Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Y Tế Thiên Hạ (...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Lấy đức hạnh của hoàng đế, người đã chết rồi còn không phát tang, cứ để nằm ở đó, nhất định sẽ chết hẳn.
Thuốc giả chết gì đó, quả thực là đã khiêu chiến tâm lý và năng lực chuyên môn của một đại phu.
Đỗ Khang Bình lại hỏi: “Vậy cô nương là chết như thế nào, sao lại chạy thoát được?”
Vi thị:……
Nàng hít sâu một hơi, bây giờ chết như thế nào còn quan trọng sao, quan trọng là Kỷ Vân Tú không chết.
Kỷ Vân Tú chỉ nói: “Chỉ tốn một chút thời gian mà thôi, đối với chuyện của Đỗ gia, ta rất xin lỗi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không quay về.”
Vi thị cười lạnh: “Ha hả, ngươi thanh cao, ngươi ghê gớm, ngươi không bị lưu đày, ngươi không phải là phạm nhân, đương nhiên ngươi sẽ không thèm để ý.”
Kỷ Vân Tú bị châm chọc cũng có chút khó chịu, “Đã ở trong hoàng cung, cũng nên biết sẽ có ngày này, thiên hạ có nhiều đại phu như vậy, Đỗ gia của ngươi có thể làm thái y, tóm lại so với đại phu bình thường thì thái y sẽ phải gánh vác nhiều thứ hơn.”
“Các ngươi chỉ hưởng thụ vinh hoa, hưởng thụ chỗ tốt, nguy hiểm trong hoàng cung các ngươi cũng không muốn gánh vác.”
“Ta không tin chỉ vì chuyện của ta mà hoàng đế lại trách tội các ngươi.”
Vi thị cười ha hả, “Ngươi nói cái gì thì chính là cái đó đi.”
Kỷ Vân Tú:……
Tức phụ Đỗ gia này thật là…….
Không thể diễn tả!
Nam Chi vừa ăn vừa nghe hai người nói chuyện, cảm thấy bữa ăn này thật đặc sắc, một mình ăn mấy cái bánh bao lớn, bụng đã no căng.
Cô dùng đôi mắt trong veo nhìn Kỷ Vân Tú, cảm thấy Kỷ Vân Tú không trở về là tốt nhất.
Cho dù Kỷ Vân Tú có trở về, cũng chưa chắc hoàng đế sẽ miễn tội cho Đỗ gia.
Sẽ còn cảm thấy y thuật của gia gia và phụ thân càng không tốt, ngay cả có chết hay không cũng không phân biệt được.
Đỗ Kinh Luân đột nhiên nói với Kỷ Vân Tú: “Kỷ cô nương, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?”
Kỷ Vân Tú nhìn Đỗ Kinh Luân, một hồi lâu mới nói: “Nói ở đây đi.”
Đỗ Kinh Luân cười cười, “Cũng không dễ nói, ta có vài lời trong lòng muốn nói với cô nương.”
Nói như vậy, giọng điệu như vậy, người không biết còn tưởng rằng thư sinh có chuyện gì ái muội muốn nói với tiểu thư nhà người ta.
Nhưng mối quan hệ giữa bọn họ tuyệt đối không hài hòa như vẻ bề ngoài.
Kỷ Vân Tú dừng một chút: “Được, vào trong sân viện nói đi.”
Hai người đứng dậy đi vào trong sân viện, Vi thị vừa ăn vừa lẩm bẩm, “Thúc thúc sẽ không bị nàng ta mê hoặc đấy chứ.”
“Chúng ta còn có thù oán.”
Lão Bùi thị nhìn con dâu, lắc đầu không nói gì.
Nam Chi chớp mắt, từ trên băng ghế dài trượt xuống, lặng lẽ đi tới, trốn ở một bên nhìn người ta nói chuyện.
Đứa trẻ dỏng tai lên lắng nghe, cô rất tò mò, muốn biết bọn họ nói chuyện gì.
Kỷ Vân Tú thấy Đỗ Kinh Luân không nói lời nào, thật sự không chịu được sự im lặng như vậy, nói: “Ngươi gọi ta ra ngoài, bây giờ còn không nói đi?”
Đỗ Kinh Luân xoay người lại, ánh mắt không kiêng dè đánh giá Kỷ Vân Tú, từng chút thổi qua nàng.
“Ngươi muốn làm gì?” Kỷ Vân Tú bị ánh mắt làm càn như vậy nhìn cảm thấy rất khó chịu, “Đỗ công tử, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì, nếu không nói ta đi đây.”
Đỗ Kinh Luân cười một tiếng, “Khó trách Hoàng Thượng lại vì cô nương mà lưu đày Đỗ gia, vì cô nương mà giết người, Kỷ tiểu thư quả thực là xinh đẹp như hoa.”
Kỷ Vân Tú nhíu mày, cảm thấy có chút ghê tởm, “Hoàng đế nghĩ thế nào, liên quan gì đến ta.”
“Ngươi đừng đem những chuyện hắn làm đổ lên đầu ta.”
Đỗ Kinh Luân chỉ nói: “Mặc kệ là thế nào, Tương Vương có lòng, thần nữ có trong mộng hay không cũng không quan trọng*.”
(Chú thích: *Dựa trên câu nói ‘Tương Vương có mộng, thần nữ vô tâm’. 1 ngày nọ Tương Vương dừng chân ở núi Vu sơn có mơ thấy một người con gái đẹp tuyệt trần đến gặp mình, nàng tự xưng là thần nữ Vu Sơn, sau đó Tương Vương vẫn luôn nhớ đến nàng. Có thể đọc thêm truyền thuyết Vu Sơn để biết thêm chi tiết.)
“Kỷ tiểu thư, chẳng lẽ cô nương muốn trốn tránh cả đời sao, cô nương là đại tiểu thư của Trung Nghĩa hầu phủ, bây giờ lại muốn làm bà chủ quán trọ ở nơi xa xôi này?”
“Chỉ cần cô nương muốn, cô nương trở về, sẽ có được sự sủng ái của hoàng đế, sẽ có vinh quang vô hạn.”
“Cho nên, Kỷ tiểu thư, ta kiến nghị cô nương nên trở về.”
Kỷ Vân Tú cười lạnh một tiếng: “Vậy thì sao, cho dù là sủng ái vô hạn ta cũng không thèm, tên nam nhân giống như chó hoang kia có lên làm hoàng đế, cũng không thay đổi được bản chất hắn là một con chó hoang.”
“Ngươi muốn ta trở về, thì ta sẽ trở về sao.”
Ấn tượng của Kỷ Vân Tú đối với hoàng đến vẫn luôn là một con chó hoang tối tăm, ánh mắt xem thường của hắn làm nàng rất không thoải mái.
Hắn giết Nhị hoàng tử, giết vị hôn phu của nàng, còn ra sức vũ nhục nàng.
Đỗ Kinh Luân cười nói: “Hóa ra đây là nguyên nhân, vậy thì cô nương càng phải trở về, trở về báo thù, làm một bà chủ quán trọ, cô nương thật sự cam tâm sao?”
“Ta tin với tính cách và thủ đoạn của Kỷ tiểu thư, sẽ có thể làm được, nếu Kỷ tiểu thư muốn trở về, ta có thể giúp để hoàng đế đi tìm cô nương.”
Nam Chi: Wow!!!
Cô vừa nghe thấy cái gì vậy?
“Ca ca, ca ca, nói cho ta biết, trong truyện, tiểu thúc thúc và Kỷ tỷ tỷ cũng như vậy sao?”
Nam Chi giơ tay lên gãi đầu, “Thổ phỉ, cướp lương thực, diệt thổ phỉ, gặp Kỷ tỷ tỷ, hoàng đế đi tìm.”
Đôi mắt Nam Chi sáng lên, “Vậy Kỷ tỷ tỷ trở về là để báo thù sao?”
Vậy có thể trở về, có thể.
“Ấy, không đúng rồi……” Vẻ mặt Nam Chi lại đau khổ, “Bọn họ hạnh phúc bên nhau như vậy, chẳng lẽ Kỷ tỷ tỷ từ bỏ việc báo thù?”
Hệ thống: “Có lẽ sự hợp tác của bọn họ xuất hiện vết nứt, Kỷ Vân Tú yêu hoàng đế.”
Nam Chi thở dài!
Sau khi trở về, hoàng đế đối xử với nàng rất tốt, có thể vì nàng mà làm bất cứ chuyện gì, Kỷ tỷ tỷ sẽ yêu hắn.
Vậy vẫn là không nên quay về đi.
“Ta sẽ không trở về, ta vừa nhìn thấy hắn đã cảm thấy ghê tởm.” Khuôn mặt Kỷ Vân Tú tràn đầy chán ghét.
“Nghĩ kỹ một chút đi, có một số việc chúng ta có thể hợp tác.”
“Còn nữa, Kỷ tiểu thư, giống như cô nương có cách, có thể giúp Đỗ gia có một thân phận không?” Đỗ Kinh Luân nói.
“Đỗ công tử, lời ngươi nói đúng là không khách khí, ngươi dựa vào cái gì mà yêu cầu ta.” Kỷ Vân Tú tức giận đến mức bật cười.
“Chúng ta sau này sẽ là đồng minh cùng hợp tác.” Đỗ Kinh Luân nói.
Kỷ Vân Tú không khách khí mà trợn trắng mắt, xoay người đi rồi, để lại một mình Đỗ Kinh Luân đứng ở đó, hắn ngẩng đầu nhìn từng chiếc lá khô rơi xuống.
Vừa cúi đầu, đã thấy cháu trai đứng trước mặt mình, ách một tiếng, “Ngươi đến đây từ bao giờ?”
Nam Chi: “Ta nghe lén hai người nói chuyện, nghe từ đầu.”
Đỗ Kinh Luân:……
“Phi lễ chớ nghe, đây cũng không phải là hành vi của bậc quân tử.” Đỗ Kinh Luân nói.
Nam Chi thẳng thắn nói: “Ta không phải là quân tử.”
“Thúc thúc, bây giờ hoàng đế đang rất hối hận, nhất định hắn sẽ đối xử tốt với Kỷ tỷ tỷ, Kỷ tỷ tỷ sẽ thích hoàng đế.”
Đỗ Kinh Luân lại nói: “Ngươi đã coi thường sức nặng của thù hận rồi.”
Nam Chi cũng làm theo: “Thúc đã đánh giá thấp sức nặng của tình yêu rồi.”
Đỗ Kinh Luân không nhịn được mà búng vào đầu cháu trai một cái, “Nhỏ mà lanh.”
Có trở về hay không cũng không phải chuyện có thể có kết quả ngay, bây giờ, hắn muốn lợi dụng Kỷ Vân Tú để làm văn bằng tùy thân thay đổi thân phận cho Đỗ gia, nếu có thể không đến Lĩnh Nam, thì không cần đi.
Kỷ Vân Tú……
Miệng Đỗ Kinh Luân thầm đọc cái tên này.
Nam Chi ngẩng đầu nhìn Đỗ Kinh Luân, thúc thúc muốn báo thù, trong lòng Nam Chi thầm đếm số trên đầu ngón tay, bọn họ không có nhiều người như hoàng đế, cũng không có nhiều tiền bằng hoàng đế……
Hoàn toàn không thể so sánh, rất khó.
Lấy đức hạnh của hoàng đế, người đã chết rồi còn không phát tang, cứ để nằm ở đó, nhất định sẽ chết hẳn.
Thuốc giả chết gì đó, quả thực là đã khiêu chiến tâm lý và năng lực chuyên môn của một đại phu.
Đỗ Khang Bình lại hỏi: “Vậy cô nương là chết như thế nào, sao lại chạy thoát được?”
Vi thị:……
Nàng hít sâu một hơi, bây giờ chết như thế nào còn quan trọng sao, quan trọng là Kỷ Vân Tú không chết.
Kỷ Vân Tú chỉ nói: “Chỉ tốn một chút thời gian mà thôi, đối với chuyện của Đỗ gia, ta rất xin lỗi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không quay về.”
Vi thị cười lạnh: “Ha hả, ngươi thanh cao, ngươi ghê gớm, ngươi không bị lưu đày, ngươi không phải là phạm nhân, đương nhiên ngươi sẽ không thèm để ý.”
Kỷ Vân Tú bị châm chọc cũng có chút khó chịu, “Đã ở trong hoàng cung, cũng nên biết sẽ có ngày này, thiên hạ có nhiều đại phu như vậy, Đỗ gia của ngươi có thể làm thái y, tóm lại so với đại phu bình thường thì thái y sẽ phải gánh vác nhiều thứ hơn.”
“Các ngươi chỉ hưởng thụ vinh hoa, hưởng thụ chỗ tốt, nguy hiểm trong hoàng cung các ngươi cũng không muốn gánh vác.”
“Ta không tin chỉ vì chuyện của ta mà hoàng đế lại trách tội các ngươi.”
Vi thị cười ha hả, “Ngươi nói cái gì thì chính là cái đó đi.”
Kỷ Vân Tú:……
Tức phụ Đỗ gia này thật là…….
Không thể diễn tả!
Nam Chi vừa ăn vừa nghe hai người nói chuyện, cảm thấy bữa ăn này thật đặc sắc, một mình ăn mấy cái bánh bao lớn, bụng đã no căng.
Cô dùng đôi mắt trong veo nhìn Kỷ Vân Tú, cảm thấy Kỷ Vân Tú không trở về là tốt nhất.
Cho dù Kỷ Vân Tú có trở về, cũng chưa chắc hoàng đế sẽ miễn tội cho Đỗ gia.
Sẽ còn cảm thấy y thuật của gia gia và phụ thân càng không tốt, ngay cả có chết hay không cũng không phân biệt được.
Đỗ Kinh Luân đột nhiên nói với Kỷ Vân Tú: “Kỷ cô nương, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?”
Kỷ Vân Tú nhìn Đỗ Kinh Luân, một hồi lâu mới nói: “Nói ở đây đi.”
Đỗ Kinh Luân cười cười, “Cũng không dễ nói, ta có vài lời trong lòng muốn nói với cô nương.”
Nói như vậy, giọng điệu như vậy, người không biết còn tưởng rằng thư sinh có chuyện gì ái muội muốn nói với tiểu thư nhà người ta.
Nhưng mối quan hệ giữa bọn họ tuyệt đối không hài hòa như vẻ bề ngoài.
Kỷ Vân Tú dừng một chút: “Được, vào trong sân viện nói đi.”
Hai người đứng dậy đi vào trong sân viện, Vi thị vừa ăn vừa lẩm bẩm, “Thúc thúc sẽ không bị nàng ta mê hoặc đấy chứ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chúng ta còn có thù oán.”
Lão Bùi thị nhìn con dâu, lắc đầu không nói gì.
Nam Chi chớp mắt, từ trên băng ghế dài trượt xuống, lặng lẽ đi tới, trốn ở một bên nhìn người ta nói chuyện.
Đứa trẻ dỏng tai lên lắng nghe, cô rất tò mò, muốn biết bọn họ nói chuyện gì.
Kỷ Vân Tú thấy Đỗ Kinh Luân không nói lời nào, thật sự không chịu được sự im lặng như vậy, nói: “Ngươi gọi ta ra ngoài, bây giờ còn không nói đi?”
Đỗ Kinh Luân xoay người lại, ánh mắt không kiêng dè đánh giá Kỷ Vân Tú, từng chút thổi qua nàng.
“Ngươi muốn làm gì?” Kỷ Vân Tú bị ánh mắt làm càn như vậy nhìn cảm thấy rất khó chịu, “Đỗ công tử, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì, nếu không nói ta đi đây.”
Đỗ Kinh Luân cười một tiếng, “Khó trách Hoàng Thượng lại vì cô nương mà lưu đày Đỗ gia, vì cô nương mà giết người, Kỷ tiểu thư quả thực là xinh đẹp như hoa.”
Kỷ Vân Tú nhíu mày, cảm thấy có chút ghê tởm, “Hoàng đế nghĩ thế nào, liên quan gì đến ta.”
“Ngươi đừng đem những chuyện hắn làm đổ lên đầu ta.”
Đỗ Kinh Luân chỉ nói: “Mặc kệ là thế nào, Tương Vương có lòng, thần nữ có trong mộng hay không cũng không quan trọng*.”
(Chú thích: *Dựa trên câu nói ‘Tương Vương có mộng, thần nữ vô tâm’. 1 ngày nọ Tương Vương dừng chân ở núi Vu sơn có mơ thấy một người con gái đẹp tuyệt trần đến gặp mình, nàng tự xưng là thần nữ Vu Sơn, sau đó Tương Vương vẫn luôn nhớ đến nàng. Có thể đọc thêm truyền thuyết Vu Sơn để biết thêm chi tiết.)
“Kỷ tiểu thư, chẳng lẽ cô nương muốn trốn tránh cả đời sao, cô nương là đại tiểu thư của Trung Nghĩa hầu phủ, bây giờ lại muốn làm bà chủ quán trọ ở nơi xa xôi này?”
“Chỉ cần cô nương muốn, cô nương trở về, sẽ có được sự sủng ái của hoàng đế, sẽ có vinh quang vô hạn.”
“Cho nên, Kỷ tiểu thư, ta kiến nghị cô nương nên trở về.”
Kỷ Vân Tú cười lạnh một tiếng: “Vậy thì sao, cho dù là sủng ái vô hạn ta cũng không thèm, tên nam nhân giống như chó hoang kia có lên làm hoàng đế, cũng không thay đổi được bản chất hắn là một con chó hoang.”
“Ngươi muốn ta trở về, thì ta sẽ trở về sao.”
Ấn tượng của Kỷ Vân Tú đối với hoàng đến vẫn luôn là một con chó hoang tối tăm, ánh mắt xem thường của hắn làm nàng rất không thoải mái.
Hắn giết Nhị hoàng tử, giết vị hôn phu của nàng, còn ra sức vũ nhục nàng.
Đỗ Kinh Luân cười nói: “Hóa ra đây là nguyên nhân, vậy thì cô nương càng phải trở về, trở về báo thù, làm một bà chủ quán trọ, cô nương thật sự cam tâm sao?”
“Ta tin với tính cách và thủ đoạn của Kỷ tiểu thư, sẽ có thể làm được, nếu Kỷ tiểu thư muốn trở về, ta có thể giúp để hoàng đế đi tìm cô nương.”
Nam Chi: Wow!!!
Cô vừa nghe thấy cái gì vậy?
“Ca ca, ca ca, nói cho ta biết, trong truyện, tiểu thúc thúc và Kỷ tỷ tỷ cũng như vậy sao?”
Nam Chi giơ tay lên gãi đầu, “Thổ phỉ, cướp lương thực, diệt thổ phỉ, gặp Kỷ tỷ tỷ, hoàng đế đi tìm.”
Đôi mắt Nam Chi sáng lên, “Vậy Kỷ tỷ tỷ trở về là để báo thù sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy có thể trở về, có thể.
“Ấy, không đúng rồi……” Vẻ mặt Nam Chi lại đau khổ, “Bọn họ hạnh phúc bên nhau như vậy, chẳng lẽ Kỷ tỷ tỷ từ bỏ việc báo thù?”
Hệ thống: “Có lẽ sự hợp tác của bọn họ xuất hiện vết nứt, Kỷ Vân Tú yêu hoàng đế.”
Nam Chi thở dài!
Sau khi trở về, hoàng đế đối xử với nàng rất tốt, có thể vì nàng mà làm bất cứ chuyện gì, Kỷ tỷ tỷ sẽ yêu hắn.
Vậy vẫn là không nên quay về đi.
“Ta sẽ không trở về, ta vừa nhìn thấy hắn đã cảm thấy ghê tởm.” Khuôn mặt Kỷ Vân Tú tràn đầy chán ghét.
“Nghĩ kỹ một chút đi, có một số việc chúng ta có thể hợp tác.”
“Còn nữa, Kỷ tiểu thư, giống như cô nương có cách, có thể giúp Đỗ gia có một thân phận không?” Đỗ Kinh Luân nói.
“Đỗ công tử, lời ngươi nói đúng là không khách khí, ngươi dựa vào cái gì mà yêu cầu ta.” Kỷ Vân Tú tức giận đến mức bật cười.
“Chúng ta sau này sẽ là đồng minh cùng hợp tác.” Đỗ Kinh Luân nói.
Kỷ Vân Tú không khách khí mà trợn trắng mắt, xoay người đi rồi, để lại một mình Đỗ Kinh Luân đứng ở đó, hắn ngẩng đầu nhìn từng chiếc lá khô rơi xuống.
Vừa cúi đầu, đã thấy cháu trai đứng trước mặt mình, ách một tiếng, “Ngươi đến đây từ bao giờ?”
Nam Chi: “Ta nghe lén hai người nói chuyện, nghe từ đầu.”
Đỗ Kinh Luân:……
“Phi lễ chớ nghe, đây cũng không phải là hành vi của bậc quân tử.” Đỗ Kinh Luân nói.
Nam Chi thẳng thắn nói: “Ta không phải là quân tử.”
“Thúc thúc, bây giờ hoàng đế đang rất hối hận, nhất định hắn sẽ đối xử tốt với Kỷ tỷ tỷ, Kỷ tỷ tỷ sẽ thích hoàng đế.”
Đỗ Kinh Luân lại nói: “Ngươi đã coi thường sức nặng của thù hận rồi.”
Nam Chi cũng làm theo: “Thúc đã đánh giá thấp sức nặng của tình yêu rồi.”
Đỗ Kinh Luân không nhịn được mà búng vào đầu cháu trai một cái, “Nhỏ mà lanh.”
Có trở về hay không cũng không phải chuyện có thể có kết quả ngay, bây giờ, hắn muốn lợi dụng Kỷ Vân Tú để làm văn bằng tùy thân thay đổi thân phận cho Đỗ gia, nếu có thể không đến Lĩnh Nam, thì không cần đi.
Kỷ Vân Tú……
Miệng Đỗ Kinh Luân thầm đọc cái tên này.
Nam Chi ngẩng đầu nhìn Đỗ Kinh Luân, thúc thúc muốn báo thù, trong lòng Nam Chi thầm đếm số trên đầu ngón tay, bọn họ không có nhiều người như hoàng đế, cũng không có nhiều tiền bằng hoàng đế……
Hoàn toàn không thể so sánh, rất khó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro