Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Y Tế Thiên Hạ (...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Đội ngũ tiếp tục về hướng đi Lĩnh Nam, tốc độ cũng không chậm, bởi vì bọn họ không biết những quan binh kia trở về sẽ bẩm báo như thế nào.
Rất có khả năng bọn họ sẽ biến thành tội phạm bỏ trốn, vốn dĩ đã không chữa khỏi cho người, bây giờ còn chạy trốn, hoàng đế nghe được sẽ càng tức giận, có thể sẽ phái binh mã truy bắt bọn họ.
Biện pháp tốt nhất là phải nhanh chóng tới Lĩnh Nam.
Người Đỗ gia cảm thấy thế giới này thật sự rất tàn nhẫn!
Nhưng mà, tin tốt là bây giờ bọn họ không bị người ta áp giải, tương đối tự do, được ăn thức ăn ngon.
Lấy thân phận của bọn họ bây giờ thì không có cách nào tiến vào trấn, trong trấn cơ bản đều có binh lính canh giữ, nghiêm ngặt hơn sẽ kiểm tra văn bằng tùy thân.
Bọn họ muốn gì đều phải lấy tiền ra dụ, nhờ người khác đi vào mua giúp thuốc thang và các loại nhu yếu phẩm.
Về phần tiền ở đâu ra, Đỗ Khang Bình lại xé rách một chiếc giày còn lại, lấy ra một tờ ngân phiếu.
Tại sao lại có sự chuẩn bị như vậy, là bởi vì Đỗ Khang Bình là đại phu, ngoài việc khám bệnh ở y quán, thi thoảng hắn còn phải ra ngoài khám bệnh, cũng đã mấy lần bị trộm hết tiền.
Đỗ Khang Bình cũng chỉ có thể nghĩ cách, nhét bạc xuống đế giày sẽ bị cộm, cho nên chỉ có thể nhét ngân phiếu xuống dưới đế giày rồi khâu lại, mỗi lần đi ra ngoài đều sẽ đi đôi giày này.
Lúc Đỗ gia xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của Đỗ Khang Bình là, phải thay đôi giày này vào.
Cũng có chút tiền để quay vòng, nhưng cơn thịnh nộ kéo đến quá nhanh, chờ lúc phản ứng lại, thì người Đỗ gia đã lên đường đi lưu đày.
Nếu đến một thành trấn cần thiết phải vào, người Đỗ gia chỉ có thể nói dối, cả nhà đang đi thăm thân thích thì gặp phải thổ phỉ, cho nên tất cả đồ đạc, văn bằng tùy thân đã bị cướp hết đi rồi.
Sau đó đưa tiền ra, hy vọng lính gác cổng có thể cho vào.
Binh lính thấy còn có người bị thương, hỏi sao lại thế này, người Đỗ gia nói là do bị bọn thổ phỉ đánh bị thương.
Gặp phải thổ phỉ mà còn có thể sống sót sao, cho dù Đỗ gia nói có thể, nhưng trong đó vẫn còn sơ hở, nhưng quan binh chỉ chú ý đến sức nặng của thỏi bạc, cũng lười so đo.
Nếu so đo, sẽ không lấy được bạc.
Người Đỗ gia dựa vào thủ đoạn này mà thuận lợi đi vào thành, vào thành rồi việc đầu tiên là tìm một quán trọ tắm rửa nghỉ ngơi, sau đó tìm một y quán mua thuốc cho phụ thân và đại ca.
Vết thương do bị đánh vào mông này rất đặc thù, là quan phủ dùng trượng để trừng phạt để trừng phạt kẻ phạm tội, nếu mang người đến y quán sẽ dễ bị đại phu nghi ngờ, chỉ có thể tự chữa trị.
Có thể nói, vì che giấu thân phận của mình, Đỗ gia đã dốc hết sức lực.
Nói ra thì thật là khó tin, ai có thể ngờ phạm nhân như bọn họ lại ngoan ngoãn đi lưu đày.
Tìm một quán trọ để ở lại, ngày hôm sau dậy sớm ăn sáng thì gặp được bà chủ của quán trọ.
Bà chủ là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, tươi đẹp mà tôn quý, là một người có khí chất mà cho dù có mặc áo vải thô thì cũng toát lên khí chất bất phàm.
Đỗ Khang Bình là đại phu, hơn nữa còn là đại phu chốn kinh thành, có vị vương công quý tộc hay thường dân nào mà chưa từng gặp qua, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra bà chủ này không phải là một nữ tử bình thường.
Đỗ Kinh Luân cũng nhìn chằm chằm vào bà chủ, tiểu nhị nhìn thấy cũng không ngạc nhiên, phàm là nam nhân nhìn thấy bà chủ, đều sẽ nhìn chằm chằm.
Có một số muốn cưỡng ép, đều sẽ bị đuổi thẳng ra khỏi quán trọ.
“Khách nhân, các ngươi thật có phúc, đồ ăn sáng này là được bà chủ của chúng ta đích thân làm, bà chủ của chúng ta muốn lại đây chào hỏi.” Tiểu nhị đem đồ ăn sáng đặt xuống bàn.
Đỗ Kinh Luân cùng bà chủ chào hỏi theo lễ người đọc sách, nói một tiếng cảm ơn, bà chủ đánh giá người Đỗ gia, có chút tò mò nói: “Nghe khẩu âm của các ngươi, hình như là từ Kinh Thành tới.”
Đỗ Kinh Luân nói: “Nghe khẩu âm của cô nương, hình như cũng là người Kinh Thành?”
Lão Bùi thị kinh ngạc nhìn bà chủ, vừa gắp bánh bao cho cháu trai.
Bà chủ gật đầu, “Đúng là từ Kinh Thành tới, mọi người dùng bữa đi.”
Hiển nhiên, bà chủ không muốn nhắc về chuyện ở Kinh Thành.
Đỗ Kinh Luân nhìn về phía nhị ca, nhỏ giọng hỏi: “Nhị ca, huynh có nhận ra đó là vị quý nữ nào ở Kinh Thành không?”
Đỗ Khang Bình lắc đầu, “Cho dù là xem bệnh, thì cũng có rất nhiều người giấu mặt sau bức rèm, sao có thể nhận ra được.”
Lão Bùi thị mấp máy môi, bà cảm thấy nữ nhân này có chút quen mắt, cẩn thận nghĩ lại, nhưng không thể nào!
Nếu trượng phu của bà nói nàng đã chết, sao nàng ta có thể xuất hiện ở đây được.
Có đôi khi Vi thị cũng sẽ theo bà tham gia yến hội, giao lưu gặp gỡ, đừng thấy Đỗ gia chỉ là đại phu, đây chính là ngự y đấy.
Có nhà quý tộc nào lại không có nữ nhi ở trong cung, muốn có quan hệ tốt với ngự y cũng là chuyện bình thường.
Tuy rằng Đỗ Khang Bình không tiến cung, nhưng hắn là người Đỗ gia, thân là thê tử của Đỗ Khang Bình, vẫn được đối xử rất lễ độ.
Vi thị nhìn chằm chằm vào bà chủ, ánh mắt dò xét từng li từng tí, hai tay dần dần siết chặt thành nắm đấm.
Bị đánh giá như vậy, trong lòng Kỷ Vân Tú có chút bất an, hỏi: “Trên mặt ta có gì không ổn sao?”
Nàng nhíu mày, chẳng lẽ những người này nhận ra nàng?
Kỷ Vân Tú không nhận ra đây là người Đỗ gia, Đỗ gia sau khi đi lưu đày, chịu rất nhiều khổ sở, mặt mũi của ai cũng lấm lem.
Ngay cả một lão thái quân phú quý như lão Bùi thị, bây giờ cũng là bộ dạng cằn cỗi của một lão thái thái bình thường, vải thô áo tang, trên đầu còn có tóc bạc, thật làm người ta thổn thức.
“Ngươi, ngươi là Kỷ Vân Tú, ngươi là Kỷ Vân Tú.” Vi thị đánh giá hồi lâu, giống như đã xác định được người trước mặt này là ai.
Phát hiện này khiến Vi thị rất kinh hoàng, vốn dĩ là một người chết, bây giờ lại xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Cái gì, Kỷ Vân Tú, đích nữ Kỷ Vân Tú của Trung Nghĩa hầu phủ?” Đỗ Khang Bình thoạt nhìn rất kinh ngạc, đột nhiên nhìn về phía Kỷ Vân Tú, “Thật sự là nàng ta?”
“Đúng vậy, chính là nàng ta, ta tuyệt đối sẽ không nhận sai.” Vi thị khẳng định nói, chưa nói đến Trung Nghĩa hầu phủ, trước kia Kỷ Vân Tú cũng là vị hôn thê của Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử là người có khả năng bước lên ngôi vị hoàng đế cao nhất, mỗi lần Kỷ Vân Tú xuất hiện đều được người người vây quanh, vô cùng tôn quý.
Một người bắt mắt như vậy luôn xuất hiện cuối cùng ở mọi buổi yến tiệc, làm sao Vi thị có thể không nhớ kỹ được.
Một nữ nhân sáng chói như thế, khiến Vi thị không khỏi hâm mộ lẫn ghen tỵ, bởi vậy mỗi lần đều nhìn nàng ta nhiều thêm một chút.
Nữ nhi đã chết của Kỷ gia kia đã hại Đỗ gia phải đi lưu đày, bây giờ còn biến thành bà chủ quán trọ?
Trở thành một bà chủ quán trọ ở một nơi xa.
Bọn họ vẫn còn đang trên đường đi lưu đày, người ta lại đã đi trước một bước, vui vẻ trở thành bà chủ quán trọ, mà cả nhà bọn họ lại biến thành tội phạm lưu đày.
“Ta không phải người mà ngươi nói, Kỷ gia cái gì….. Vị phu nhân này, ngươi nhận lầm người rồi.” Trái tim Kỷ Vân Tú đập loạn, nhưng sắc mặt vẫn không chút thay đổi, nghiêm túc nhìn Vi thị.
Nàng đánh giá người Đỗ gia, không biết tại sao bọn họ lại biết nàng.
Cả nhà này chỉ có duy nhất một người có vẻ ngoài ngay ngắn của một người đọc sách, có đủ khí chất của một thư sinh.
Nàng chắc chắn không quen biết người nhà này.
Vi thị rất tức giận, nàng phải chịu nhiều khổ sở như vậy, phải biến thành một phạm nhân lưu đày, con cháu đời sau của nàng đều là phạm nhân.
Điều khiến Vi thị không chịu nổi đó là, người ta lại có thể thoải mái êm đẹp mà đi đường.
Đội ngũ tiếp tục về hướng đi Lĩnh Nam, tốc độ cũng không chậm, bởi vì bọn họ không biết những quan binh kia trở về sẽ bẩm báo như thế nào.
Rất có khả năng bọn họ sẽ biến thành tội phạm bỏ trốn, vốn dĩ đã không chữa khỏi cho người, bây giờ còn chạy trốn, hoàng đế nghe được sẽ càng tức giận, có thể sẽ phái binh mã truy bắt bọn họ.
Biện pháp tốt nhất là phải nhanh chóng tới Lĩnh Nam.
Người Đỗ gia cảm thấy thế giới này thật sự rất tàn nhẫn!
Nhưng mà, tin tốt là bây giờ bọn họ không bị người ta áp giải, tương đối tự do, được ăn thức ăn ngon.
Lấy thân phận của bọn họ bây giờ thì không có cách nào tiến vào trấn, trong trấn cơ bản đều có binh lính canh giữ, nghiêm ngặt hơn sẽ kiểm tra văn bằng tùy thân.
Bọn họ muốn gì đều phải lấy tiền ra dụ, nhờ người khác đi vào mua giúp thuốc thang và các loại nhu yếu phẩm.
Về phần tiền ở đâu ra, Đỗ Khang Bình lại xé rách một chiếc giày còn lại, lấy ra một tờ ngân phiếu.
Tại sao lại có sự chuẩn bị như vậy, là bởi vì Đỗ Khang Bình là đại phu, ngoài việc khám bệnh ở y quán, thi thoảng hắn còn phải ra ngoài khám bệnh, cũng đã mấy lần bị trộm hết tiền.
Đỗ Khang Bình cũng chỉ có thể nghĩ cách, nhét bạc xuống đế giày sẽ bị cộm, cho nên chỉ có thể nhét ngân phiếu xuống dưới đế giày rồi khâu lại, mỗi lần đi ra ngoài đều sẽ đi đôi giày này.
Lúc Đỗ gia xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của Đỗ Khang Bình là, phải thay đôi giày này vào.
Cũng có chút tiền để quay vòng, nhưng cơn thịnh nộ kéo đến quá nhanh, chờ lúc phản ứng lại, thì người Đỗ gia đã lên đường đi lưu đày.
Nếu đến một thành trấn cần thiết phải vào, người Đỗ gia chỉ có thể nói dối, cả nhà đang đi thăm thân thích thì gặp phải thổ phỉ, cho nên tất cả đồ đạc, văn bằng tùy thân đã bị cướp hết đi rồi.
Sau đó đưa tiền ra, hy vọng lính gác cổng có thể cho vào.
Binh lính thấy còn có người bị thương, hỏi sao lại thế này, người Đỗ gia nói là do bị bọn thổ phỉ đánh bị thương.
Gặp phải thổ phỉ mà còn có thể sống sót sao, cho dù Đỗ gia nói có thể, nhưng trong đó vẫn còn sơ hở, nhưng quan binh chỉ chú ý đến sức nặng của thỏi bạc, cũng lười so đo.
Nếu so đo, sẽ không lấy được bạc.
Người Đỗ gia dựa vào thủ đoạn này mà thuận lợi đi vào thành, vào thành rồi việc đầu tiên là tìm một quán trọ tắm rửa nghỉ ngơi, sau đó tìm một y quán mua thuốc cho phụ thân và đại ca.
Vết thương do bị đánh vào mông này rất đặc thù, là quan phủ dùng trượng để trừng phạt để trừng phạt kẻ phạm tội, nếu mang người đến y quán sẽ dễ bị đại phu nghi ngờ, chỉ có thể tự chữa trị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có thể nói, vì che giấu thân phận của mình, Đỗ gia đã dốc hết sức lực.
Nói ra thì thật là khó tin, ai có thể ngờ phạm nhân như bọn họ lại ngoan ngoãn đi lưu đày.
Tìm một quán trọ để ở lại, ngày hôm sau dậy sớm ăn sáng thì gặp được bà chủ của quán trọ.
Bà chủ là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, tươi đẹp mà tôn quý, là một người có khí chất mà cho dù có mặc áo vải thô thì cũng toát lên khí chất bất phàm.
Đỗ Khang Bình là đại phu, hơn nữa còn là đại phu chốn kinh thành, có vị vương công quý tộc hay thường dân nào mà chưa từng gặp qua, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra bà chủ này không phải là một nữ tử bình thường.
Đỗ Kinh Luân cũng nhìn chằm chằm vào bà chủ, tiểu nhị nhìn thấy cũng không ngạc nhiên, phàm là nam nhân nhìn thấy bà chủ, đều sẽ nhìn chằm chằm.
Có một số muốn cưỡng ép, đều sẽ bị đuổi thẳng ra khỏi quán trọ.
“Khách nhân, các ngươi thật có phúc, đồ ăn sáng này là được bà chủ của chúng ta đích thân làm, bà chủ của chúng ta muốn lại đây chào hỏi.” Tiểu nhị đem đồ ăn sáng đặt xuống bàn.
Đỗ Kinh Luân cùng bà chủ chào hỏi theo lễ người đọc sách, nói một tiếng cảm ơn, bà chủ đánh giá người Đỗ gia, có chút tò mò nói: “Nghe khẩu âm của các ngươi, hình như là từ Kinh Thành tới.”
Đỗ Kinh Luân nói: “Nghe khẩu âm của cô nương, hình như cũng là người Kinh Thành?”
Lão Bùi thị kinh ngạc nhìn bà chủ, vừa gắp bánh bao cho cháu trai.
Bà chủ gật đầu, “Đúng là từ Kinh Thành tới, mọi người dùng bữa đi.”
Hiển nhiên, bà chủ không muốn nhắc về chuyện ở Kinh Thành.
Đỗ Kinh Luân nhìn về phía nhị ca, nhỏ giọng hỏi: “Nhị ca, huynh có nhận ra đó là vị quý nữ nào ở Kinh Thành không?”
Đỗ Khang Bình lắc đầu, “Cho dù là xem bệnh, thì cũng có rất nhiều người giấu mặt sau bức rèm, sao có thể nhận ra được.”
Lão Bùi thị mấp máy môi, bà cảm thấy nữ nhân này có chút quen mắt, cẩn thận nghĩ lại, nhưng không thể nào!
Nếu trượng phu của bà nói nàng đã chết, sao nàng ta có thể xuất hiện ở đây được.
Có đôi khi Vi thị cũng sẽ theo bà tham gia yến hội, giao lưu gặp gỡ, đừng thấy Đỗ gia chỉ là đại phu, đây chính là ngự y đấy.
Có nhà quý tộc nào lại không có nữ nhi ở trong cung, muốn có quan hệ tốt với ngự y cũng là chuyện bình thường.
Tuy rằng Đỗ Khang Bình không tiến cung, nhưng hắn là người Đỗ gia, thân là thê tử của Đỗ Khang Bình, vẫn được đối xử rất lễ độ.
Vi thị nhìn chằm chằm vào bà chủ, ánh mắt dò xét từng li từng tí, hai tay dần dần siết chặt thành nắm đấm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị đánh giá như vậy, trong lòng Kỷ Vân Tú có chút bất an, hỏi: “Trên mặt ta có gì không ổn sao?”
Nàng nhíu mày, chẳng lẽ những người này nhận ra nàng?
Kỷ Vân Tú không nhận ra đây là người Đỗ gia, Đỗ gia sau khi đi lưu đày, chịu rất nhiều khổ sở, mặt mũi của ai cũng lấm lem.
Ngay cả một lão thái quân phú quý như lão Bùi thị, bây giờ cũng là bộ dạng cằn cỗi của một lão thái thái bình thường, vải thô áo tang, trên đầu còn có tóc bạc, thật làm người ta thổn thức.
“Ngươi, ngươi là Kỷ Vân Tú, ngươi là Kỷ Vân Tú.” Vi thị đánh giá hồi lâu, giống như đã xác định được người trước mặt này là ai.
Phát hiện này khiến Vi thị rất kinh hoàng, vốn dĩ là một người chết, bây giờ lại xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Cái gì, Kỷ Vân Tú, đích nữ Kỷ Vân Tú của Trung Nghĩa hầu phủ?” Đỗ Khang Bình thoạt nhìn rất kinh ngạc, đột nhiên nhìn về phía Kỷ Vân Tú, “Thật sự là nàng ta?”
“Đúng vậy, chính là nàng ta, ta tuyệt đối sẽ không nhận sai.” Vi thị khẳng định nói, chưa nói đến Trung Nghĩa hầu phủ, trước kia Kỷ Vân Tú cũng là vị hôn thê của Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử là người có khả năng bước lên ngôi vị hoàng đế cao nhất, mỗi lần Kỷ Vân Tú xuất hiện đều được người người vây quanh, vô cùng tôn quý.
Một người bắt mắt như vậy luôn xuất hiện cuối cùng ở mọi buổi yến tiệc, làm sao Vi thị có thể không nhớ kỹ được.
Một nữ nhân sáng chói như thế, khiến Vi thị không khỏi hâm mộ lẫn ghen tỵ, bởi vậy mỗi lần đều nhìn nàng ta nhiều thêm một chút.
Nữ nhi đã chết của Kỷ gia kia đã hại Đỗ gia phải đi lưu đày, bây giờ còn biến thành bà chủ quán trọ?
Trở thành một bà chủ quán trọ ở một nơi xa.
Bọn họ vẫn còn đang trên đường đi lưu đày, người ta lại đã đi trước một bước, vui vẻ trở thành bà chủ quán trọ, mà cả nhà bọn họ lại biến thành tội phạm lưu đày.
“Ta không phải người mà ngươi nói, Kỷ gia cái gì….. Vị phu nhân này, ngươi nhận lầm người rồi.” Trái tim Kỷ Vân Tú đập loạn, nhưng sắc mặt vẫn không chút thay đổi, nghiêm túc nhìn Vi thị.
Nàng đánh giá người Đỗ gia, không biết tại sao bọn họ lại biết nàng.
Cả nhà này chỉ có duy nhất một người có vẻ ngoài ngay ngắn của một người đọc sách, có đủ khí chất của một thư sinh.
Nàng chắc chắn không quen biết người nhà này.
Vi thị rất tức giận, nàng phải chịu nhiều khổ sở như vậy, phải biến thành một phạm nhân lưu đày, con cháu đời sau của nàng đều là phạm nhân.
Điều khiến Vi thị không chịu nổi đó là, người ta lại có thể thoải mái êm đẹp mà đi đường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro