Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Y Tế Thiên Hạ (...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Nam Chi nghe tiểu thúc lẩm bẩm mãi mấy lời mà cô nghe không hiểu, chỉ biết là trong lòng tiểu thúc đang rất hận hoàng đế.
Trên thực tế, Thừa Tự ca ca cũng hận hoàng đế.
Đỗ gia hoàn toàn mơ hồ, trước đó vẫn là thái y lại bị đánh bị phạt, lại mơ mơ hồ hồ phải đi lưu đày cả nhà.
Đứa nhỏ Đỗ Thừa Tự hoàn toàn không hiểu, tại sao Đỗ gia lại thảm như vậy.
Hệ thống giải thích: “Đỗ gia là hạnh lâm thế gia, hoàng đế đặt hy vọng vào bọn họ, nhưng bọn họ lại khiến hy vọng của hoàng đế tan biến.”
“Hoàng đế cảm thấy Đỗ gia vô dụng, lại càng thêm tức giận, cơn phẫn nộ của đế vương phải có người gánh chịu, còn không phải sẽ là Đỗ gia sao?”
“Mặt khác cũng nói lên trình độ y thuật chỉ đến mức đó, Đỗ gia đứng ở vị trí này, phải gánh vác hầu hết trách nhiệm, làm hoàng đế, hắn cần một người chịu trách nhiệm.”
“Đỗ gia oan, nhưng cũng không oan.”
Nam Chi ngáp dài một tiếng, lại ngủ tiếp, dù sao cũng là đang đi lưu đày.
Có người là hoàng tử và công chúa, cuối cùng sẽ hạnh phúc bên nhau, trong truyện cổ tích, cũng phải trải qua muôn ngàn thăng trầm mới được ở bên nhau.
Gần tới Lĩnh Nam, trên đường đi gặp được rất nhiều thương đoàn.
Nam Chi nhìn những thương đoàn này, hỏi hệ thống: “Ca ca, có phải những tên thổ phỉ sẽ nhằm vào những thương đoàn này không?”
Hệ thống: “Đúng vậy.”
Nam Chi: “Vậy có phải chúng ta không đi cùng những thương đoàn này, sẽ không gặp phải bọn thổ phỉ?”
Hệ thống: “…… Rất khó nói.”
Bây giờ gia gia và phụ thân vẫn còn sống, mọi người đều còn sống, nhưng mà, hai thúc thúc là chết trong tay bọn thổ phỉ.
Vẫn còn một tử kiếp nữa?
Tử kiếp này làm thế nào để vượt qua đây?
Nam Chi không biết mình có thể đánh lại được bọn thổ phỉ chặn đường hay không, chỉ có thể làm gì đó để chuẩn bị.
Đám quan binh nhìn thấy các thương đoàn, sắc mặt cũng không được tốt.
Nơi càng đông thương đoàn tụ tập, càng có nhiều cường đạo thổ phỉ.
Thương đoàn còn có thể giao tiền tài ra để trừ tai họa, nhưng bọn họ thì sao?
Bọn họ cũng không có nhiều tiền như thương đoàn.
Hy vọng sẽ không gặp phải đi.
Cũng hy vọng bọn chúng nhìn thấy quan phục trên người bọn họ, sẽ kiêng rè một chút.
Quan binh nhanh chóng đưa đội ngũ tách xa khỏi nhóm thương đoàn.
Thương đoàn vừa nhìn đã thấy là những con dê béo viết hoa.
Vì để nghênh đón tử kiếp, mỗi bữa Nam Chi đều sẽ ăn nhiều hơn một chút, phải bồi dưỡng cơ thể khỏe mạnh, bằng không có gấp đôi cường hóa, cơ thể cũng không thể chịu nổi.
Có câu sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, bọn quan binh nhanh chóng tách xa ra khỏi nhóm thương đoàn, nhưng vẫn như cũ gặp phải bọn thổ phỉ to gan lớn mật.
“Bá……”
Dưới ánh mặt trời, một lưỡi dao trắng như tuyết phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo phi lại đây, khiến lòng người cảm thấy ớn lạnh.
Bọn họ bị một đám người cao to vạm vỡ bao vây, sắc mặt của đám quan binh rất khó coi.
“Lui ra, mắt các ngươi mù à, không nhìn thấy y phục đang mặc trên người chúng ta hay sao, chúng ta là quan sai áp giải phạm nhân, các ngươi muốn chống lại triều đình sao?”
Nha dịch cầm đầu tỏ ra rất kiên định, tay nắm chặt bội đao, nhìn qua cũng đủ khí thế, trong lúc nhất thời cũng có thể trấn áp được bọn cướp.
Trên thực tế trong lòng hắn đang rất thấp thỏm cùng hối hận, sớm biết như vậy thì nên đi sau nhóm thương nhân, bọn cướp cướp xong thương đoàn thắng lợi trở về rồi, sẽ không cướp đội ngũ phía sau nữa.
Có thể là do thương đoàn đi quá chậm, mà bọn họ lại sợ làm chậm trễ thời gian.
Chuyện hôm nay sẽ không dễ dàng thoát được.
Người Đỗ gia thấy bọn cướp cầm dao găm, thậm chí có người còn cầm cuốc xẻng gậy gộc, sắc mặt đều rất khó coi, các nữ quyến sợ hãi trốn ra phía sau.
Đỗ Kinh Luân nhìn bọn cướp, ánh mắt lóe lên, thân là một thư sinh, nhìn thấy bọn cướp lại không sợ hãi.
“Đại đương gia, là người của triều đình.” Bên bọn cướp có người nói với tên cầm đầu.
“Vậy rút lui đi?” Tên thuộc hạ hỏi.
“Rút lui cái rắm.” Ánh mắt hung ác của đại đương gia nhìn quan binh, “Nếu để những người khác trong trại biết chúng ta rút lui, sẽ nghĩ chúng ta thế nào.”
“Đám tay sai triều đình này, giết hết.” Đại đương gia phải vào rừng làm thổ phỉ là do bọn cẩu quan ép, cho nên hắn nhìn những quan binh này chỉ muốn giết hết.
Hơn nữa giết xong đám quan binh này có thể lấy đó để răn đe những người khác trong trại.
“Đại đương gia, còn những phạm nhân đó thì sao?”
“Phạm nhân, xuy……” Đại đương gia cười nhạo một tiếng, “Nhất định là đám quan tham ô bị hoàng đế trách tội, đúng là chó cắn chó.”
Dã tâm của đại đương gia rất lớn, muốn giết hết tất cả mọi người.
Đám thổ phỉ bên kia lẩm nhẩm với nhau, quan binh bên này cũng lẩm nhẩm với nhau, mà người Đỗ gia cũng lẩm nhẩm lẩm nhẩm.
Đỗ Kinh Luân nói: “Chúng ta đầu hàng đi, chúng ta không đánh lại đám thổ phỉ này đâu.”
Đỗ Khang Bình hả một tiếng, nhìn về phía đệ đệ: “Chúng ta phải làm thổ phỉ sao?”
Nam Chi cũng nhìn về phía tiểu thúc thúc, sao lại phải gia nhập vào đám thổ phỉ rồi.
Đỗ Kinh Luân cười lạnh: “Nếu không thì sao, chúng ta đã không còn tương lai, đã là tội phạm lưu đày, so với thổ phỉ thì có gì khác nhau đâu.”
“Đỗ gia đã không còn khả năng đứng dậy nữa, cả đời này đệ sẽ không thể tham gia khoa cử.”
“Phụ thân và đại ca cần phải được điều trị, chẳng lẽ phải thật sự đến Lĩnh Nam sao.”
Đỗ Kinh Luân dường như không chút giấu giếm sự chán ghét của mình đối với hoàng đế và triều đình.
Nam Chi nhìn thấy tiểu thúc thúc như vậy, có chút tò mò hỏi hệ thống: “Ca ca, ca ca, trong cốt truyện, tiểu thúc thúc thật sự chết trong tay bọn thổ phỉ sao?”
Hệ thống: “Có thể là bị chém chết, cũng có thể là chết trong tay thổ phỉ, chờ một chút, ta tra lại xem có tìm ra điểm nào không.”
Lão Bùi thị lập tức cự tuyệt: “Không được, không thể làm thổ phỉ, lão tam, còn nữ quyến thì sao, con còn có hai chất nữ và một tẩu tử đấy, ta già rồi, ta không sao cả……”
“Thổ phỉ ấy à, hai tay nhuốm máu, sẽ phải giết người, cũng sẽ không nói đến đạo lý liêm sỉ, bọn họ cực kỳ hung ác, nữ quyến mà phải đi vào hang ổ của bọn thổ phỉ sẽ nguy hiểm biết bao!”
Sắc mặt Đỗ Kinh Luân cứng đờ, quả thực là hắn đã không suy xét đến vấn đề nữ quyến, sẽ làm tổn thương đến nữ quyến.
Lão Bùi thị nhìn về phía đám thổ phỉ: “Ngay đến cả quan binh triều đình mà bọn chúng còn dám giết, lá gan quá lớn, nhất định sẽ có người phải bỏ mạng, gia nhập vào bọn chúng quá nguy hiểm.”
Hệ thống nói: “Trong cốt truyện sau khi bọn thổ phỉ cướp xong kho lúa của quan phủ thì phân phát cho bá tánh nghèo khổ, đây chính là hành vi khiêu khích triều đình.”
“Hoàng đế phái người tới tiêu diệt thổ phỉ, người tới diệt thổ phỉ toàn là tâm phúc của hoàng đế, mà bởi vì vậy lại gặp được Kỷ Vân Tú, hoàng đế cũng biết được Kỷ Vân Tú chưa chết, tìm đến đây.”
Nam Chi chú ý tới một điểm: “Kỷ gia tỷ tỷ đang ở gần đây sao?”
Nam Chi rất muốn nói với nàng, chạy đi, mau chạy đi!
Hệ thống: “…… Ngươi hẳn là nên chú ý tới việc phổ phỉ lại đi phân phát lương thực cho người nghèo, hành vi này rất quỷ dị.”
Nam Chi: “Ồ, vậy tiểu thúc thúc sẽ thật sự trở thành thổ phỉ sao?”
Hành vi đối nghịch với hoàng đế như vậy, có hơi chút giống với tiểu thúc thúc.
Trong lòng tiểu thúc thúc đang cảm thấy rất tức giận.
Hệ thống: “Rốt cuộc thì người đọc sách cũng có yêu cầu rất cao đối với hoàng đế, phải là một bậc đế vương anh minh, bây giờ vỡ mộng, tất nhiên sẽ càng hận.”
Hoàng đế ngu xuẩn!
Đỗ gia là những người phục vụ cho đế vương, cũng vừa kiếm tiền kiếm sống, mà Đỗ Kinh Luân lại càng có lý tưởng cao hơn.
Nam Chi cũng không biết bây giờ người nhà đều còn sống, tiểu thúc thúc có trở thành thổ phỉ hay không.
Nam Chi nghe tiểu thúc lẩm bẩm mãi mấy lời mà cô nghe không hiểu, chỉ biết là trong lòng tiểu thúc đang rất hận hoàng đế.
Trên thực tế, Thừa Tự ca ca cũng hận hoàng đế.
Đỗ gia hoàn toàn mơ hồ, trước đó vẫn là thái y lại bị đánh bị phạt, lại mơ mơ hồ hồ phải đi lưu đày cả nhà.
Đứa nhỏ Đỗ Thừa Tự hoàn toàn không hiểu, tại sao Đỗ gia lại thảm như vậy.
Hệ thống giải thích: “Đỗ gia là hạnh lâm thế gia, hoàng đế đặt hy vọng vào bọn họ, nhưng bọn họ lại khiến hy vọng của hoàng đế tan biến.”
“Hoàng đế cảm thấy Đỗ gia vô dụng, lại càng thêm tức giận, cơn phẫn nộ của đế vương phải có người gánh chịu, còn không phải sẽ là Đỗ gia sao?”
“Mặt khác cũng nói lên trình độ y thuật chỉ đến mức đó, Đỗ gia đứng ở vị trí này, phải gánh vác hầu hết trách nhiệm, làm hoàng đế, hắn cần một người chịu trách nhiệm.”
“Đỗ gia oan, nhưng cũng không oan.”
Nam Chi ngáp dài một tiếng, lại ngủ tiếp, dù sao cũng là đang đi lưu đày.
Có người là hoàng tử và công chúa, cuối cùng sẽ hạnh phúc bên nhau, trong truyện cổ tích, cũng phải trải qua muôn ngàn thăng trầm mới được ở bên nhau.
Gần tới Lĩnh Nam, trên đường đi gặp được rất nhiều thương đoàn.
Nam Chi nhìn những thương đoàn này, hỏi hệ thống: “Ca ca, có phải những tên thổ phỉ sẽ nhằm vào những thương đoàn này không?”
Hệ thống: “Đúng vậy.”
Nam Chi: “Vậy có phải chúng ta không đi cùng những thương đoàn này, sẽ không gặp phải bọn thổ phỉ?”
Hệ thống: “…… Rất khó nói.”
Bây giờ gia gia và phụ thân vẫn còn sống, mọi người đều còn sống, nhưng mà, hai thúc thúc là chết trong tay bọn thổ phỉ.
Vẫn còn một tử kiếp nữa?
Tử kiếp này làm thế nào để vượt qua đây?
Nam Chi không biết mình có thể đánh lại được bọn thổ phỉ chặn đường hay không, chỉ có thể làm gì đó để chuẩn bị.
Đám quan binh nhìn thấy các thương đoàn, sắc mặt cũng không được tốt.
Nơi càng đông thương đoàn tụ tập, càng có nhiều cường đạo thổ phỉ.
Thương đoàn còn có thể giao tiền tài ra để trừ tai họa, nhưng bọn họ thì sao?
Bọn họ cũng không có nhiều tiền như thương đoàn.
Hy vọng sẽ không gặp phải đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng hy vọng bọn chúng nhìn thấy quan phục trên người bọn họ, sẽ kiêng rè một chút.
Quan binh nhanh chóng đưa đội ngũ tách xa khỏi nhóm thương đoàn.
Thương đoàn vừa nhìn đã thấy là những con dê béo viết hoa.
Vì để nghênh đón tử kiếp, mỗi bữa Nam Chi đều sẽ ăn nhiều hơn một chút, phải bồi dưỡng cơ thể khỏe mạnh, bằng không có gấp đôi cường hóa, cơ thể cũng không thể chịu nổi.
Có câu sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, bọn quan binh nhanh chóng tách xa ra khỏi nhóm thương đoàn, nhưng vẫn như cũ gặp phải bọn thổ phỉ to gan lớn mật.
“Bá……”
Dưới ánh mặt trời, một lưỡi dao trắng như tuyết phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo phi lại đây, khiến lòng người cảm thấy ớn lạnh.
Bọn họ bị một đám người cao to vạm vỡ bao vây, sắc mặt của đám quan binh rất khó coi.
“Lui ra, mắt các ngươi mù à, không nhìn thấy y phục đang mặc trên người chúng ta hay sao, chúng ta là quan sai áp giải phạm nhân, các ngươi muốn chống lại triều đình sao?”
Nha dịch cầm đầu tỏ ra rất kiên định, tay nắm chặt bội đao, nhìn qua cũng đủ khí thế, trong lúc nhất thời cũng có thể trấn áp được bọn cướp.
Trên thực tế trong lòng hắn đang rất thấp thỏm cùng hối hận, sớm biết như vậy thì nên đi sau nhóm thương nhân, bọn cướp cướp xong thương đoàn thắng lợi trở về rồi, sẽ không cướp đội ngũ phía sau nữa.
Có thể là do thương đoàn đi quá chậm, mà bọn họ lại sợ làm chậm trễ thời gian.
Chuyện hôm nay sẽ không dễ dàng thoát được.
Người Đỗ gia thấy bọn cướp cầm dao găm, thậm chí có người còn cầm cuốc xẻng gậy gộc, sắc mặt đều rất khó coi, các nữ quyến sợ hãi trốn ra phía sau.
Đỗ Kinh Luân nhìn bọn cướp, ánh mắt lóe lên, thân là một thư sinh, nhìn thấy bọn cướp lại không sợ hãi.
“Đại đương gia, là người của triều đình.” Bên bọn cướp có người nói với tên cầm đầu.
“Vậy rút lui đi?” Tên thuộc hạ hỏi.
“Rút lui cái rắm.” Ánh mắt hung ác của đại đương gia nhìn quan binh, “Nếu để những người khác trong trại biết chúng ta rút lui, sẽ nghĩ chúng ta thế nào.”
“Đám tay sai triều đình này, giết hết.” Đại đương gia phải vào rừng làm thổ phỉ là do bọn cẩu quan ép, cho nên hắn nhìn những quan binh này chỉ muốn giết hết.
Hơn nữa giết xong đám quan binh này có thể lấy đó để răn đe những người khác trong trại.
“Đại đương gia, còn những phạm nhân đó thì sao?”
“Phạm nhân, xuy……” Đại đương gia cười nhạo một tiếng, “Nhất định là đám quan tham ô bị hoàng đế trách tội, đúng là chó cắn chó.”
Dã tâm của đại đương gia rất lớn, muốn giết hết tất cả mọi người.
Đám thổ phỉ bên kia lẩm nhẩm với nhau, quan binh bên này cũng lẩm nhẩm với nhau, mà người Đỗ gia cũng lẩm nhẩm lẩm nhẩm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Kinh Luân nói: “Chúng ta đầu hàng đi, chúng ta không đánh lại đám thổ phỉ này đâu.”
Đỗ Khang Bình hả một tiếng, nhìn về phía đệ đệ: “Chúng ta phải làm thổ phỉ sao?”
Nam Chi cũng nhìn về phía tiểu thúc thúc, sao lại phải gia nhập vào đám thổ phỉ rồi.
Đỗ Kinh Luân cười lạnh: “Nếu không thì sao, chúng ta đã không còn tương lai, đã là tội phạm lưu đày, so với thổ phỉ thì có gì khác nhau đâu.”
“Đỗ gia đã không còn khả năng đứng dậy nữa, cả đời này đệ sẽ không thể tham gia khoa cử.”
“Phụ thân và đại ca cần phải được điều trị, chẳng lẽ phải thật sự đến Lĩnh Nam sao.”
Đỗ Kinh Luân dường như không chút giấu giếm sự chán ghét của mình đối với hoàng đế và triều đình.
Nam Chi nhìn thấy tiểu thúc thúc như vậy, có chút tò mò hỏi hệ thống: “Ca ca, ca ca, trong cốt truyện, tiểu thúc thúc thật sự chết trong tay bọn thổ phỉ sao?”
Hệ thống: “Có thể là bị chém chết, cũng có thể là chết trong tay thổ phỉ, chờ một chút, ta tra lại xem có tìm ra điểm nào không.”
Lão Bùi thị lập tức cự tuyệt: “Không được, không thể làm thổ phỉ, lão tam, còn nữ quyến thì sao, con còn có hai chất nữ và một tẩu tử đấy, ta già rồi, ta không sao cả……”
“Thổ phỉ ấy à, hai tay nhuốm máu, sẽ phải giết người, cũng sẽ không nói đến đạo lý liêm sỉ, bọn họ cực kỳ hung ác, nữ quyến mà phải đi vào hang ổ của bọn thổ phỉ sẽ nguy hiểm biết bao!”
Sắc mặt Đỗ Kinh Luân cứng đờ, quả thực là hắn đã không suy xét đến vấn đề nữ quyến, sẽ làm tổn thương đến nữ quyến.
Lão Bùi thị nhìn về phía đám thổ phỉ: “Ngay đến cả quan binh triều đình mà bọn chúng còn dám giết, lá gan quá lớn, nhất định sẽ có người phải bỏ mạng, gia nhập vào bọn chúng quá nguy hiểm.”
Hệ thống nói: “Trong cốt truyện sau khi bọn thổ phỉ cướp xong kho lúa của quan phủ thì phân phát cho bá tánh nghèo khổ, đây chính là hành vi khiêu khích triều đình.”
“Hoàng đế phái người tới tiêu diệt thổ phỉ, người tới diệt thổ phỉ toàn là tâm phúc của hoàng đế, mà bởi vì vậy lại gặp được Kỷ Vân Tú, hoàng đế cũng biết được Kỷ Vân Tú chưa chết, tìm đến đây.”
Nam Chi chú ý tới một điểm: “Kỷ gia tỷ tỷ đang ở gần đây sao?”
Nam Chi rất muốn nói với nàng, chạy đi, mau chạy đi!
Hệ thống: “…… Ngươi hẳn là nên chú ý tới việc phổ phỉ lại đi phân phát lương thực cho người nghèo, hành vi này rất quỷ dị.”
Nam Chi: “Ồ, vậy tiểu thúc thúc sẽ thật sự trở thành thổ phỉ sao?”
Hành vi đối nghịch với hoàng đế như vậy, có hơi chút giống với tiểu thúc thúc.
Trong lòng tiểu thúc thúc đang cảm thấy rất tức giận.
Hệ thống: “Rốt cuộc thì người đọc sách cũng có yêu cầu rất cao đối với hoàng đế, phải là một bậc đế vương anh minh, bây giờ vỡ mộng, tất nhiên sẽ càng hận.”
Hoàng đế ngu xuẩn!
Đỗ gia là những người phục vụ cho đế vương, cũng vừa kiếm tiền kiếm sống, mà Đỗ Kinh Luân lại càng có lý tưởng cao hơn.
Nam Chi cũng không biết bây giờ người nhà đều còn sống, tiểu thúc thúc có trở thành thổ phỉ hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro