Đầu Cơ?
Đào Hoa Lộ
2024-08-11 12:47:43
nhóm dịch: bánh bao
Cậu ấy phát hiện cô lễ phép hơn nhiều so với những người phụ nữ mình từng gặp qua, hơn nữa có một loại kình lực nói không nên lời, tuyệt đối không giống một nữ lưu manh phù phiếm, mặt dày mày dạn.
Cậu ấy lấy cho cô một số quyển tạp chí, “Chị có uống nước không?”
Lâm Khê lắc đầu, “Cám ơn cậu, vừa nãy tôi đã uống rồi.”
Tạ Khải Thành: “Vậy chị cắn hạt dưa đi.”
Cậu ấy lấy ra một gói hạt dưa ngũ hương nhỏ từ ngăn kéo bên dưới đưa cho cô, lại cầm một cái bình trà nhỏ bỏ túi đưa cho cô, “Mới mua đó.”
Lâm Khê kinh ngạc nhìn cậu ấy, không rõ vì sao người em này đối xử tốt với mình, anh trai cậu ấy đối xử với cô cũng không tốt như vậy.
Tạ Khải Thành mặt ửng đỏ, lại xoay người như không có việc gì, quay đầu đi qua tiếp tục xem báo của mình.
Rất nhanh lại có người đến phiếu xem phim, Tạ Khải Thành căn cứ vào tâm tình để ứng phó, lúc thì ác thanh ác khí, lúc tốt cũng không có biểu cảm gì, giọng nói lạnh lùng.
Lâm Khê lặng lẽ quan sát cậu ấy.
Căn cứ vào tin tức trong sách, chú ba què quặt của nam chính về sau cũng là một nhân vật, cậu ấy làm người cổ quái âm trầm lại rất có thủ đoạn.
Bàn chân của cậu ấy bởi vì gãy xương không được điều trị kịp thời cộng thêm di chứng để lại khi còn nhỏ. Sau đó vẫn bị bọn nhỏ cười nhạo là kẻ khập khiễng, khiến cho tính cách của cậu ấy càng ngày càng hướng nội tự ti, sau này lớn lên cũng không thích tiếp xúc với người khác, mãi chưa lập gia đình.
Hiện tại nhìn cậu ấy nói chuyện với mình ngược lại rất bình thường, không có gì không đúng, không biết sau này tại sao lại quái gở như vậy.
Lâm Khê cầm gói hạt dưa kia, nhỏ giọng nói: “Vì sao cậu không bán phiếu cho bọn họ?”
Tạ Khải Thành: “Phiếu xem phim đều được phát theo đơn vị, cung cấp hạn chế, phân phối theo kế hoạch.”
Lâm Khê không hiểu lắm, cô thăm dò: “Tôi cảm thấy công việc này của cậu rất tốt, cậu ý kiến với lãnh đạo một chút, thuận tiện bán chút nước đường, hạt dưa, đậu phộng, đậu ngũ vị hương các loại, không phải cũng có thể kiếm chút tiền sao?” Cậu ấy bận thì cô có thể giúp đỡ, thế là cô có công việc rồi đấy.”
Tạ Khải Thành nghiêm trang nói: “Chị dâu, sao trong đầu chị lại có chủ nghĩa tư bản thế? Phải loại bỏ tư tưởng này đi.”
Lâm Khê: “Cái gì chủ nghĩa tư bản, chính cậu không hiểu rõ tài liệu thì đừng nói bậy. Tôi đây là xây dựng thành phố xã hội chủ nghĩa, thuận tiện nâng cao hạnh phúc của người dân xã hội chủ nghĩa, cái nào mà không liên quan đến chủ nghĩa tư bản.”
Cậu ấy phát hiện cô lễ phép hơn nhiều so với những người phụ nữ mình từng gặp qua, hơn nữa có một loại kình lực nói không nên lời, tuyệt đối không giống một nữ lưu manh phù phiếm, mặt dày mày dạn.
Cậu ấy lấy cho cô một số quyển tạp chí, “Chị có uống nước không?”
Lâm Khê lắc đầu, “Cám ơn cậu, vừa nãy tôi đã uống rồi.”
Tạ Khải Thành: “Vậy chị cắn hạt dưa đi.”
Cậu ấy lấy ra một gói hạt dưa ngũ hương nhỏ từ ngăn kéo bên dưới đưa cho cô, lại cầm một cái bình trà nhỏ bỏ túi đưa cho cô, “Mới mua đó.”
Lâm Khê kinh ngạc nhìn cậu ấy, không rõ vì sao người em này đối xử tốt với mình, anh trai cậu ấy đối xử với cô cũng không tốt như vậy.
Tạ Khải Thành mặt ửng đỏ, lại xoay người như không có việc gì, quay đầu đi qua tiếp tục xem báo của mình.
Rất nhanh lại có người đến phiếu xem phim, Tạ Khải Thành căn cứ vào tâm tình để ứng phó, lúc thì ác thanh ác khí, lúc tốt cũng không có biểu cảm gì, giọng nói lạnh lùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Khê lặng lẽ quan sát cậu ấy.
Căn cứ vào tin tức trong sách, chú ba què quặt của nam chính về sau cũng là một nhân vật, cậu ấy làm người cổ quái âm trầm lại rất có thủ đoạn.
Bàn chân của cậu ấy bởi vì gãy xương không được điều trị kịp thời cộng thêm di chứng để lại khi còn nhỏ. Sau đó vẫn bị bọn nhỏ cười nhạo là kẻ khập khiễng, khiến cho tính cách của cậu ấy càng ngày càng hướng nội tự ti, sau này lớn lên cũng không thích tiếp xúc với người khác, mãi chưa lập gia đình.
Hiện tại nhìn cậu ấy nói chuyện với mình ngược lại rất bình thường, không có gì không đúng, không biết sau này tại sao lại quái gở như vậy.
Lâm Khê cầm gói hạt dưa kia, nhỏ giọng nói: “Vì sao cậu không bán phiếu cho bọn họ?”
Tạ Khải Thành: “Phiếu xem phim đều được phát theo đơn vị, cung cấp hạn chế, phân phối theo kế hoạch.”
Lâm Khê không hiểu lắm, cô thăm dò: “Tôi cảm thấy công việc này của cậu rất tốt, cậu ý kiến với lãnh đạo một chút, thuận tiện bán chút nước đường, hạt dưa, đậu phộng, đậu ngũ vị hương các loại, không phải cũng có thể kiếm chút tiền sao?” Cậu ấy bận thì cô có thể giúp đỡ, thế là cô có công việc rồi đấy.”
Tạ Khải Thành nghiêm trang nói: “Chị dâu, sao trong đầu chị lại có chủ nghĩa tư bản thế? Phải loại bỏ tư tưởng này đi.”
Lâm Khê: “Cái gì chủ nghĩa tư bản, chính cậu không hiểu rõ tài liệu thì đừng nói bậy. Tôi đây là xây dựng thành phố xã hội chủ nghĩa, thuận tiện nâng cao hạnh phúc của người dân xã hội chủ nghĩa, cái nào mà không liên quan đến chủ nghĩa tư bản.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro