Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Võ Lâm Chí Tôn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Bọn nhỏ trầm mặc đi tới vị trí của mình, có rất nhiều vị trí đã trống không, người đã không còn.
“Xùy, chỗ này là của ta.” Một cậu bé đi tới trước mặt Nam Chi, nói.
Nam Chi ồ một tiếng, tránh ra khỏi vị trí này, tùy tiện tìm một vị trí khác, nơi này có rất nhiều chỗ trống.
Nhìn thấy Nam Chi lùi bước như thế, trên mặt cậu bé hiện lên vẻ không cam lòng, hắn lại mở miệng nói: “Người nhu nhược như ngươi không có tư cách ở lại cùng chúng ta, chúng ta đều phải chiến thắng đối phương mới có cơ hội sống sót, ngươi không có.”
Cá lớn nuốt cá bé, bầu không khí dã man tàn ác đang dần hình thành, có một số lỗ hổng bị xé toạc, giải phóng bản chất xấu xa của con người, trở nên méo mó.
Những đứa trẻ khác đều dùng ánh mắt khinh miệt mà nhìn Nam Chi, Nam Chi không hề để bụng, “Ngươi đắc ý cái gì, ngươi đắc ý vì đã giết người sao?”
“Không phải giết người, mà là chúng ta đã giành thắng lợi, chúng ta có được thứ nên có, ngươi thì không, ngươi không có tư cách ở đây cùng chúng ta.”
Nam Chi: “Ồ!” Cô sửa sang lại cái gối bẩn thỉu, chuẩn bị đi ngủ.
“Ồ, ồ cái gì, nếu ngươi thật sự còn liêm sỉ, thì nên cút đi đi.” Cậu bé đã nghẹn đến đỏ mặt.
Nam Chi nằm xuống, “Vậy ngươi đi nói với lão Xà đi, nói với ta làm gì, lão Xà bảo ta cút ta sẽ cút, bảo ta chết ta sẽ chết.”
“Được rồi, được rồi, ngủ đi.” Nam Chi tỏ vẻ trấn an nói, “Nói không chừng ngày mai ta sẽ chết, các ngươi đừng quá bận tâm.”
Mọi người:.......
Bọn nhỏ nhìn nhau, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Ngay ở lúc bọn nhỏ lần lượt nằm xuống, cửa đá lặng lẽ mở ra một khe hở, một làn khói bay vào trong sơn động, bị bọn trẻ vô thức hấp thụ.
Nam Chi mơ mơ màng màng giật giật mũi, bị đánh thức bởi một mùi hương lạ, cô ngồi dậy, cẩn thận ngửi ngửi, cảm thấy mùi hương này thật thơm, nhưng mà ngửi một hồi, liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Thứ này có độc, đây là khói độc, có người hạ độc.
Nam Chi quay đầu nhìn vẻ mặt đau đớn của mấy đứa trẻ nằm bên cạnh, căn bản vẫn chưa tỉnh lại, giống như đã rơi vào trạng thái bóng đè, toàn thân run rẩy, mồ hôi đầm đìa, thậm chí còn có một số đứa trẻ đã sùi bọt mép.
Nam Chi sợ ngây người, đây là cái loại tình hình nào nha?
Ồ, đúng rồi, vì muốn đào tạo trẻ con trở thành cỗ máy giết người, vì hoàn thành nhiệm vụ, cần phải đột phá thân thể đến cực hạn, ví dụ như kháng độc, thông qua quá trình không ngừng thử nghiệm đủ các loại độc với số lượng nhỏ trong nhiều lần, sau đó tăng dần liều lượng độc lên.
Tất cả các thử nghiệm này là đang thách thức giới hạn của con người, chỉ vì tuyển chọn ra những người bách độc bất xâm, không sợ vũ khí.
Nhưng mà, dưới những cuộc thử nghiệm như vậy, số người có thể sống sót ngày càng ít, mỗi lần có thể vượt qua một lần thử nghiệm như vậy, sợ rằng phải dùng tới 10 đời công đức mới có thể tích lũy được đi.
Mới có thể sống sót dưới tình huống phải chết như thế, những người sống sót vượt qua thử thách hết lần này đến lần khác, chính là những cỗ máy giết người hoàn hảo.
Nam Chi cũng biết không thể tùy tiện đánh thức những người này, bằng không người tỉnh dậy, hô hấp trở nên dồn dập, thân thể hoạt động mạnh, khí độc hít vào trong thân thể càng phân tán nhanh hơn.
Nam Chi lập tức dùng chăn đắp lên đầu bọn trẻ, như vậy sẽ hấp thụ khí độc ít hơn một chút, cô muốn đẩy cửa đá ra, nhưng cửa đá vẫn đóng chặt, không có nhúc nhích.
Nam Chi cảm thấy choáng váng, bây giờ cô không phải là hoa lan u minh, không có sức chống cự với chất độc này, toàn thân còn không thể đứng vững, cô từ từ bò lên giường, nhìn người trong chăn bên cạnh đang không ngừng giãy giụa.
Nam Chi chịu đựng cảm giác chóng mặt dữ dội, kéo chăn tạo thành một khe hở, bằng không còn chưa bị độc chết, cũng sẽ bị ngạt chết, sau đó trợn mắt hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy lần nữa, Nam Chi nhìn thấy những người áo đen đang thu thập xác chết trên giường đá, có mấy thi thể của trẻ con đã cứng đờ, thất khiếu chảy máu, môi tím tái, đã không còn mạng.
Nhưng cũng có người sống sót, vẻ mặt vô cùng uể oải, hơi thở thoi thóp, cũng không biết khi nào mới có thể bình phục.
Thi thể bị đặt lên xe đẩy, cho người ta ảnh hưởng tâm lý rất lớn, những đứa trẻ còn sống, cuộn tròn thân thể của mình lại, nhỏ giọng khóc thút thít.
Tuyệt vọng, sợ hãi…..
Một lát sau, có một y sư tới kiểm tra cho những đứa trẻ còn sống, cho mỗi người một viên thuốc rồi rời đi.
Nam Chi ăn viên thuốc, những đứa trẻ còn lại vẫn đang vô cùng hoài nghi cùng sợ hãi, ngay cả thuốc của y sư cho cũng không dám ăn.
Nhìn thấy Nam Chi ăn viên thuốc, hơn nữa đã một lúc lâu vẫn không xảy ra chuyện gì, bọn trẻ mới dám ăn viên thuốc, nhưng vẫn suy yếu như cũ.
Trúng độc cần có thời gian để điều trị, trong khoảng thời gian này, không cần phải huấn luyện, thậm chí thức ăn đưa tới còn rất ngon, giàu dinh dưỡng, nhưng mà, di chứng của trúng độc dần xuất hiện, có người bị điếc, có người đôi mắt ngày càng trở nên mơ hồ, không nhìn rõ.
Những sản phẩm lỗi như vậy cần phải dọn dẹp một lần nữa.
Nam Chi nhìn cách những người áo đen đối xử với đám trẻ, vô cùng thô bạo, càng cảm thấy cần phải rời khỏi nơi này, quá thảm.
Những cuộc huấn luyện như vậy sẽ thực hiện liên tục cho tới khi thành niên, là mười mấy năm cuộc đời, ngày nào cũng phải trải qua cuộc sống như vậy, chỉ nghĩ thôi Nam Chi đã cảm thấy sợ.
Cũng không biết làm sao Đào Hoa có thể chịu đựng được, còn bị người ta khinh bỉ là một cái sát thủ không có nhân tính.
Nam Chi chỉ muốn nói, nếu ngươi có thể sống sót qua nhiều thử thách như vậy, ta sẽ chấp nhận cho ngươi khinh bỉ.
Độc tố rất có hại đối với thân thể, tuy rằng hoa lan u minh đã hấp thụ đi không ít độc tố, nhưng vẫn còn sót lại, ngày nào Nam Chi cũng ăn thật no, để thân thể có đủ sức mà chữa trị.
Nhưng có một vài đứa trẻ đã ngày càng suy yếu, toàn thân đau nhức, cuối cùng ngay đến cả cơm canh cũng không thể nuốt được nữa, bọn họ khóc nức nở, sợ hãi trước cái chết đang đến gần.
Nam Chi nhìn thấy cũng không có cách nào, trong tay cô không hề có chút dược liệu nào, cũng không thể chữa trị cho những đứa trẻ này.
Nam Chi cho rằng mình đã là một đứa trẻ lớn, những đứa trẻ này đều là em trai, em gái, nhưng cô bất lực.
Trước khi chết, những đứa trẻ chỉ có một tâm nguyện, kiếp sau, đừng đến nơi này nữa.
Có lẽ chết rồi cũng tốt, sẽ không phải chịu đựng khổ sở như vậy nữa.
Lại một đám thi thể bị đưa đi, Nam Chi trầm mặc, ngủ cả ngày, làm cho áo đen tưởng rằng đứa trẻ này cũng không sống được.
Nhưng vừa đến thời gian ăn cơm, cô lại giống như một cái lò xo mà bật lên, ăn rất nhiều, bằng lượng cơm của mấy đứa trẻ cộng lại, giống như một cái thùng cơm.
Đối với chuyện này, y sư chỉ nói, có lẽ độc dược đã kích phát ra sức ăn đi.
Nhưng mà bởi vì ăn quá nhiều, Nam Chi bị bỏ đói hai ngày.
Nam Chi:???
Tại sao lại bỏ đói ta, ta không hiểu?
Ta ăn nhiều thì tổn hại gì đến các ngươi?
Cho dù là sát thủ thì vẫn là con người đi, nhu cầu sinh lý cơ bản vẫn cần phải có đi.
Nam Chi nhìn những người khác ăn uống, đói bụng cắn chiếc khăn bẩn.
Bọn nhỏ trầm mặc đi tới vị trí của mình, có rất nhiều vị trí đã trống không, người đã không còn.
“Xùy, chỗ này là của ta.” Một cậu bé đi tới trước mặt Nam Chi, nói.
Nam Chi ồ một tiếng, tránh ra khỏi vị trí này, tùy tiện tìm một vị trí khác, nơi này có rất nhiều chỗ trống.
Nhìn thấy Nam Chi lùi bước như thế, trên mặt cậu bé hiện lên vẻ không cam lòng, hắn lại mở miệng nói: “Người nhu nhược như ngươi không có tư cách ở lại cùng chúng ta, chúng ta đều phải chiến thắng đối phương mới có cơ hội sống sót, ngươi không có.”
Cá lớn nuốt cá bé, bầu không khí dã man tàn ác đang dần hình thành, có một số lỗ hổng bị xé toạc, giải phóng bản chất xấu xa của con người, trở nên méo mó.
Những đứa trẻ khác đều dùng ánh mắt khinh miệt mà nhìn Nam Chi, Nam Chi không hề để bụng, “Ngươi đắc ý cái gì, ngươi đắc ý vì đã giết người sao?”
“Không phải giết người, mà là chúng ta đã giành thắng lợi, chúng ta có được thứ nên có, ngươi thì không, ngươi không có tư cách ở đây cùng chúng ta.”
Nam Chi: “Ồ!” Cô sửa sang lại cái gối bẩn thỉu, chuẩn bị đi ngủ.
“Ồ, ồ cái gì, nếu ngươi thật sự còn liêm sỉ, thì nên cút đi đi.” Cậu bé đã nghẹn đến đỏ mặt.
Nam Chi nằm xuống, “Vậy ngươi đi nói với lão Xà đi, nói với ta làm gì, lão Xà bảo ta cút ta sẽ cút, bảo ta chết ta sẽ chết.”
“Được rồi, được rồi, ngủ đi.” Nam Chi tỏ vẻ trấn an nói, “Nói không chừng ngày mai ta sẽ chết, các ngươi đừng quá bận tâm.”
Mọi người:.......
Bọn nhỏ nhìn nhau, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Ngay ở lúc bọn nhỏ lần lượt nằm xuống, cửa đá lặng lẽ mở ra một khe hở, một làn khói bay vào trong sơn động, bị bọn trẻ vô thức hấp thụ.
Nam Chi mơ mơ màng màng giật giật mũi, bị đánh thức bởi một mùi hương lạ, cô ngồi dậy, cẩn thận ngửi ngửi, cảm thấy mùi hương này thật thơm, nhưng mà ngửi một hồi, liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Thứ này có độc, đây là khói độc, có người hạ độc.
Nam Chi quay đầu nhìn vẻ mặt đau đớn của mấy đứa trẻ nằm bên cạnh, căn bản vẫn chưa tỉnh lại, giống như đã rơi vào trạng thái bóng đè, toàn thân run rẩy, mồ hôi đầm đìa, thậm chí còn có một số đứa trẻ đã sùi bọt mép.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi sợ ngây người, đây là cái loại tình hình nào nha?
Ồ, đúng rồi, vì muốn đào tạo trẻ con trở thành cỗ máy giết người, vì hoàn thành nhiệm vụ, cần phải đột phá thân thể đến cực hạn, ví dụ như kháng độc, thông qua quá trình không ngừng thử nghiệm đủ các loại độc với số lượng nhỏ trong nhiều lần, sau đó tăng dần liều lượng độc lên.
Tất cả các thử nghiệm này là đang thách thức giới hạn của con người, chỉ vì tuyển chọn ra những người bách độc bất xâm, không sợ vũ khí.
Nhưng mà, dưới những cuộc thử nghiệm như vậy, số người có thể sống sót ngày càng ít, mỗi lần có thể vượt qua một lần thử nghiệm như vậy, sợ rằng phải dùng tới 10 đời công đức mới có thể tích lũy được đi.
Mới có thể sống sót dưới tình huống phải chết như thế, những người sống sót vượt qua thử thách hết lần này đến lần khác, chính là những cỗ máy giết người hoàn hảo.
Nam Chi cũng biết không thể tùy tiện đánh thức những người này, bằng không người tỉnh dậy, hô hấp trở nên dồn dập, thân thể hoạt động mạnh, khí độc hít vào trong thân thể càng phân tán nhanh hơn.
Nam Chi lập tức dùng chăn đắp lên đầu bọn trẻ, như vậy sẽ hấp thụ khí độc ít hơn một chút, cô muốn đẩy cửa đá ra, nhưng cửa đá vẫn đóng chặt, không có nhúc nhích.
Nam Chi cảm thấy choáng váng, bây giờ cô không phải là hoa lan u minh, không có sức chống cự với chất độc này, toàn thân còn không thể đứng vững, cô từ từ bò lên giường, nhìn người trong chăn bên cạnh đang không ngừng giãy giụa.
Nam Chi chịu đựng cảm giác chóng mặt dữ dội, kéo chăn tạo thành một khe hở, bằng không còn chưa bị độc chết, cũng sẽ bị ngạt chết, sau đó trợn mắt hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy lần nữa, Nam Chi nhìn thấy những người áo đen đang thu thập xác chết trên giường đá, có mấy thi thể của trẻ con đã cứng đờ, thất khiếu chảy máu, môi tím tái, đã không còn mạng.
Nhưng cũng có người sống sót, vẻ mặt vô cùng uể oải, hơi thở thoi thóp, cũng không biết khi nào mới có thể bình phục.
Thi thể bị đặt lên xe đẩy, cho người ta ảnh hưởng tâm lý rất lớn, những đứa trẻ còn sống, cuộn tròn thân thể của mình lại, nhỏ giọng khóc thút thít.
Tuyệt vọng, sợ hãi…..
Một lát sau, có một y sư tới kiểm tra cho những đứa trẻ còn sống, cho mỗi người một viên thuốc rồi rời đi.
Nam Chi ăn viên thuốc, những đứa trẻ còn lại vẫn đang vô cùng hoài nghi cùng sợ hãi, ngay cả thuốc của y sư cho cũng không dám ăn.
Nhìn thấy Nam Chi ăn viên thuốc, hơn nữa đã một lúc lâu vẫn không xảy ra chuyện gì, bọn trẻ mới dám ăn viên thuốc, nhưng vẫn suy yếu như cũ.
Trúng độc cần có thời gian để điều trị, trong khoảng thời gian này, không cần phải huấn luyện, thậm chí thức ăn đưa tới còn rất ngon, giàu dinh dưỡng, nhưng mà, di chứng của trúng độc dần xuất hiện, có người bị điếc, có người đôi mắt ngày càng trở nên mơ hồ, không nhìn rõ.
Những sản phẩm lỗi như vậy cần phải dọn dẹp một lần nữa.
Nam Chi nhìn cách những người áo đen đối xử với đám trẻ, vô cùng thô bạo, càng cảm thấy cần phải rời khỏi nơi này, quá thảm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những cuộc huấn luyện như vậy sẽ thực hiện liên tục cho tới khi thành niên, là mười mấy năm cuộc đời, ngày nào cũng phải trải qua cuộc sống như vậy, chỉ nghĩ thôi Nam Chi đã cảm thấy sợ.
Cũng không biết làm sao Đào Hoa có thể chịu đựng được, còn bị người ta khinh bỉ là một cái sát thủ không có nhân tính.
Nam Chi chỉ muốn nói, nếu ngươi có thể sống sót qua nhiều thử thách như vậy, ta sẽ chấp nhận cho ngươi khinh bỉ.
Độc tố rất có hại đối với thân thể, tuy rằng hoa lan u minh đã hấp thụ đi không ít độc tố, nhưng vẫn còn sót lại, ngày nào Nam Chi cũng ăn thật no, để thân thể có đủ sức mà chữa trị.
Nhưng có một vài đứa trẻ đã ngày càng suy yếu, toàn thân đau nhức, cuối cùng ngay đến cả cơm canh cũng không thể nuốt được nữa, bọn họ khóc nức nở, sợ hãi trước cái chết đang đến gần.
Nam Chi nhìn thấy cũng không có cách nào, trong tay cô không hề có chút dược liệu nào, cũng không thể chữa trị cho những đứa trẻ này.
Nam Chi cho rằng mình đã là một đứa trẻ lớn, những đứa trẻ này đều là em trai, em gái, nhưng cô bất lực.
Trước khi chết, những đứa trẻ chỉ có một tâm nguyện, kiếp sau, đừng đến nơi này nữa.
Có lẽ chết rồi cũng tốt, sẽ không phải chịu đựng khổ sở như vậy nữa.
Lại một đám thi thể bị đưa đi, Nam Chi trầm mặc, ngủ cả ngày, làm cho áo đen tưởng rằng đứa trẻ này cũng không sống được.
Nhưng vừa đến thời gian ăn cơm, cô lại giống như một cái lò xo mà bật lên, ăn rất nhiều, bằng lượng cơm của mấy đứa trẻ cộng lại, giống như một cái thùng cơm.
Đối với chuyện này, y sư chỉ nói, có lẽ độc dược đã kích phát ra sức ăn đi.
Nhưng mà bởi vì ăn quá nhiều, Nam Chi bị bỏ đói hai ngày.
Nam Chi:???
Tại sao lại bỏ đói ta, ta không hiểu?
Ta ăn nhiều thì tổn hại gì đến các ngươi?
Cho dù là sát thủ thì vẫn là con người đi, nhu cầu sinh lý cơ bản vẫn cần phải có đi.
Nam Chi nhìn những người khác ăn uống, đói bụng cắn chiếc khăn bẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro