảng trường tham gia nghi thức.” NPC thôn dân đến dẫn mọi người đi tham gia nghi thức.
Có người không muốn tham gia nghi thức tế thần gì gì đó, trốn ở trong phòng không ra.
NPC thôn dân đếm số người, “Còn thiếu hai người, bọn họ định không đi sao?”
“Những người không đi sẽ bị thần trừng phạt.”
Người trong phòng vẫn không ra, không có chút động tĩnh nào.
Nam Chi cũng nhìn về phía căn phòng, suy nghĩ, vẫn là nên đi thôi, cốt truyện còn phải phát triển, nếu không làm gì thì không thể vượt qua tử kiếp được đâu.
“Thần đang dõi theo chúng ta, thần đang dõi theo chúng ta…” NPC thôn dân lẩm bẩm, dẫn mọi người đi đến quảng trường.
Toàn bộ quảng trường được bao quanh bởi những cột lửa, những ngọn lửa màu xanh lam đang bùng cháy trên những cây cột cao chót vót, dưới ánh lửa màu xanh lam, mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt của những người dân trong thôn, đôi mắt thất thần, lạnh lùng mà tàn nhẫn.
Nhìn tất cả người chơi bằng ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ, như những thợ săn chuyên nghiệp đang nhìn con mồi.
Thật giống như đang đi lạc vào giữa bầy sói.
Trong đội ngũ có một cô gái nhát gan bị dọa muốn bật khóc.
Nam Chi cũng không nhịn được mà tiến sát lại gần chú Khang Dương, cô rất sợ hãi.
Đứa trẻ còn nhỏ, chưa từng trải qua cảnh tượng này bao giờ, vừa nhỏ yếu vừa bất lực, chuyện gì vậy, chuyện gì đang xảy ra vậy, cô phải làm gì đây?
Nam Chi líu ríu nói: “Ca ca, đây là trò chơi gì vậy, trông thật đáng sợ.”
Hệ thống: “Trò chơi giết người.”
Nam Chi: “Ách……”
Nam Chi sợ tới mức nấc lên một cái, trong bầu không khí im lặng đặc biệt rõ ràng, các thôn dân nhìn về phía Nam Chi, một đứa trẻ.
“Bắt đầu cầu nguyện, quỳ xuống!” Một giọng nói du dương thô ráp kéo dài.
‘Rầm……’ Các thôn dân đồng loạt quỳ xuống, lập tức chỉ còn lại mấy người chơi mờ mịt khó xử.
“Quỳ!” Các thôn dân đều nhìn về phía bọn họ.
“Thình thịch…… “
Người quỳ xuống đầu tiên là trạch nam, những người khác thấy thế, cũng do dự mà quỳ xuống.
Đang làm cái gì vậy?
“Quỳ cái mẹ mày, quá đủ rồi.” Có người nóng tính tức giận mắng một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Thôn dân lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào.
【Mỗi lần nhìn thấy loại người không tin vào thần linh này, tôi đều không nhịn được mà muốn mắng một câu đồ ngu, đúng là không có đầu óc.】
【Bảo quỳ thì quỳ đi, mấy người thấp hèn như mấy người lấy tư cách gì mà kiêu căng.】
【Chậc chậc, ngu xuẩn, tham lam kiêu ngạo. 】
【Phải tôn trọng sự đa dạng của giống loài.】
“Hô, hô……”
Trên quảng trường nổi lên một cơn gió, ngọn lửa màu xanh lam yếu ớt nhảy múa.
Điều đáng ngạc nhiên là cơn gió này không âm u lạnh thấu xương, mà là một làn gió nhẹ quét vào mặt, mang theo một loại ấm áp sưởi ấm lòng người, còn mơ hồ mang theo một mùi thơm nhè nhẹ.
Cho dù là đang trong một tình huống nguy hiểm, cơ thể vẫn thả lỏng, mặt mày cũng giãn ra.
“Ai……” Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến bên tai, giống như đang ở ngay sát bên, nhưng cũng giống như được truyền đến từ một nơi rất xa, rất xa.
Thần, thần tới!
Tất cả mọi người đều nảy lên ý nghĩ này.
Ấm áp, từ bi, khoan dung, che chở……
“Ngươi tốt như vậy, sao chồng ngươi có thể đối xử với ngươi như vậy được?” Một giọng nói dịu dàng từ ái vang lên bên tai bà nội trợ.
“Ngươi cũng có thứ yêu thích như bọn họ, thích chơi game, thích anime mà thôi, ngươi không làm hại ai, bọn họ cũng không nên làm tổn thương ngươi.” Đây là nói với trạch nam.
“Năng lực làm việc của ngươi còn tốt hơn tên cấp trên kia, ngươi phải làm nhiều việc nhất, nhưng lại chưa từng được thăng chức…”
“……”
Nam Chi ôm thú bông, không nhịn được mà nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm vị thần kia.
“Ngươi đang tìm ta sao?” Một giọng nói nhẹ nhàng, không rõ là nam hay nữ vang lên bên tai Nam Chi.
Nam Chi hỏi: “Đúng vậy, ngươi là ai, ngươi trông như thế nào, có đẹp không, là vị thần nào?”
“Ha ha……” Đối mặt với mấy câu hỏi thất lễ như vậy giọng nói cũng không tức giận, ngược lại còn cười, “Thần là vạn năng, cái gì cũng biết, cái gì cũng có thể đạt được.”
“Cô bé, ta biết ngươi muốn cái gì, có phải ngươi muốn gặp lại cha mẹ ngươi hay không?”
“Oa……” Nam Chi kinh ngạc cảm thán, “Đúng rồi, đúng rồi, ta đúng là muốn gặp lại cha mẹ.”
Cô nỗ lực làm việc, chính là muốn gặp lại cha mẹ.
“Vậy, ngươi có thể làm được đến mức nào để gặp lại cha mẹ, ngươi có đồng ý trả giá?” Giọng nói của thần đầy mê hoặc hỏi.
“Ta phải trả giá cái gì?” Nam Chi bối rối, “Ta có thể trả cái gì, ta không có gì để trả cả, thần à.”
“Ngươi có, ngươi có một trái tim rất đẹp, thần thích trái tim của ngươi.” Thần cười nói.
Nam Chi lập tức che ngực lại, “Không được, ta không thể cho ngươi trái tim của ta được, cho ngươi rồi ta sẽ chết.”
“Ta không muốn lấy trái tim của ngươi, chỉ cần ngươi đi theo bên cạnh thần, thần yêu nhân loại trên thế gian, những thứ ngươi muốn, thần đều có thể cho ngươi.”
Vẻ mặt Nam Chi ngây thơ mờ mịt, còn chưa kịp đáp lời thì thần đã đi mất rồi.
“Thần, thần, thần đi rồi sao?” Nam Chi khó hiểu, thần cứ như vậy mà đi rồi?
Cô nhìn những người khác, nhìn thấy có người đã rơm rớm nước mắt, nhưng cũng có người tức giận nắm chặt tay lại.
Có người lại rất bình tĩnh, có người lại tỏ vẻ khinh thường.
Lúc này NPC thôn dân dùng ánh mắt nhu hòa nhìn các người chơi, “Mọi người đã được thần khai sáng, là người được thần công nhận, đều là khách quý của tôi.”
“Tối nay có một buổi lễ cầu nguyện, mọi người nhất định phải tham gia.” Thôn dân nói.
“Không tham gia thì sao?” Có người hỏi, biết có nguy hiểm mà vẫn đi, chính là tự tìm đường chết.
“Tốt nhất là mọi người nên đi đi, khinh nhờn thần linh sẽ bị trừng phạt, nếu các người thật sự tin vào các vị thần, thì sẽ nhận được món quà từ các vị thần.” Thôn dân đầy ẩn ý nói.
Sau khi thôn dân kia đi rồi, trạch nam béo nói: “Tôi cảm thấy chúng ta nên nghe theo NPC.”
“Cậu nói xem NPC kia có đang cố tình lừa chúng ta không?” Bà nội trợ lo lắng hỏi.
Cái gì mà thần linh, toàn là mê tín.
Điều khiến mọi người càng thêm hoang mang chính là, tại sao bọn họ lại gặp phải những chuyện kỳ quặc này, không có một ai quan tâm chút nào sao?
Có thể nói, có rất nhiều người đều đang trong trạng thái hoang mang, căn bản không có tâm trạng sẵn sàng.
【Đây mới chỉ là phó bản đơn giản nhất, nhìn bộ dạng ngu ngốc của mấy người này đi, thật là buồn cười.】
【Trông thật ngu xuẩn.】
【Cái phó bản này chẳng có chút kích thích nào, phải không chút nương tay dọa đám người này sợ chết khiếp mới kích thích. 】
【Nhàm chán +1】
【Nhưng mà nhìn bộ dạng ngu ngốc của bọn họ cũng có chút buồn cười.】
Buổi tối ở nông thôn vừa yên bình vừa đẹp đẽ, bầu trời đầy sao, đom đóm bay, gió thoảng qua khiến lòng người thư thái.
Bầu trời quen thuộc, màn đêm quen thuộc và kiểu kiến trúc quen thuộc khiến người chơi thả lỏng ra một chút, tựa như không có gì nguy hiểm.
Sắc mặt Khang Dương hơi trầm xuống, theo thông tin mà hắn biết được, cái phó bản này nhìn thì yên lặng, nhưng trên thực tế lại tiềm tàng nguy cơ, sát khí tứ phía.
Hắn nhìn Nam Chi, không nghĩ một đứa trẻ cũng bị đưa vào trò chơi.
Trẻ con thì biết cái gì?
“Mời các vị theo tôi đến quảng trường tham gia nghi thức.” NPC thôn dân đến dẫn mọi người đi tham gia nghi thức.
Có người không muốn tham gia nghi thức tế thần gì gì đó, trốn ở trong phòng không ra.
NPC thôn dân đếm số người, “Còn thiếu hai người, bọn họ định không đi sao?”
“Những người không đi sẽ bị thần trừng phạt.”
Người trong phòng vẫn không ra, không có chút động tĩnh nào.
Nam Chi cũng nhìn về phía căn phòng, suy nghĩ, vẫn là nên đi thôi, cốt truyện còn phải phát triển, nếu không làm gì thì không thể vượt qua tử kiếp được đâu.
“Thần đang dõi theo chúng ta, thần đang dõi theo chúng ta…” NPC thôn dân lẩm bẩm, dẫn mọi người đi đến quảng trường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Toàn bộ quảng trường được bao quanh bởi những cột lửa, những ngọn lửa màu xanh lam đang bùng cháy trên những cây cột cao chót vót, dưới ánh lửa màu xanh lam, mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt của những người dân trong thôn, đôi mắt thất thần, lạnh lùng mà tàn nhẫn.
Nhìn tất cả người chơi bằng ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ, như những thợ săn chuyên nghiệp đang nhìn con mồi.
Thật giống như đang đi lạc vào giữa bầy sói.
Trong đội ngũ có một cô gái nhát gan bị dọa muốn bật khóc.
Nam Chi cũng không nhịn được mà tiến sát lại gần chú Khang Dương, cô rất sợ hãi.
Đứa trẻ còn nhỏ, chưa từng trải qua cảnh tượng này bao giờ, vừa nhỏ yếu vừa bất lực, chuyện gì vậy, chuyện gì đang xảy ra vậy, cô phải làm gì đây?
Nam Chi líu ríu nói: “Ca ca, đây là trò chơi gì vậy, trông thật đáng sợ.”
Hệ thống: “Trò chơi giết người.”
Nam Chi: “Ách……”
Nam Chi sợ tới mức nấc lên một cái, trong bầu không khí im lặng đặc biệt rõ ràng, các thôn dân nhìn về phía Nam Chi, một đứa trẻ.
“Bắt đầu cầu nguyện, quỳ xuống!” Một giọng nói du dương thô ráp kéo dài.
‘Rầm……’ Các thôn dân đồng loạt quỳ xuống, lập tức chỉ còn lại mấy người chơi mờ mịt khó xử.
“Quỳ!” Các thôn dân đều nhìn về phía bọn họ.
“Thình thịch…… “
Người quỳ xuống đầu tiên là trạch nam, những người khác thấy thế, cũng do dự mà quỳ xuống.
Đang làm cái gì vậy?
“Quỳ cái mẹ mày, quá đủ rồi.” Có người nóng tính tức giận mắng một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Thôn dân lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào.
【Mỗi lần nhìn thấy loại người không tin vào thần linh này, tôi đều không nhịn được mà muốn mắng một câu đồ ngu, đúng là không có đầu óc.】
【Bảo quỳ thì quỳ đi, mấy người thấp hèn như mấy người lấy tư cách gì mà kiêu căng.】
【Chậc chậc, ngu xuẩn, tham lam kiêu ngạo. 】
【Phải tôn trọng sự đa dạng của giống loài.】
“Hô, hô……”
Trên quảng trường nổi lên một cơn gió, ngọn lửa màu xanh lam yếu ớt nhảy múa.
Điều đáng ngạc nhiên là cơn gió này không âm u lạnh thấu xương, mà là một làn gió nhẹ quét vào mặt, mang theo một loại ấm áp sưởi ấm lòng người, còn mơ hồ mang theo một mùi thơm nhè nhẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù là đang trong một tình huống nguy hiểm, cơ thể vẫn thả lỏng, mặt mày cũng giãn ra.
“Ai……” Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến bên tai, giống như đang ở ngay sát bên, nhưng cũng giống như được truyền đến từ một nơi rất xa, rất xa.
Thần, thần tới!
Tất cả mọi người đều nảy lên ý nghĩ này.
Ấm áp, từ bi, khoan dung, che chở……
“Ngươi tốt như vậy, sao chồng ngươi có thể đối xử với ngươi như vậy được?” Một giọng nói dịu dàng từ ái vang lên bên tai bà nội trợ.
“Ngươi cũng có thứ yêu thích như bọn họ, thích chơi game, thích anime mà thôi, ngươi không làm hại ai, bọn họ cũng không nên làm tổn thương ngươi.” Đây là nói với trạch nam.
“Năng lực làm việc của ngươi còn tốt hơn tên cấp trên kia, ngươi phải làm nhiều việc nhất, nhưng lại chưa từng được thăng chức…”
“……”
Nam Chi ôm thú bông, không nhịn được mà nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm vị thần kia.
“Ngươi đang tìm ta sao?” Một giọng nói nhẹ nhàng, không rõ là nam hay nữ vang lên bên tai Nam Chi.
Nam Chi hỏi: “Đúng vậy, ngươi là ai, ngươi trông như thế nào, có đẹp không, là vị thần nào?”
“Ha ha……” Đối mặt với mấy câu hỏi thất lễ như vậy giọng nói cũng không tức giận, ngược lại còn cười, “Thần là vạn năng, cái gì cũng biết, cái gì cũng có thể đạt được.”
“Cô bé, ta biết ngươi muốn cái gì, có phải ngươi muốn gặp lại cha mẹ ngươi hay không?”
“Oa……” Nam Chi kinh ngạc cảm thán, “Đúng rồi, đúng rồi, ta đúng là muốn gặp lại cha mẹ.”
Cô nỗ lực làm việc, chính là muốn gặp lại cha mẹ.
“Vậy, ngươi có thể làm được đến mức nào để gặp lại cha mẹ, ngươi có đồng ý trả giá?” Giọng nói của thần đầy mê hoặc hỏi.
“Ta phải trả giá cái gì?” Nam Chi bối rối, “Ta có thể trả cái gì, ta không có gì để trả cả, thần à.”
“Ngươi có, ngươi có một trái tim rất đẹp, thần thích trái tim của ngươi.” Thần cười nói.
Nam Chi lập tức che ngực lại, “Không được, ta không thể cho ngươi trái tim của ta được, cho ngươi rồi ta sẽ chết.”
“Ta không muốn lấy trái tim của ngươi, chỉ cần ngươi đi theo bên cạnh thần, thần yêu nhân loại trên thế gian, những thứ ngươi muốn, thần đều có thể cho ngươi.”
Vẻ mặt Nam Chi ngây thơ mờ mịt, còn chưa kịp đáp lời thì thần đã đi mất rồi.
“Thần, thần, thần đi rồi sao?” Nam Chi khó hiểu, thần cứ như vậy mà đi rồi?
Cô nhìn những người khác, nhìn thấy có người đã rơm rớm nước mắt, nhưng cũng có người tức giận nắm chặt tay lại.
Có người lại rất bình tĩnh, có người lại tỏ vẻ khinh thường.
Lúc này NPC thôn dân dùng ánh mắt nhu hòa nhìn các người chơi, “Mọi người đã được thần khai sáng, là người được thần công nhận, đều là khách quý của tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro