Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Trò Chơi Tín Ng...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Với vấn đề về trị an đột ngột xuất hiện này, cuộc sống ổn định của người dân cũng bị phá vỡ, càng đừng nói tới kinh tế.
Trên mạng có không ít người hứng thú bừng bừng muốn tiến vào trò chơi, cảm thấy mình sẽ trở thành cao thủ, bất luận thế nào cũng phải có mặt trên bảng xếp hạng.
Các ban ngành liên quan nhìn thấy loại người ăn nói bừa bãi này, đều cảm thấy huyết áp không thể giảm xuống được.
Đây hoàn toàn không phải một trò chơi trực tuyến ảo trên mạng, chết rồi có thể sống lại, đây chính là trò chơi phải dùng mạng thật đấy.
Chưa từng trải qua huấn luyện, không có cơ thể cường tráng, không có tâm trí mạnh mẽ, đi vào trò chơi chỉ là đi nộp mạng.
Người đã qua huấn luyện còn bị suy sụp tinh thần.
Loại lời lẽ kích động này đều bị xóa bỏ, đồng thời quân đội cũng nhanh chóng được triệu tập.
Dày đặc những chiếc phi cơ tiến về phía quả cầu phát sáng, một đám chấm đen nhỏ như những con côn trùng bao vây bóng đèn.
“Đánh.”
Theo lệnh, trên bầu trời những quả bom giống như sao trời tấn công quả cầu phát sáng, nhưng đạn pháo còn chưa tới gần quả cầu, đã lập tức tan chảy như tuyết đầu mùa.
Những chiếc máy bay quân sự bao quanh quả cầu phát sáng giống như socola bị nung chảy, hòa tan thành một vật đen sì, bao phủ lấy người lính ở bên trong.
Phòng chỉ huy lặng ngắt như tờ, bầu không khí ngưng đọng, thật lâu không có ai lên tiếng.
Biết rằng thứ này rất mạnh, nhưng không nghĩ tới sẽ mạnh tới mức này.
Hồi lâu sau, lãnh đạo mới nói: “Không ứng phó được, bây giờ phải chú ý tới tin tức trên mạng, chuyện vừa rồi nhất định sẽ có người chụp lại được, một khi có người đăng lên, lập tức xóa bỏ.”
“Rõ.”
“Rõ.”
Bầu không khí ngột ngạt làm người ta tuyệt vọng.
“Tuy rằng khoa học kỹ thuật của bọn chúng cao hơn chúng ta, chúng ta cũng chưa từng nhìn thấy người của bọn họ.” Có người nói, “Nhưng cứ lạc quan đi, nhân cơ hội này chúng ta cũng có thể học hỏi được một chút khoa học kỹ thuật.”
Mọi người có muốn cười cũng không cười nổi, sự bất lực ở ngay trước mắt bọn họ, bọn họ chính là heo chó, loại đồ như khoa học kỹ thuật này, chỉ trong một hai ngày có thể học được sao?
Khang Dương lại nghĩ tới lúc đang trong phó bản, đứa trẻ kia luôn miệng nhắc tới máy in thạch bản, máy in thạch bản, thật làm người nghe cảm thấy chua xót.
Lại có người nói, “Lúc này toàn nhân loại đều phải hợp tác chống quân xâm lược, các quốc gia phải hợp tác lại với nhau.”
Nếu hợp tác, còn có thể chia sẻ công nghệ kỹ thuật.
Nhưng mà ở thời điểm này muốn hợp tác quốc gia lại với nhau, cũng là một chuyện vô cùng khó.
Thời điểm đối mặt với nguy hiểm, các quốc gia sẽ cân nhắc được mất của quốc gia mình, tóm lại là không phải chuyện dễ dàng.
Khang Dương họp rất lâu, khi hắn trở về ký túc xá, mở cửa ra không thấy đứa trẻ đâu, trong lòng hắn hoảng hốt, lại nhìn thấy trên đầu giường có một tờ giấy.
Trên tờ giấy là bức vẽ một người que nhỏ đang bay về phía một quả cầu lớn.
Bút tích non nớt như thế, giống như một người ra ngoài một chút sẽ quay về để lại lời nhắn cho người nhà.
Hình ảnh rất đơn giản dễ hiểu, lại khiến gương mặt nghiêm nghị của Khang Dương hiện lên vẻ khổ sở.
Bất lực.
“Mẹ kiếp!” Khang Dương hung hăng mắng một câu, hắn ngẩng đầu lên nhìn quả cầu ánh sáng trôi nổi trên bầu trời, một ngày nào đó hắn phải đâm thủng thứ đồ quỷ quái này.
Đã cố gắng tấn công bằng vũ khí, kết quả còn không thể chạm vào được.
“Thịch thịch thịch……”
Trong màn đêm yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa khiến tim mọi người căng chặt lại, đồng thời cũng thở ra một hơi.
Không phải gõ cửa phòng mình, không liên quan tới mình, không liên quan tới mình.
“A, cút đi, cút đi….”
“Cầu xin ngươi, buông tha cho ta được không, thả ta ra…”
Tiếng hét bén nhọn vang lên hết đợt này đến đợt khác trên tầng trên.
“Chơi với ta đi, chơi với ta đi, chơi vui, chơi vui, ha ha ha…” Giọng nói ra lệnh của trẻ con vang lên đầy khủng bố, lại tràn ngập vui sướng.
Một tiếng lại một tiếng quanh quẩn vọng lại!
“Bang bang bang…” Từng tiếng làm người ta ê răng truyền đến, giống như da thịt bị xé rách, lại có tiếng nhai nuốt của dã thú.
Nam Chi ôm gấu bông ra mở cửa, cô khẽ mở mắt ra, y một tiếng, lập tức nhắm mắt lại.
“Mẹ, con không nên trông mặt mà bắt hình dong, nhưng nó thật sự quá xấu.” Nam Chi sám hối trong lòng.
Đứng ở cửa là một đứa trẻ không mặc quần áo, làn da xám xịt, vài bộ phận bị đứt lìa còn lộ ra máu thịt đỏ tươi.
Trên đầu, trên mặt, sau ót, trên cơ thể được bao phủ bởi những con mắt dày đặc, đồng tử của những con mắt này cái to cái nhỏ, cái chuyển động nhanh cái chuyển động chậm, đờ đẫn, vô cảm, làm người ta cảm thấy sởn tóc gáy.
“Vào đi.” Nam Chi do dự một chút, cuối cùng vẫn vươn tay nắm lấy cái tay đầy những con mắt của đứa trẻ.
“Ngươi không được động thủ với ta, ta chỉ dắt tay ngươi thôi.” Nam Chi sợ đối phương ra tay với mình, cố ý nói.
Buổi tối ngày đầu tiên đến đây, Nam Chi bị đứa trẻ kỳ quái này đá một phát vào người.
Nam Chi rất tức giận, không nói một lời trừng mắt nhìn đứa trẻ quái dị, không thèm nhúc nhích, đứa trẻ kia tưởng Nam Chi chết rồi, xách Nam Chi lên lắc qua lắc lại.
Nam Chi càng tức giận, cùng đứa trẻ kia đánh lộn, đánh đến mức mặt mày cũng sưng to, cho dù đã cường hóa thì Nam Chi vẫn không đánh lại đứa trẻ kia, “Nếu ngươi tiếp tục đánh ta thì ta sẽ không chơi với ngươi đâu, ngươi có muốn chơi với ta không, ngươi có đánh ta nữa không?”
“Ngươi muốn đánh chết ta hay là chơi với ta, ta chết rồi sẽ không thể chơi với ngươi được, ta chơi với ngươi thì ta không thể chết được.” Nam Chi nói với quái vật nhiều mắt.
Rõ ràng hỏi nhiều tới mức quái vật nhiều mắt đơ ra, hồi lâu sau, từ trong khoang bụng truyền tới giọng nói của trẻ con, “Chơi.”
Nam Chi tức giận nói: “Vậy thì chơi, chơi trò gì?”
Điều này lại làm đứa trẻ bối rối lần nữa, “Đuổi bắt?”
Nam Chi nhướng mi, “Mệt lắm.”
Đứa trẻ: “Chém giết.”
Nam Chi: “Ta sẽ chết.”
Vì thế, đêm qua Nam Chi và đứa trẻ chơi kéo búa bao cả đêm.
Buổi tối hôm nay đứa trẻ kia lại tìm đến, Nam Chi kéo tay nó vào trong phòng.
Tất cả các con mắt của đứa trẻ đều nhìn về phía Nam Chi, Nam Chi hít sâu một hơi, mẹ ơi, quá đáng sợ, quá xấu rồi!
Nhưng cô cũng sẽ không bỏ rơi người bạn trạc tuổi mình này, ừm, không được trông mặt mà bắt hình dong, không được trông mặt mà bắt hình dong,...
Nam Chi nắm tay đứa trẻ, trong lòng thầm lẩm bẩm, kéo nó vào phòng mình, ‘bang’ một tiếng đóng cửa lại.
Chiếc bóng đèn nhỏ mờ ảo trên mái nhà khẽ nhấp nháy, tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo.
Đặc biệt là khi ánh sáng chiếu đến những con mắt, những con mắt đó đồng loạt nháy mắt, máy móc chuyển động rất nhanh, trông đặc biệt đáng sợ.
Làm người ta nổi hết da gà.
Nghe thấy Nam Chi nói chuyện, toàn bộ các con mắt đồng loạt chuyển động nhìn về phía Nam Chi.
“Hút……” Nam Chi lại hít sâu một hơi, ôm chặt lấy gấu bông, “Chúng ta chơi trò gì bây giờ, bây giờ chúng ta đã là bạn rồi, cùng nhau chơi trò chơi đi.”
Đêm nào cũng có mấy đứa trẻ tới gõ cửa muốn tìm người chơi với chúng, cùng chơi những trò rùng rợn.
Nhưng đứa trẻ nào cũng có bộ dạng rất kỳ quái khiến người ta sợ hãi, hơn nữa bọn chúng mạnh hơn con người rất nhiều, cùng chơi trò chơi chính là đi vào chỗ chết.
Có lẽ bọn chúng thực sự muốn chơi đùa, nhưng con người so với bọn chúng lại quá yếu ớt.
Với vấn đề về trị an đột ngột xuất hiện này, cuộc sống ổn định của người dân cũng bị phá vỡ, càng đừng nói tới kinh tế.
Trên mạng có không ít người hứng thú bừng bừng muốn tiến vào trò chơi, cảm thấy mình sẽ trở thành cao thủ, bất luận thế nào cũng phải có mặt trên bảng xếp hạng.
Các ban ngành liên quan nhìn thấy loại người ăn nói bừa bãi này, đều cảm thấy huyết áp không thể giảm xuống được.
Đây hoàn toàn không phải một trò chơi trực tuyến ảo trên mạng, chết rồi có thể sống lại, đây chính là trò chơi phải dùng mạng thật đấy.
Chưa từng trải qua huấn luyện, không có cơ thể cường tráng, không có tâm trí mạnh mẽ, đi vào trò chơi chỉ là đi nộp mạng.
Người đã qua huấn luyện còn bị suy sụp tinh thần.
Loại lời lẽ kích động này đều bị xóa bỏ, đồng thời quân đội cũng nhanh chóng được triệu tập.
Dày đặc những chiếc phi cơ tiến về phía quả cầu phát sáng, một đám chấm đen nhỏ như những con côn trùng bao vây bóng đèn.
“Đánh.”
Theo lệnh, trên bầu trời những quả bom giống như sao trời tấn công quả cầu phát sáng, nhưng đạn pháo còn chưa tới gần quả cầu, đã lập tức tan chảy như tuyết đầu mùa.
Những chiếc máy bay quân sự bao quanh quả cầu phát sáng giống như socola bị nung chảy, hòa tan thành một vật đen sì, bao phủ lấy người lính ở bên trong.
Phòng chỉ huy lặng ngắt như tờ, bầu không khí ngưng đọng, thật lâu không có ai lên tiếng.
Biết rằng thứ này rất mạnh, nhưng không nghĩ tới sẽ mạnh tới mức này.
Hồi lâu sau, lãnh đạo mới nói: “Không ứng phó được, bây giờ phải chú ý tới tin tức trên mạng, chuyện vừa rồi nhất định sẽ có người chụp lại được, một khi có người đăng lên, lập tức xóa bỏ.”
“Rõ.”
“Rõ.”
Bầu không khí ngột ngạt làm người ta tuyệt vọng.
“Tuy rằng khoa học kỹ thuật của bọn chúng cao hơn chúng ta, chúng ta cũng chưa từng nhìn thấy người của bọn họ.” Có người nói, “Nhưng cứ lạc quan đi, nhân cơ hội này chúng ta cũng có thể học hỏi được một chút khoa học kỹ thuật.”
Mọi người có muốn cười cũng không cười nổi, sự bất lực ở ngay trước mắt bọn họ, bọn họ chính là heo chó, loại đồ như khoa học kỹ thuật này, chỉ trong một hai ngày có thể học được sao?
Khang Dương lại nghĩ tới lúc đang trong phó bản, đứa trẻ kia luôn miệng nhắc tới máy in thạch bản, máy in thạch bản, thật làm người nghe cảm thấy chua xót.
Lại có người nói, “Lúc này toàn nhân loại đều phải hợp tác chống quân xâm lược, các quốc gia phải hợp tác lại với nhau.”
Nếu hợp tác, còn có thể chia sẻ công nghệ kỹ thuật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà ở thời điểm này muốn hợp tác quốc gia lại với nhau, cũng là một chuyện vô cùng khó.
Thời điểm đối mặt với nguy hiểm, các quốc gia sẽ cân nhắc được mất của quốc gia mình, tóm lại là không phải chuyện dễ dàng.
Khang Dương họp rất lâu, khi hắn trở về ký túc xá, mở cửa ra không thấy đứa trẻ đâu, trong lòng hắn hoảng hốt, lại nhìn thấy trên đầu giường có một tờ giấy.
Trên tờ giấy là bức vẽ một người que nhỏ đang bay về phía một quả cầu lớn.
Bút tích non nớt như thế, giống như một người ra ngoài một chút sẽ quay về để lại lời nhắn cho người nhà.
Hình ảnh rất đơn giản dễ hiểu, lại khiến gương mặt nghiêm nghị của Khang Dương hiện lên vẻ khổ sở.
Bất lực.
“Mẹ kiếp!” Khang Dương hung hăng mắng một câu, hắn ngẩng đầu lên nhìn quả cầu ánh sáng trôi nổi trên bầu trời, một ngày nào đó hắn phải đâm thủng thứ đồ quỷ quái này.
Đã cố gắng tấn công bằng vũ khí, kết quả còn không thể chạm vào được.
“Thịch thịch thịch……”
Trong màn đêm yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa khiến tim mọi người căng chặt lại, đồng thời cũng thở ra một hơi.
Không phải gõ cửa phòng mình, không liên quan tới mình, không liên quan tới mình.
“A, cút đi, cút đi….”
“Cầu xin ngươi, buông tha cho ta được không, thả ta ra…”
Tiếng hét bén nhọn vang lên hết đợt này đến đợt khác trên tầng trên.
“Chơi với ta đi, chơi với ta đi, chơi vui, chơi vui, ha ha ha…” Giọng nói ra lệnh của trẻ con vang lên đầy khủng bố, lại tràn ngập vui sướng.
Một tiếng lại một tiếng quanh quẩn vọng lại!
“Bang bang bang…” Từng tiếng làm người ta ê răng truyền đến, giống như da thịt bị xé rách, lại có tiếng nhai nuốt của dã thú.
Nam Chi ôm gấu bông ra mở cửa, cô khẽ mở mắt ra, y một tiếng, lập tức nhắm mắt lại.
“Mẹ, con không nên trông mặt mà bắt hình dong, nhưng nó thật sự quá xấu.” Nam Chi sám hối trong lòng.
Đứng ở cửa là một đứa trẻ không mặc quần áo, làn da xám xịt, vài bộ phận bị đứt lìa còn lộ ra máu thịt đỏ tươi.
Trên đầu, trên mặt, sau ót, trên cơ thể được bao phủ bởi những con mắt dày đặc, đồng tử của những con mắt này cái to cái nhỏ, cái chuyển động nhanh cái chuyển động chậm, đờ đẫn, vô cảm, làm người ta cảm thấy sởn tóc gáy.
“Vào đi.” Nam Chi do dự một chút, cuối cùng vẫn vươn tay nắm lấy cái tay đầy những con mắt của đứa trẻ.
“Ngươi không được động thủ với ta, ta chỉ dắt tay ngươi thôi.” Nam Chi sợ đối phương ra tay với mình, cố ý nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi tối ngày đầu tiên đến đây, Nam Chi bị đứa trẻ kỳ quái này đá một phát vào người.
Nam Chi rất tức giận, không nói một lời trừng mắt nhìn đứa trẻ quái dị, không thèm nhúc nhích, đứa trẻ kia tưởng Nam Chi chết rồi, xách Nam Chi lên lắc qua lắc lại.
Nam Chi càng tức giận, cùng đứa trẻ kia đánh lộn, đánh đến mức mặt mày cũng sưng to, cho dù đã cường hóa thì Nam Chi vẫn không đánh lại đứa trẻ kia, “Nếu ngươi tiếp tục đánh ta thì ta sẽ không chơi với ngươi đâu, ngươi có muốn chơi với ta không, ngươi có đánh ta nữa không?”
“Ngươi muốn đánh chết ta hay là chơi với ta, ta chết rồi sẽ không thể chơi với ngươi được, ta chơi với ngươi thì ta không thể chết được.” Nam Chi nói với quái vật nhiều mắt.
Rõ ràng hỏi nhiều tới mức quái vật nhiều mắt đơ ra, hồi lâu sau, từ trong khoang bụng truyền tới giọng nói của trẻ con, “Chơi.”
Nam Chi tức giận nói: “Vậy thì chơi, chơi trò gì?”
Điều này lại làm đứa trẻ bối rối lần nữa, “Đuổi bắt?”
Nam Chi nhướng mi, “Mệt lắm.”
Đứa trẻ: “Chém giết.”
Nam Chi: “Ta sẽ chết.”
Vì thế, đêm qua Nam Chi và đứa trẻ chơi kéo búa bao cả đêm.
Buổi tối hôm nay đứa trẻ kia lại tìm đến, Nam Chi kéo tay nó vào trong phòng.
Tất cả các con mắt của đứa trẻ đều nhìn về phía Nam Chi, Nam Chi hít sâu một hơi, mẹ ơi, quá đáng sợ, quá xấu rồi!
Nhưng cô cũng sẽ không bỏ rơi người bạn trạc tuổi mình này, ừm, không được trông mặt mà bắt hình dong, không được trông mặt mà bắt hình dong,...
Nam Chi nắm tay đứa trẻ, trong lòng thầm lẩm bẩm, kéo nó vào phòng mình, ‘bang’ một tiếng đóng cửa lại.
Chiếc bóng đèn nhỏ mờ ảo trên mái nhà khẽ nhấp nháy, tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo.
Đặc biệt là khi ánh sáng chiếu đến những con mắt, những con mắt đó đồng loạt nháy mắt, máy móc chuyển động rất nhanh, trông đặc biệt đáng sợ.
Làm người ta nổi hết da gà.
Nghe thấy Nam Chi nói chuyện, toàn bộ các con mắt đồng loạt chuyển động nhìn về phía Nam Chi.
“Hút……” Nam Chi lại hít sâu một hơi, ôm chặt lấy gấu bông, “Chúng ta chơi trò gì bây giờ, bây giờ chúng ta đã là bạn rồi, cùng nhau chơi trò chơi đi.”
Đêm nào cũng có mấy đứa trẻ tới gõ cửa muốn tìm người chơi với chúng, cùng chơi những trò rùng rợn.
Nhưng đứa trẻ nào cũng có bộ dạng rất kỳ quái khiến người ta sợ hãi, hơn nữa bọn chúng mạnh hơn con người rất nhiều, cùng chơi trò chơi chính là đi vào chỗ chết.
Có lẽ bọn chúng thực sự muốn chơi đùa, nhưng con người so với bọn chúng lại quá yếu ớt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro