Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Trò Chơi Tín Ng...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Thận Văn nhấc chân lên dẫm xuống, mặt đất khẽ rung lên, Nam Chi vô cùng kinh ngạc: “Chú ơi, chú là người khổng lồ sao?” Vậy mà lại có thể làm mặt đất rung chuyển.

Thận Văn thấy đứa trẻ vô cùng kinh ngạc, lúc trước còn đang tức giận, bây giờ lại thò qua, hắn giải thích nói: “Đây là một cái không gian, có thể lớn, có thể nhỏ, chỉ là một hạt cát mà thôi.”

Nghe không hiểu nha!

Nam Chi cười với Thận Văn, đôi mắt cong cong, “Chú ơi, cháu không hiểu.”

Thận Văn, “Không hiểu cũng là bình thường, cháu là ai, còn nhỏ như vậy lại không đi học, chạy tới nơi này làm gì?”

Nam Chi: Đó là bởi vì cháu đã chết rồi!

Thận Văn nhìn quanh một vòng: “Chỗ này có nguồn năng lượng chống đỡ, chỉ cần tìm ra vật dẫn là được.”

“Oa……” Trong lòng Nam Chi cảm thán một tiếng, “Ca ca, ca ca, hắn đúng là giống chúng ta, hắn rất hiểu biết.”

Hệ thống: “…… Ừm.”

Nam Chi hỏi Thận Văn: “Chú ơi, chú ơi, còn quả cầu to lớn kia thì phải làm sao bây giờ?”

Chỉ cần trò chơi vẫn còn ở thế giới này, mọi việc vẫn chưa thể kết thúc được.

Nam Chi rất muốn kết thúc trò chơi, phó bản nào cũng có cảnh máu me đầm đìa, cô không muốn làm nữa.

Cô muốn trở về không gian hệ thống ngủ một giấc, ngủ đến thiên hoang địa lão*, quá mệt mỏi rồi.

(*Thiên hoang địa lão: thời gian dài đằng đẵng, lâu như trời đất.)

Thận Văn nhìn bộ dạng cá chết của đứa trẻ, nói: “Quả cầu kia cũng cần phải có năng lượng, từ hành tinh của họ phóng tới đây cần rất nhiều năng lượng, lại còn cần một nguồn năng lượng khổng lồ để chống đỡ các phó bản, bọn họ phải trả giá rất lớn, cho nên sẽ không dễ dàng từ bỏ.”

Thận Văn mỉm cười với đứa trẻ, nụ cười tùy hứng, nhưng lại có chút tàn khốc, “Phá nát cái phó bản này đi là được.”

Nhẹ nhàng nói ra lời khủng bố, đôi mắt Nam Chi sáng lên, lập tức hỏi: “Oa, oa, làm thế nào để phá đi, tìm thứ giống như người máy là được sao?”

Thận Văn liếc mắt nhìn cô một cái, “Không biết.”

Nam Chi:???

“Chú à, chú đừng trêu chọc cháu có được không, không thể nói chuyện nghiêm túc được sao?” Nam Chi phiền muộn nói.

Thận Văn búng vào trán Nam Chi, lần này búng cũng không quá mạnh, “Cho nên cháu là trẻ con nha, có vài lời nói, một số việc, cũng không cần quá nghiêm túc như vậy.”

“Cháu càng nỗ lực, càng nghiêm túc, lại càng sợ hãi, mất khống chế, chấp nhất, vọng tưởng, có hiểu không nhóc con.”

Nam Chi lắc đầu: “Không hiểu, được rồi, chú ơi, cháu không hiểu lời chú nói.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thận Văn cười một tiếng, ánh mắt nhìn chung quanh một vòng, Nam Chi cũng nhìn theo ánh mắt của hắn mà nhìn một vòng.

Ánh mắt Thận Văn dừng lại ở căn nhà chính, nói với Nam Chi: “Nói với bạn cháu phá hủy căn nhà này đi.”

Nam Chi nhìn căn nhà: “Chú, căn nhà này có vấn đề gì sao?”

Thận Văn: “Không phải những món ăn đó được mang ra căn nhà này ra à.”

Nam Chi ồ một tiếng, hiểu ra: “Bọn họ ở trong căn nhà này biến thành đồ ăn sao, chúng ta có thể đi vào được không, đi vào có thể sẽ biến thành đồ ăn không, cháu sẽ biến thành món ăn gì, có khi nào sẽ biến thành vịt nướng không?”

Thận Văn: “.... Cháu có thể thử đi vào một lần, xem sẽ biến thành món ăn nào.”

Nam Chi liên tục lắc đầu, “Không được, không thể.”

Tuy rằng tò mò, Nam Chi vẫn nhịn lòng hiếu kỳ xuống, nói với quái vật nhiều mắt: “Chúng ta cùng nhau đi phá hủy đi, chơi, chúng ta cùng nhau chơi.”

Nói với một đứa trẻ hung hãn đi đập phá, đây là một chuyện tốt đẹp cỡ nào.

Vì thế Nam Chi cùng người bạn quái vật của cô khiến căn nhà trở nên lung lay, đặc biệt là quái vật nhiều mắt, quả thực giống như một con Husky bám người, trong lòng chỉ muốn làm thật nhanh.

Căn nhà bị đẩy rung chuyển, cuối cùng ầm vang một tiếng, các bức tường đổ xuống, trở thành một đống đổ nát.

Thận Văn ngậm điếu thuốc lá, đứng bên cạnh nhìn hai đứa nhỏ phá căn nhà.

Quái vật nhiều mắt vô cùng hưng phấn, những con mắt toàn thân nó chuyển động nhanh như bay, thậm chí còn trợn trắng mắt.

Nó được chế tạo ra để đi hủy diệt, hành hạ người ta đến chết, chỉ cần là đập phá, đều sẽ làm nó vô cùng hưng phấn.

Nam Chi nói với hệ thống: “Ca ca, đưa nó trở về đi.”

Cảm giác nó quá hưng phấn rồi, không thể tiếp tục chơi nữa.

Thận Văn đi tới, tìm kiếm trong đống đổ nát, Nam Chi giống một con vịt con đi theo sau vịt mẹ, vịt mẹ đi tới đâu vịt con đi theo đấy.

Nam Chi nhìn bóng lưng của chú, hỏi: “Ca ca, chú ấy là ai, chú rất lợi hại.”

Hệ thống: “Hắn cũng giống như ngươi thôi.”

Nam Chi: “Chú cũng phải đi tìm cha mẹ sao?”

Hệ thống: “…… Hắn làm công việc giống ngươi, đi qua vô vàn thế giới nhỏ, dựa vào một mình ngươi thì không được, mọi người cần phải nỗ lực cùng nhau làm việc.”

Nam Chi ồ một tiếng, “Tại sao đã có người làm việc này rồi, lại còn muốn ta làm, ta chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”

Hệ thống: “Người khác là người khác, công việc của ngươi là của ngươi, không liên quan đến nhau.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam Chi nào muốn khóc, chuyện tìm cha mẹ không dễ dàng, công việc cũng không dễ dàng.

Nam Chi tuổi còn nhỏ, đã hiểu được chân lý của đời người, khổ nhiều ngọt ít, trải qua rất nhiều đau khổ là vì muốn đuổi theo một chút ngọt.

Cô sợ, cô sợ lâu quá cô sẽ quên mất cha mẹ, cũng sợ cha mẹ quên cô.

Thận Văn từ trong đống đổ nát móc ra một chiếc hộp màu đen, Nam Chi lập tức đem nỗi phiền muộn trong lòng mình vứt ra sau đầu, lập tức hô lên: “Chú, chú, phải làm gì với cái này?”

Thận Văn không nhịn được mà móc móc lỗ tai đang muốn phát ngứa, giọng điệu cao vút hoạt bát kia, thật là làm người ta hết chỗ nói.

Thận Văn tùy ý nói: “Không làm thế nào cả, hủy đi là được.”

Hắn vừa dứt lời, chiếc hộp đen run lên nhè nhẹ, giống như thu được lời uy hiếp, nhưng tín hiệu của khu vực này đã bị chặn, không thể bắt được tín hiệu.

Nam Chi ồ một tiếng, “Chú tự xử lý đi.”

Thứ này cô cũng không biết làm thế nào, nếu có ích cho chú thì càng tốt.

Thận Văn tùy ý búng ngón tay xuống chiếc hộp đen, “Kỹ thuật không tồi.”

Nam Chi nhìn hắn, tò mò hỏi: “Chú ơi, chú làm công việc gì vậy?”

Thận Văn nhấc mí mắt lên, tùy ý nói: “Thợ rèn.”

Nam Chi lại hỏi: “Thợ rèn là làm cái gì?”

Thận Văn: “Làm cuốc, đao nấu ăn, chậu rửa mặt inox…”

Nam Chi ồ một tiếng, lại có chút nghi hoặc, “Có phải gần giống như thợ mộc không?”

Thận Văn gật đầu: “Ừm, cũng không khác nhiều lắm.”

Nam Chi nhìn chú, cảm thấy ông chú này đang lừa cô.

Ông chú này cũng có công việc, cô lại không có công việc.

Ừm, cô chỉ là một đứa trẻ, trẻ con không cần đi làm.

【Trò chơi kết thúc, những người chơi còn sống sẽ rời khỏi trò chơi.】Giọng nói không rõ là nam hay nữ vang lên.

【Người chơi nhanh bỏ đồ cầm trong tay xuống, tự mình rời đi.】

Thận Văn nhướng mày: “Ồ, tôi không bỏ ra đấy.”

【Vậy anh sẽ phải chết.】

Thận Văn: “Tôi không thích nghe điều đó đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0