Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Y Tế Thiên Hạ (...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Đỗ Bác Hậu còn có lúc tỉnh táo, có thể ăn được một chút, nhưng do không được cứu chữa kịp thời, ăn uống cũng không thấy ngon miệng, cơ thể vẫn bị thương.
Đỗ Chí Bình thậm chí còn chưa tỉnh lấy một lần, tuy rằng bắt mạch vẫn thấy mạch đập, nhưng tình hình cũng không được lạc quan.
Vẫn cho Đỗ Chí Bình uống nước, có thể nuốt vào một chút, nhưng phần lớn vẫn là chảy ra ngoài.
Trời mưa suốt một đêm, ngày hôm sau trời nắng chói chang, đội ngũ ăn qua bát canh loãng xong, lại vội vàng lên đường.
Nam Chi cảm thấy khổ sở quá, nhưng cũng chỉ có thể đi theo.
Từ lúc cô sinh ra cho đến lúc chết cộng lại, cũng chưa từng đi bộ nhiều như vậy đâu!
Cũng may đi nửa ngày đường sẽ tới một dịch trạm, bọn quan binh lập tức vào trạm tiếp viện, tắm giặt, ăn uống no say một bữa.
Là phạm nhân bị lưu đày, người Đỗ gia không có tư cách bước vào dịch trạm, bọn họ đứng trong sân dịch trạm, có người canh gác nhìn chằm chằm.
Quan binh vào dịch trạm mua hai chiếc xe kéo, mua thêm chăn bông lót lên trên xe.
Đỗ Khang Bình lấy lòng nói: “Quan gia, có thể mua thêm hai con ngựa không, không thì, hai con bò thôi cũng được.”
“Phi, ngươi mơ cũng thật đẹp.” Quan binh nhổ một ngụm nước bọt vào Đỗ Khang Bình, “Các ngươi là đang đi lưu đày, không phải đi hưởng phúc.”
Nếu để cho bọn họ sống quá thoải mái, Hoàng Thượng nhất định sẽ không vui, còn đòi trâu ngựa?
Ngươi nghĩ cũng thật đẹp.
“Chưa bắt các ngươi đeo gông cùm xiềng xích đã là nhân từ lắm rồi, còn mơ đẹp cái gì vậy.”
Đỗ Khang Bình chỉ là muốn thử hỏi một chút, có thể thành công là tốt nhất, không được cũng liền thôi, hắn lập tức nói: “Đúng, đúng, là ta suy nghĩ không tốt, đa tạ quan gia đã giáo huấn.”
Đỗ Khang Bình nhìn qua hèn mọn như một con chó săn, khiến Đỗ Kinh Luân cảm thấy rất khó chịu, hắn khàn khàn hét lên: “Nhị ca.”
Đỗ gia là hạnh lâm thế gia, làm thái y, làm đại phu xem bệnh cho giới quý tộc, bây giờ lại phải khom lưng uốn gối với đám binh tốt, bất kỳ ai cũng có thể hất hàm sai khiến bọn họ.
Thay đổi nghiêng trời lệch đất như thế, khiến người đọc sách như Đỗ Kinh Luân thật sự rất khó chịu.
Đỗ Khang Bình chỉ nói: “Nói một hai câu lời hay có thể khiến mọi người sống tốt hơn một chút, đã là không tồi, nếu bọn họ muốn lấy mạng chúng ta, chỉ cần chém xuống một đao, quay về báo cáo chúng ta đã chết trên đường là xong rồi, tính mạng là quan trọng nhất, không cần kiêu ngạo.”
Đỗ Kinh Luân cúi đầu nói: “Đệ biết rồi.”
Nam Chi nghe hai thúc thúc nói chuyện, nhỏ giọng nói: “Chúng ta sẽ ổn thôi, thúc thúc, chúng ta sẽ ổn thôi.”
Hệ thống:……
Đã nói rồi, phải chú ý.
Đứa trẻ này giống như một vị tướng trên sân khấu, sau lưng cắm đầy cờ xí.
Đỗ Khang Bình xoa đầu cháu trai: “Sẽ ổn thôi.”
Nam Chi nghĩ thầm, bọn họ sẽ còn gặp phải bọn thổ phỉ, phải làm sao bây giờ đây?
Có nên mua một ít vũ khí không?
Những quan binh này cũng không thể bảo vệ được bọn họ.
Nam Chi nghĩ thầm, cô là miệng quạ đen, cô là miệng quạ đen, cô đây hy vọng hoàng đế và Kỷ tỷ tỷ sẽ không thể ở bên nhau, không thể ở bên nhau.
Tức chết cẩu hoàng đế đi!
Đương nhiên Nam Chi biết bọn họ là hoàng tử và công chúa, sẽ không dễ chia cắt như vậy.
Bọn quan binh ăn uống no đủ xong, xỉa răng lên đường, toàn thân nồng nặc mùi rượu, Nam Chi ngửa mùi thịt trên người bọn họ mà chảy nước miếng ròng ròng.
Hu hu hu….
Làm phạm nhân thật sự quá khổ, ngay cả thịt cũng không được ăn.
Nam Chi cảm thấy, người ước nguyện nào cũng thật là khổ, luôn không được ăn ngon.
Có xe kéo, hai huynh đệ cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, đặt phụ thân và đại ca lên xe, phía dưới lót chăn đệm, cũng không còn xóc nảy nhiều nữa.
Trên xe còn có những chỗ trống khác, lão Bùi thị nói với Vi thị: “Nương tử lão nhị, mau đặt đứa trẻ lên xe đi, bế suốt rất mệt.”
Vi thị không đáp lời, đặt đứa trẻ lên xe, lắc lắc hai cánh tay.
Lão Bùi thị cũng để Nam Chi ngồi lên xe, đứa trẻ còn quá nhỏ, căn bản không đi bộ được.
Nam Chi không muốn đi bộ, ngồi lên xe, “Tỷ tỷ cũng lên đi.”
Vẫn còn chỗ để ngồi, hai tỷ muội nhìn về phía nãi nãi, lão Bùi thị gật gật đầu, “Đều lên cả đi.”
Trẻ con đều lên xe, Đỗ Khang Bình và Đỗ Kinh Luân ở phía trước giống như hai con bò cùng nhau kéo xe.
Nhưng như vậy so với khiêng người trên cáng vẫn nhẹ hơn rất nhiều, chiếc xe hơi ọp ẹp, Nam Chi dựa vào người tỷ tỷ ngủ rồi.
Có xe, tốc độ đi đường cũng nhanh hơn một chút, ngồi trên xe có thể nghỉ ngơi, bầu không khí của Đỗ gia cũng trở nên tốt hơn, rốt cuộc cũng có hy vọng sống sót.
Sẽ ổn thôi, sẽ không chết trên đường đi.
“Đại nhân, để bọn họ thoải mái như vậy sao?” Hổ Tử nói với nha dịch cầm đầu.
Nha dịch cầm đầu liếc nhìn Đỗ gia, “Bọn họ có thể đi nhanh một chút, chúng ta cũng có thể kết thúc chuyến này sớm.”
“Ồ, được.”
Bởi vì tất cả gánh nặng đều dồn lên người Đỗ Khang Bình và Đỗ Kinh Luân, cho nên Nam Chi chỉ cắn một hai miếng thức ăn, sau đó đưa cho hai thúc thúc.
Hai huynh đệ tự nhiên sẽ không tranh giành thức ăn với trẻ con, Nam Chi nói: “Ta không đói bụng, ta chỉ ngồi trên xe thôi, hai thúc ăn đi.”
Cô đã ăn thuốc viên cho nên thật sự không cảm thấy đói bụng, thời điểm cô cho gia gia uống nước, đều sẽ nhỏ thêm linh dịch vào.
Không được để ai trong Đỗ gia chết được!
Tân nguyện của Đỗ Thừa Tự ca ca chính là muốn người Đỗ gia được sống, không thể rơi vào cảnh cửa nát nhà tan.
Nam Chi đưa đồ ăn cho hai lao động chính trong nhà, hai tỷ muội cũng tự giác nhường một nửa, hai thúc thúc nhất định phải ăn no.
Không có thịt ăn, lại ăn không đủ no khiến Nam Chi không thể đi đại tiện được, bụng cô trướng phình ra, rất khó chịu.
Trong đội ngũ không riêng gì Nam Chi gặp phải vấn đề này, đến cả quan binh cũng đều bị, phân khô đến mức không thể đi ra được.
Nam Chi là trẻ con, cho nên cũng không để ý tới mặt mũi: “Nhị thúc, ta không đi đại tiện được, có thể nướng thịt thỏ ăn không?”
Sư huynh cô đã từng làm như vậy.
Cô nói cô không thể đi đại tiện được, hắn liền đi bắt thỏ hoang nướng cho cô ăn.
Nam Chi chỉ mới tưởng tượng, nước miếng đã trào ra.
Đỗ Khang Bình:……
Nướng thịt thỏ?
Ta đi đâu tìm thịt thỏ cho ngươi, nhất cử nhất động của bọn họ đều có quan binh giám sát.
Kỳ thật chữa bệnh táo bón rất đơn giản, chỉ cần ăn một khối mỡ lớn là được, nhưng bây giờ lấy đâu ra thịt mỡ!
Ngoài ra cũng còn có rất nhiều phương thuốc giúp nhuận tràng.
Không ít người nhìn chằm chằm vào Đỗ Khang Bình, Đỗ Khang Bình là đại phu, đã từng chứng kiến rất nhiều người bệnh vì xấu hổ mà giấu bệnh, liền hiểu ra mọi người đều gặp phải vấn đề này.
Đỗ Khang Bình: “Quan gia, đến địa phương tiếp theo có thể mua một ít bột Hoàng Liên, bột Hoàng Liên có tác dụng thanh nhiệt tiêu thấp, thanh nhiệt giải độc.”
Quan binh ừm một tiếng, tỏ vẻ đã biết, lại hỏi: “Các ngươi có mua không?”
Đỗ Khang Bình có chút phiền muộn, lắc đầu: “Quan gia, chúng ta không có tiền.”
Quan binh nghe vậy, cũng không muốn trả tiền cho bọn họ.
Chỉ là phạm nhân bị sung quân mà thôi.
Nam Chi rất thất vọng, không thể ăn thịt thỏ nướng!
Ai, không biết khi nào mới đến Lĩnh Nam đây!
Khi nào mới có thể được tự do, cô không muốn bị canh chừng nữa.
Nam Chi nhìn núi non trùng điệp, bên trong có rất nhiều đồ ăn ngon, cũng có rất nhiều con mồi.
Chỉ có thể nhịn đói.
Nam Chi cảm thấy khó chịu, tim gan cồn cào rất khó chịu!
Đỗ Khang Bình xoa đầu cháu trai, “Chờ tới Lĩnh Nam rồi, nhị thúc sẽ nướng thỏ cho ngươi ăn.”
Vi thị ngồi một bên hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt âm trầm, cứ như vậy, có thể đến được Lĩnh Nam hay không còn khó nói.
Đỗ Bác Hậu còn có lúc tỉnh táo, có thể ăn được một chút, nhưng do không được cứu chữa kịp thời, ăn uống cũng không thấy ngon miệng, cơ thể vẫn bị thương.
Đỗ Chí Bình thậm chí còn chưa tỉnh lấy một lần, tuy rằng bắt mạch vẫn thấy mạch đập, nhưng tình hình cũng không được lạc quan.
Vẫn cho Đỗ Chí Bình uống nước, có thể nuốt vào một chút, nhưng phần lớn vẫn là chảy ra ngoài.
Trời mưa suốt một đêm, ngày hôm sau trời nắng chói chang, đội ngũ ăn qua bát canh loãng xong, lại vội vàng lên đường.
Nam Chi cảm thấy khổ sở quá, nhưng cũng chỉ có thể đi theo.
Từ lúc cô sinh ra cho đến lúc chết cộng lại, cũng chưa từng đi bộ nhiều như vậy đâu!
Cũng may đi nửa ngày đường sẽ tới một dịch trạm, bọn quan binh lập tức vào trạm tiếp viện, tắm giặt, ăn uống no say một bữa.
Là phạm nhân bị lưu đày, người Đỗ gia không có tư cách bước vào dịch trạm, bọn họ đứng trong sân dịch trạm, có người canh gác nhìn chằm chằm.
Quan binh vào dịch trạm mua hai chiếc xe kéo, mua thêm chăn bông lót lên trên xe.
Đỗ Khang Bình lấy lòng nói: “Quan gia, có thể mua thêm hai con ngựa không, không thì, hai con bò thôi cũng được.”
“Phi, ngươi mơ cũng thật đẹp.” Quan binh nhổ một ngụm nước bọt vào Đỗ Khang Bình, “Các ngươi là đang đi lưu đày, không phải đi hưởng phúc.”
Nếu để cho bọn họ sống quá thoải mái, Hoàng Thượng nhất định sẽ không vui, còn đòi trâu ngựa?
Ngươi nghĩ cũng thật đẹp.
“Chưa bắt các ngươi đeo gông cùm xiềng xích đã là nhân từ lắm rồi, còn mơ đẹp cái gì vậy.”
Đỗ Khang Bình chỉ là muốn thử hỏi một chút, có thể thành công là tốt nhất, không được cũng liền thôi, hắn lập tức nói: “Đúng, đúng, là ta suy nghĩ không tốt, đa tạ quan gia đã giáo huấn.”
Đỗ Khang Bình nhìn qua hèn mọn như một con chó săn, khiến Đỗ Kinh Luân cảm thấy rất khó chịu, hắn khàn khàn hét lên: “Nhị ca.”
Đỗ gia là hạnh lâm thế gia, làm thái y, làm đại phu xem bệnh cho giới quý tộc, bây giờ lại phải khom lưng uốn gối với đám binh tốt, bất kỳ ai cũng có thể hất hàm sai khiến bọn họ.
Thay đổi nghiêng trời lệch đất như thế, khiến người đọc sách như Đỗ Kinh Luân thật sự rất khó chịu.
Đỗ Khang Bình chỉ nói: “Nói một hai câu lời hay có thể khiến mọi người sống tốt hơn một chút, đã là không tồi, nếu bọn họ muốn lấy mạng chúng ta, chỉ cần chém xuống một đao, quay về báo cáo chúng ta đã chết trên đường là xong rồi, tính mạng là quan trọng nhất, không cần kiêu ngạo.”
Đỗ Kinh Luân cúi đầu nói: “Đệ biết rồi.”
Nam Chi nghe hai thúc thúc nói chuyện, nhỏ giọng nói: “Chúng ta sẽ ổn thôi, thúc thúc, chúng ta sẽ ổn thôi.”
Hệ thống:……
Đã nói rồi, phải chú ý.
Đứa trẻ này giống như một vị tướng trên sân khấu, sau lưng cắm đầy cờ xí.
Đỗ Khang Bình xoa đầu cháu trai: “Sẽ ổn thôi.”
Nam Chi nghĩ thầm, bọn họ sẽ còn gặp phải bọn thổ phỉ, phải làm sao bây giờ đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có nên mua một ít vũ khí không?
Những quan binh này cũng không thể bảo vệ được bọn họ.
Nam Chi nghĩ thầm, cô là miệng quạ đen, cô là miệng quạ đen, cô đây hy vọng hoàng đế và Kỷ tỷ tỷ sẽ không thể ở bên nhau, không thể ở bên nhau.
Tức chết cẩu hoàng đế đi!
Đương nhiên Nam Chi biết bọn họ là hoàng tử và công chúa, sẽ không dễ chia cắt như vậy.
Bọn quan binh ăn uống no đủ xong, xỉa răng lên đường, toàn thân nồng nặc mùi rượu, Nam Chi ngửa mùi thịt trên người bọn họ mà chảy nước miếng ròng ròng.
Hu hu hu….
Làm phạm nhân thật sự quá khổ, ngay cả thịt cũng không được ăn.
Nam Chi cảm thấy, người ước nguyện nào cũng thật là khổ, luôn không được ăn ngon.
Có xe kéo, hai huynh đệ cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, đặt phụ thân và đại ca lên xe, phía dưới lót chăn đệm, cũng không còn xóc nảy nhiều nữa.
Trên xe còn có những chỗ trống khác, lão Bùi thị nói với Vi thị: “Nương tử lão nhị, mau đặt đứa trẻ lên xe đi, bế suốt rất mệt.”
Vi thị không đáp lời, đặt đứa trẻ lên xe, lắc lắc hai cánh tay.
Lão Bùi thị cũng để Nam Chi ngồi lên xe, đứa trẻ còn quá nhỏ, căn bản không đi bộ được.
Nam Chi không muốn đi bộ, ngồi lên xe, “Tỷ tỷ cũng lên đi.”
Vẫn còn chỗ để ngồi, hai tỷ muội nhìn về phía nãi nãi, lão Bùi thị gật gật đầu, “Đều lên cả đi.”
Trẻ con đều lên xe, Đỗ Khang Bình và Đỗ Kinh Luân ở phía trước giống như hai con bò cùng nhau kéo xe.
Nhưng như vậy so với khiêng người trên cáng vẫn nhẹ hơn rất nhiều, chiếc xe hơi ọp ẹp, Nam Chi dựa vào người tỷ tỷ ngủ rồi.
Có xe, tốc độ đi đường cũng nhanh hơn một chút, ngồi trên xe có thể nghỉ ngơi, bầu không khí của Đỗ gia cũng trở nên tốt hơn, rốt cuộc cũng có hy vọng sống sót.
Sẽ ổn thôi, sẽ không chết trên đường đi.
“Đại nhân, để bọn họ thoải mái như vậy sao?” Hổ Tử nói với nha dịch cầm đầu.
Nha dịch cầm đầu liếc nhìn Đỗ gia, “Bọn họ có thể đi nhanh một chút, chúng ta cũng có thể kết thúc chuyến này sớm.”
“Ồ, được.”
Bởi vì tất cả gánh nặng đều dồn lên người Đỗ Khang Bình và Đỗ Kinh Luân, cho nên Nam Chi chỉ cắn một hai miếng thức ăn, sau đó đưa cho hai thúc thúc.
Hai huynh đệ tự nhiên sẽ không tranh giành thức ăn với trẻ con, Nam Chi nói: “Ta không đói bụng, ta chỉ ngồi trên xe thôi, hai thúc ăn đi.”
Cô đã ăn thuốc viên cho nên thật sự không cảm thấy đói bụng, thời điểm cô cho gia gia uống nước, đều sẽ nhỏ thêm linh dịch vào.
Không được để ai trong Đỗ gia chết được!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tân nguyện của Đỗ Thừa Tự ca ca chính là muốn người Đỗ gia được sống, không thể rơi vào cảnh cửa nát nhà tan.
Nam Chi đưa đồ ăn cho hai lao động chính trong nhà, hai tỷ muội cũng tự giác nhường một nửa, hai thúc thúc nhất định phải ăn no.
Không có thịt ăn, lại ăn không đủ no khiến Nam Chi không thể đi đại tiện được, bụng cô trướng phình ra, rất khó chịu.
Trong đội ngũ không riêng gì Nam Chi gặp phải vấn đề này, đến cả quan binh cũng đều bị, phân khô đến mức không thể đi ra được.
Nam Chi là trẻ con, cho nên cũng không để ý tới mặt mũi: “Nhị thúc, ta không đi đại tiện được, có thể nướng thịt thỏ ăn không?”
Sư huynh cô đã từng làm như vậy.
Cô nói cô không thể đi đại tiện được, hắn liền đi bắt thỏ hoang nướng cho cô ăn.
Nam Chi chỉ mới tưởng tượng, nước miếng đã trào ra.
Đỗ Khang Bình:……
Nướng thịt thỏ?
Ta đi đâu tìm thịt thỏ cho ngươi, nhất cử nhất động của bọn họ đều có quan binh giám sát.
Kỳ thật chữa bệnh táo bón rất đơn giản, chỉ cần ăn một khối mỡ lớn là được, nhưng bây giờ lấy đâu ra thịt mỡ!
Ngoài ra cũng còn có rất nhiều phương thuốc giúp nhuận tràng.
Không ít người nhìn chằm chằm vào Đỗ Khang Bình, Đỗ Khang Bình là đại phu, đã từng chứng kiến rất nhiều người bệnh vì xấu hổ mà giấu bệnh, liền hiểu ra mọi người đều gặp phải vấn đề này.
Đỗ Khang Bình: “Quan gia, đến địa phương tiếp theo có thể mua một ít bột Hoàng Liên, bột Hoàng Liên có tác dụng thanh nhiệt tiêu thấp, thanh nhiệt giải độc.”
Quan binh ừm một tiếng, tỏ vẻ đã biết, lại hỏi: “Các ngươi có mua không?”
Đỗ Khang Bình có chút phiền muộn, lắc đầu: “Quan gia, chúng ta không có tiền.”
Quan binh nghe vậy, cũng không muốn trả tiền cho bọn họ.
Chỉ là phạm nhân bị sung quân mà thôi.
Nam Chi rất thất vọng, không thể ăn thịt thỏ nướng!
Ai, không biết khi nào mới đến Lĩnh Nam đây!
Khi nào mới có thể được tự do, cô không muốn bị canh chừng nữa.
Nam Chi nhìn núi non trùng điệp, bên trong có rất nhiều đồ ăn ngon, cũng có rất nhiều con mồi.
Chỉ có thể nhịn đói.
Nam Chi cảm thấy khó chịu, tim gan cồn cào rất khó chịu!
Đỗ Khang Bình xoa đầu cháu trai, “Chờ tới Lĩnh Nam rồi, nhị thúc sẽ nướng thỏ cho ngươi ăn.”
Vi thị ngồi một bên hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt âm trầm, cứ như vậy, có thể đến được Lĩnh Nam hay không còn khó nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro