Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Trò Chơi Tín Ng...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Mỗi ngày trôi qua là một cực hình, một ngày dài tựa một năm, thậm chí người ta còn bắt đầu sợ thái dương bắt đầu ngày mới.

Mỗi lần mở mắt ra, đều là nghĩ, người chết hôm nay sẽ càng nhiều hơn.

Trong lòng các người chơi lại càng lo lắng sợ hãi, trên đầu bọn họ như đang treo thanh kiếm Damocles, loại cảm giác của ngày tận thế làm mọi người run rẩy, tuyệt vọng.

Cách chọn người chết ngẫu nhiên thật sự làm người ta tuyệt vọng.

Trong bầu không khí áp lực và tuyệt vọng như vậy, trên mạng ngày càng có nhiều người có thiên hướng muốn giao nộp đồ ra.

Kéo dài thêm một ngày, sẽ càng có nhiều người phải chết hơn.

Dùng một đứa trẻ đổi lấy tính mạng của rất nhiều người, đây là một vấn đề nan giải, từ bỏ một người, hay là từ bỏ rất nhiều người.

Về phần người máy, thứ đồ đó không thể nghiên cứu được gì cả cho nên không cần rối rắm, điều rối rắm duy nhất là tính mạng của đứa trẻ.

Đó là một đứa trẻ, hơn nữa còn là một đứa trẻ còn rất nhỏ.

Có rất nhiều người nghĩ, nếu trò chơi có thể giết chết người chơi, tại sao lại không giết đứa trẻ luôn đi, cứ nhất định phải bắt giao người ra.

Chẳng lẽ là bởi vì đứa trẻ đã thắng lợi trở về, lại còn mang theo người máy, làm trò chơi không vui, cho nên muốn tra tấn người ta.

Nếu mày đã lợi hại như vậy, tại sao lại không thể khiến đứa trẻ biến mất được, ngay cả một đứa trẻ cũng không thể bắt được, đúng là đồ bỏ đi.

Giết các người chơi khác thì dứt khoát lưu loát, sao, trò chơi còn muốn giảng về võ đức sao.

Mẹ nó, không thể hiểu được!

Thậm chí đã có người bắt đầu oán trách đứa trẻ Nam Chi, nếu không phải cô mang người máy về, sẽ không có những chuyện sau đó.

Bởi vì quá sợ hãi cho nên oán trời oán đất, nếu không phải là đứa trẻ thì cũng là người khác.

Bảo mẫu nhìn những bình luận trên mạng, sắc mặt trở nên nặng nề khó coi, may mắn là đứa trẻ không biết chữ, bằng không nhìn thấy những dòng này cô sẽ chết mất.

Một đứa trẻ hoàn toàn không thể chịu nổi, cô quay đầu lại nhìn đứa trẻ đang ôm gấu bông, vươn cổ gác chân xem điện thoại.

Bảo mẫu không chút lưu tình cất điện thoại đi, dịu dàng hỏi: “Có đói bụng không, cháu muốn ăn món gì?”

Nam Chi nghiêng đầu: “Bọn họ muốn cháu chết sao?”

Nam Chi vẫn luôn học tập, đã có thể nhận biết được một số từ đơn giản.

Bảo mẫu biến sắc: “Không phải, mọi người chỉ đang chìm trong sợ hãi mà thôi.”

Nam Chi gật đầu, “Cháu biết, bọn họ quá sợ hãi.”

Bọn họ chỉ muốn được sống.

Người bọn họ mắng là cô, nhưng cũng không phải cô, hệ thống ca ca đã nói như vậy.

Cô chỉ là một đối tượng cụ thể để bọn họ phát tiết sợ hãi trong lòng mà thôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thậm chí bọn họ còn không biết mình đang làm cái gì.

Hệ thống an ủi Nam Chi, khi bị ngàn người tố cáo, cũng chưa chắc là ngươi sai, chỉ là do lòng người phức tạp, mỗi người đều có mong muốn, lập trường của riêng mình.

Chưa thể nói là đúng hay sai.

Hệ thống còn nói: “Đây cũng được gọi là danh vọng, được nhiều người chú ý.”

Nam Chi tuy rằng không hiểu rõ lắm, nhưng cũng nghe lời ca ca.

Bảo mẫu thấy đứa trẻ cũng không quá để ý, có lẽ là vì còn quá nhỏ, chưa thật sự hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Không hiểu cũng tốt, ít nhất cũng không quá đau lòng.

Nam Chi ngửa đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn, “Dì ơi dì ơi, cháu muốn uống nước ô mai.”

Bảo mẫu: “Được rồi.”

Nam Chi theo sau bảo mẫu chờ uống nước ô mai, bảo mẫu nhìn đứa trẻ, mỉm cười với cô, trong lòng lại nặng trĩu.

Làm xong nước ô mai cho đứa trẻ, bảo mẫu nhìn thoáng qua đứa trẻ đang ngồi trên ghế uống nước ô mai, cô trở về phòng, đóng cửa lại gọi điện thoại.

“Tình hình hiện tại thế nào rồi, cứ dùng dằng như vậy không ổn đâu.”

Giọng Lý Ký Thuần rất mệt mỏi: “Chúng tôi đang nghĩ cách, việc cần làm bây giờ là kéo dài thời gian.”

Bảo mẫu: “Không được, việc cần thiết nhất bây giờ là củng cố lòng tin, dân chúng cần một liều thuốc an thần, mặc kệ thế nào cũng phải tỏ rõ thái độ.”

Lý Ký Thuần thở dài: “Cần phải có thời gian, chúng tôi cần thêm thời gian.”

Bảo mẫu không nhịn được hỏi: “Cuối cùng là các anh đang nghĩ cái gì vậy, có thể có cách nào, trừ phi…. Thức tỉnh người máy, hơn nữa còn nghe theo sự điều khiển của chúng ta.”

Lý Ký Thuần mơ hồ nói: “Có lẽ là có thể.”

Bảo mẫu nhất lời nghẹn họng, nhất thời hồ đồ: “Anh còn chưa tỉnh ngủ à, đang nói mớ cái gì vậy.”

Lý Ký Thuần: “Cho nên chúng tôi cần thêm thời gian.”

Bảo mẫu đỡ trán: “Anh tỉnh táo lại một chút đi.”

Lý Ký Thuần chỉ nói: “Cô chăm sóc cho đứa trẻ cẩn thận, đừng để con bé biết những việc xảy ra bên ngoài, cố gắng mang đứa trẻ ra ngoài càng ít càng tốt.”

Đứa trẻ này được toàn dân biết đến, chỉ sợ đi đến đâu cũng sẽ có người nhận ra.

Đặc biệt là lúc này đứa trẻ đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, trên mạng đang tranh cãi rất nhiều về chuyện có giao đứa trẻ ra hay không.

Đối với Lý Ký Thuần mà nói, hắn thật sự muốn ngăn chặn internet, mọi người không thể truy cập vào internet nữa thì mới có thể ngừng tranh cãi.

Chính là bịt miệng không cho nói chuyện.

Đề nghị thô bạo của Lý Ký Thuần không được thông qua, nếu chặn internet, rất có thể mọi chuyện sẽ càng trở nên mất khống chế.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ít nhất còn có internet làm bãi rác.

Nhưng mà cũng có lúc ngôn luận trở nên quá khích, sau đó sẽ bị xóa bỏ, tài khoản cũng bị khóa, chỉ là ở thời điểm đặc thù này, chỉ khóa tài khoản cũng không thể giải quyết được vấn đề.

Lý Ký Thuần trông già hẳn đi, hắn đã cảm thấy phiền muốn chết, cả ngày chỉ biết kêu than, bọn họ có thể tự quản lấy mình được không hả, vào thời điểm đặc thù này có thể sống tốt một chút không.

Cũng không biết có thể sống bao lâu nữa, mỗi ngày trôi qua đều có thể là ngày cuối cùng, ngày mai có thể là ngày tận thế.

Những người này còn không biết quý trọng, cứ phải khiến hắn nhọc lòng mãi không yên.

Bảo mẫu đi ra khỏi phòng, Nam Chi lập tức bưng chén tới cho cô xem: “Dì ơi, cháu uống hết rồi.”

“Ừm, nhưng không thể uống quá nhiều.” Bảo mẫu nhận lấy cái chén, “Có muốn đi nghỉ ngơi không?”

Nam Chi gật đầu, “Được, dì.”

“Ầm vang……”

Toàn bộ mặt đất rung chuyển, bảo mẫu vội vàng ôm đứa trẻ vào lòng, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Ầm vang, ầm vang……”

Mặt đất không ngừng rung chuyển, giống như tiếng bước chân có tiết tấu của con người.

Một người máy khổng lồ bước đi trong khu rừng bê tông thành thị.

“Người máy, sao người máy lại đi ra?”

Nam Chi sửng sốt, “Không được khởi động, không được khởi động…..”

Vẻ mặt bảo mẫu cũng trầm xuống, cô còn tưởng rằng Lý Ký Thuần đang nói khùng nói điên, kết quả thật không ngờ, lại thật sự làm như vậy.

Ông trời ơi!

Người ngoài hành tinh còn chưa tới đuổi giết, người máy đã hủy diệt thế giới trước rồi.

Thật là đáng sợ!

Giờ phút này, tất cả các TV và các trang internet đều đang phát cùng một tin tức.

“Các công dân xin hãy ở yên trong nhà và đừng tùy tiện ra ngoài, sau quá trình làm việc ngày đêm của viện nghiên cứu của chúng tôi, đến nay chúng tôi đã kích hoạt được người máy.”

“Người máy sẽ thay chúng ta tiêu diệt quả cầu ánh sáng, mong mọi người yên tâm, không được tự ý ra khỏi nhà, chúng ta sẽ cùng nhau chứng kiến thời khắc lịch sử này.”

“Các công dân, người dân toàn thế giới…..”

Các kênh truyền thông vẫn tiếp tục phát tin tức chấn động, Nam Chi nhìn người máy khổng lồ kia, trong lòng rất kinh ngạc: “Ca ca, ca ca, người máy không phát nổ, cũng không tấn công con người.”

“Sao bọn họ có thể làm được?”

Người máy, người máy……

Người máy sẽ giúp bọn họ?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0