Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Võ Lâm Chí Tôn...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Đã xảy ra chuyện gì?

Ta cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì?

Ai biết tại sao con hổ lại đột nhiên không ăn thịt người, ăn chay, đồ ăn đưa tới miệng còn không ăn.

“Đang đang đang…..”

Trong tay áo đen cầm một cây gậy gõ mạnh vào lồng, phát ra âm thanh làm người ta bực bội, con hổ đang ngủ lập tức rít gào với lão Xà và áo đen bên ngoài lồng sắt, phát ra tiếng hổ gầm chói tai.

Mà Nam Chi đang gối đầu lên bụng hổ cũng tỉnh dậy, ngủ với lão hổ còn thoải mái hơn cả ngủ cùng những đứa trẻ khác.

Dựa vào lão hổ được một lúc, lại có người tới quấy rầy.

Nam Chi nhìn thấy bóng dáng khom lưng trong chiếc áo choàng đen, trong lòng giật thóp một cái, lão già này là người phụ trách của nơi này, rất có quyền lực, có thể quyết định vận mệnh của mọi người, tánh mạng của mọi người đều chỉ dựa vào một ý nghĩ của hắn.

Đúng là một lão già xấu xa.

Con hổ phủ phục thân thể, bộ dạng sẵn sàng chiến đấu với lão Xà, nó nhạy bén cảm nhận được người già nua này là mối đe dọa lớn nhất, trong cổ họng còn gầm gừ phát ra âm thanh cảnh cáo.

Cũng không coi đứa trẻ trong lồng sắt là đối thủ, ngược lại càng cảnh giác với những người bên ngoài, điều này làm lão Xà có chút kinh ngạc, cũng có chút hưng phấn, tuy rằng không biết đứa nhỏ này làm thế nào, nhưng lại làm người ta có chút vui mừng ngoài ý muốn.

Lão Xà nói với Nam Chi: “Tại sao con hổ lại không tấn công ngươi?”

Nam Chi: “Không biết.” Ta có thể nói là ta có danh hiệu gần gũi với động vật được sao, cái danh hiệu này không phải lúc nào cũng có tác dụng, nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết.

Lão Xà đánh giá khuôn mặt của đứa trẻ, chỉ nói: “Vậy trong các ngươi chỉ có một cái sống sót, nếu ngươi không ra tay với con hổ, chờ lớn lúc con hổ cực kỳ đói, sẽ ăn thịt ngươi.”

Nam Chi:???

Ông trời ơi, ông trời ơi, tại sao hắn luôn thích đẩy người ta vào tình huống khó xử như vậy?

Luôn thích thách thức mọi người, cho người ta cái đề khó, nhìn người ta bị làm khó, nhìn người ta đau đớn chảy nước mắt, làm như vậy ngươi sẽ cảm thấy vui vẻ sao, ngươi cũng quá xấu xa rồi đi.

Nam Chi: “Ồ!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lão Xà đã từng gặp rất nhiều đứa trẻ, có cao ngạo, không chấp nhận số phận, có xin tha, nhát gan, khóc thút thít, thậm chí còn có tự kết liễu, nhưng chưa từng gặp đứa trẻ nào giống như vậy.

Nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng lại càng cho người ta cảm giác ngốc nghếch, giống như căn bản không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Lão Xà mở miệng nhắc nhở: “Con hổ đã đói bụng mấy này rồi, lại đói bụng thêm mấy ngày nữa, sẽ ăn ngươi bổ sung cho chính mình.”

Nam Chi: “Ồ!”

Không phải bị hổ ăn thịt, thì cũng là bị dã thú khác ăn thịt, thậm chí là bị ném vào trong ổ rắn.

Có cái gì khác nhau sao, không có gì khác nhau.

Lão Xà:......

Quả nhiên là đầu óc không được rõ ràng lắm!

Lão Xà nói với áo đen: “Luôn đóng kín cửa lại.”

Áo đen cung kính nói: “Rõ.”

Những dã thú và đứa trẻ trong những chiếc lồng sắt khác đã phân ra thắng bại, cũng có một vài trường hợp không thể phân rõ thắng bại, đứa trẻ còn nhỏ, thật sự có thể đấu với dã thú là chuyện không thể, đây là muốn đứa trẻ chiến đấu với dã thú bằng tất cả sức lực.

Chỉ cần đứa trẻ liều mình phản kích, tới thời điểm mấu chốt, sẽ được người ta không chút dấu vết cứu giúp, hơn nữa đứa trẻ sẽ cho rằng là mình đã giết chết dã thú, là bản thân nỗ lực đạt được thành tựu, hơn nữa còn kiên định cho rằng, trên thế gian này không ai có thể cứu mình, chỉ có chính mình, cô độc chỉ có chính mình.

Nhưng cũng có một số vì quá sợ hãi, bị sợ hãi điều khiển mà bất động, người như vậy có chết cũng không tiếc, bị dã thú ăn một miếng thịt cũng là xứng đáng.

Cái loại tính cách này không thể kiên định mà làm nhiệm vụ tới cùng được, điều bọn họ muốn, chính là cái loại cho dù có chết, cũng phải tàn nhẫn cắn được một miếng thịt trên người đối phương xuống.

Nhưng đứa trẻ và dã thú ngây ngốc ngủ cùng một chỗ, còn chưa thấy qua bao giờ, đây là nghé con mới sinh không sợ cọp sao, nhưng nhìn thấy cảnh tượng máu me văng tung tóe của các lồng sắt xung quanh, cũng không sợ hãi sao?

Đây đúng là một kẻ kỳ lạ!

Ngốc cùng một chỗ cũng được, thời gian dài, sẽ khiến bọn họ ra tay, dã thú không có lý trí gì đáng nói, cũng chỉ có bản năng sinh tồn muốn ăn.

Không có người quản Nam Chi và con hổ, một người một hổ bị nhốt ở bên trong, thời gian trôi qua, đã có không ít người âm thầm chú ý tới, nhìn lồng sắt, bên cạnh còn có người ghi chép.

“Lão Xà, thật sự để nàng ta ở bên trong sao?” Áo đen hỏi.

Lão Xà đột nhiên nói: “Ngươi nhìn nàng ta đi, có phải là cái loại ngây thơ không biết sợ hay không, cái gì cũng không sợ, cái gì cũng không thèm để ý, người như vậy, thích hợp để giết người nhất, là cỗ máy giết chóc hoàn mỹ nhất.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chờ tới thời cơ thích hợp, giết chết con hổ đi.”

“Được, thuộc hạ đã rõ.”

Nam Chi và con hổ nhìn nhau, con hổ lại một lần nữa nằm sấp xuống, Nam Chi gối đầu lên bụng hổ, nghe thấy âm thanh đói khát như sét đánh, con hổ đã rất đói bụng, sớm hay muộn, dưới tình huống đói khát, con hổ sẽ ăn thịt cô.

Nam Chi biết sự thật này, cũng không oán trách hổ, hổ sao, là thú săn ăn thịt trời sinh, giống như con người muốn ăn cơm.

Nam Chi móc từ trong ngực ra một miếng bánh bao, xé nhỏ đưa vào miệng hổ, con hổ nếm thử, sau đó phun ra…..

Nam Chi:........

Sao có thể lãng phí lương thực như vậy được, Nam Chi nhặt miếng bánh bao bị con hổ nhổ ra, một lần nữa nhét vào trong miệng hổ, “Ăn đi, không được lãng phí lương thực.”

Con hổ bị buộc phải ăn nửa cái bánh bao nguội lạnh, trên khuôn mặt lông xù của hổ cũng có thể nhìn ra vẻ mặt thống khổ, đầy một miệng đất cát.

Nam Chi cực kỳ vui mừng, bản thân ăn một nửa cái bánh bao còn lại, không có nước, chỉ có thể dùng nước bọt làm mềm bánh bao rồi nuốt xuống.

Nhưng bụng hổ vẫn còn kêu ầm ĩ, con hổ đói bụng, cũng không biết có thể kiên trì trong bao lâu, Nam Chi vuốt da lông có chút cứng của hổ, thở dài nói: “Vốn dĩ ngươi nên sống ở núi rừng, ta cũng nên sống cuộc sống của một đứa trẻ, bây giờ, hai chúng ta lại phải ở trong một cái lồng sắt.”

“Không có ai có thể giải quyết sao, không có ai có thể lên tiếng cho chúng ta sao, luật sư, chúng ta cần luật sư, phán tử hình cho bọn họ đi.”

“……”

Con hổ không kiên nhẫn nghe đứa trẻ lải nhải, lắc đầu rồi nằm bất động, như vậy có thể tiêu hao năng lượng ở mức nhỏ nhất.

Ban đầu Nam Chi còn rất cảnh giác, nhưng thời gian dài, vẫn không có ai quản bọn họ, Nam Chi cũng buồn ngủ, ngủ thiếp đi rồi.

Một người một hổ, thật sự ngủ ở trong lồng rồi, cái loại hài hòa không nói nên lời này, lại có một loại cảm giác quỷ dị không nói nên lời, từ khi nào mà con hổ này lại trở thành một con mèo lớn dịu ngoan như vậy, đồ ăn đưa tới miệng cũng không ăn.

Chẳng lẽ con hổ thật sự không đói bụng sao, không thể đi.

Hoặc là nói, trên người đứa trẻ này có cái gì đó, làm hổ không ăn thịt nàng, nhưng đây là một đứa trẻ bình thường nha!

Đứa nhỏ này cũng gan dạ, trước mặt dã thú lại thật sự có thể ngủ được, ở bên cạnh dã thú mà có thể ngủ được, sao có thể ngủ được, trong đầu đang nghĩ cái gì?

Không biết sợ như vậy, một đứa trẻ không biết sợ, là một món vũ khí đủ tư cách, nhưng tạo ra một cái vũ khí như vậy, không biết là sẽ làm chủ nhân bị thương trước, hay là làm người khác bị thương trước.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0