Đụng Chạm Bất N...
Đào Hoa Lộ
2024-08-11 12:47:43
nhóm dịch: bánh bao
Chờ Triệu Tú Phương vào trong cửa, đã thấy Lâm Khê đứng ở cửa đông nhìn cô ta như cười như không cười, dáng vẻ gian trá, trong lòng cô lại giật mình.
Mẹ Tạ thấy con trai trở về, bắt anh nói chuyện ngày mai đến nhà cậu cả, nhà chị hai, nhà bà ngoại Lâm Khê, còn chuẩn bị mấy món lễ vật, liên miên lải nhải nói cái này nhiều cái kia ít, nhân tình gì đó.
Mẹ Tạ không thích cô con dâu này, cho nên đương nhiên sẽ không giống như lúc đối xử với con dâu lớn nghiêm túc trịnh trọng, nhưng cũng chuẩn bị hai cân mì mỏng, đối với nông thôn mà nói đó chính là thứ tốt.
Tạ Khải Minh không kiên nhẫn với những người này, vừa gật đầu vừa ừ, thực tế căn bản không ghi nhớ trong đầu.
Anh liếc mắt nhìn thấy Lâm Khê đứng ở nơi đó khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra dáng vẻ giảo hoạt, không biết có chủ ý xấu gì đâu, anh ngoắc ngoắc tay với cô, ý bảo cô tới đây đi,
Lâm Khê bĩu môi, anh gọi cún con đấy à, coi như anh là kẻ già!
Cô đi qua, cung kính nói với mẹ Tạ, cười tủm tỉm hỏi: “Mẹ, mẹ có gì định dặn dò sao.”
Dáng vẻ này, thật sự làm cho mẹ Tạ muốn dạy dỗ cô cũng không có lời nào dạy dỗ.
Tạ Khải Minh thấy gáy cô dính một mảnh cỏ, liền giơ tay giúp cô lấy xuống, cảm người nọ run rẩy một chút, cười cười, “Cô nghe mẫu thân dặn dò đi, đây đều là chuyện của cô.”
Lâm Khê Bất ngờ bị anh sờ soạng, lòng bàn tay anh nóng đến mức cô run rẩy như điện giật, cả người đều tê dại.
Cô bất mãn trừng mắt nhìn anh một cái, không hiểu tại sao anh lại đột nhiên động tay động chân.
Tạ Khải Minh chỉ tay nhẹ nhàng búng lên trán cô, bảo cô chuyên tâm lắng nghe, còn thuận thế túm lấy bím tóc của cô.
Mẹ Tạ tức giận giải thích một lần, hỏi Lâm Khê, “Nhớ kỹ chưa?”
Lâm Khê nhớ cái quái gì, toàn thân cô đều chú ý đến bàn tay to lớn kia. Lòng bàn tay anh thô ráp, còn cố ý vuốt ve cô, ngón tay thô ráp mang theo từng trận cảm giác run rẩy qua điện, cô lặng lẽ nhấc chân đạp anh.
Mẹ Tạ nhìn dáng vẻ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khê đỏ lên, hỏi một lần, “Nói lại một lần đi.”
Lâm Khê: “!!!” Không bằng đi thi thì hơn.
Tạ Khải Minh cầm hết mọi thứ qua, “Được rồi, nhớ kỹ.”
Mẹ Tạ hừ nhẹ, thằng thứ hai nhà bà ấy từ nhỏ đã không giống người khác, anh một bụng chủ ý, vừa nghịch ngợm vừa xấu.
Tuy rằng hiện tại so với khi còn bé ổn trọng hơn rất nhiều, nhưng một bụng chủ ý thì sao. Mẹ Tạ cũng không biết anh có chủ ý gì, định làm gì nữ lưu manh này, trước khi đi đón dâu bà ấy đã từng hỏi, anh còn nói chỉ coi cô như vợ đi.
Chờ Triệu Tú Phương vào trong cửa, đã thấy Lâm Khê đứng ở cửa đông nhìn cô ta như cười như không cười, dáng vẻ gian trá, trong lòng cô lại giật mình.
Mẹ Tạ thấy con trai trở về, bắt anh nói chuyện ngày mai đến nhà cậu cả, nhà chị hai, nhà bà ngoại Lâm Khê, còn chuẩn bị mấy món lễ vật, liên miên lải nhải nói cái này nhiều cái kia ít, nhân tình gì đó.
Mẹ Tạ không thích cô con dâu này, cho nên đương nhiên sẽ không giống như lúc đối xử với con dâu lớn nghiêm túc trịnh trọng, nhưng cũng chuẩn bị hai cân mì mỏng, đối với nông thôn mà nói đó chính là thứ tốt.
Tạ Khải Minh không kiên nhẫn với những người này, vừa gật đầu vừa ừ, thực tế căn bản không ghi nhớ trong đầu.
Anh liếc mắt nhìn thấy Lâm Khê đứng ở nơi đó khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra dáng vẻ giảo hoạt, không biết có chủ ý xấu gì đâu, anh ngoắc ngoắc tay với cô, ý bảo cô tới đây đi,
Lâm Khê bĩu môi, anh gọi cún con đấy à, coi như anh là kẻ già!
Cô đi qua, cung kính nói với mẹ Tạ, cười tủm tỉm hỏi: “Mẹ, mẹ có gì định dặn dò sao.”
Dáng vẻ này, thật sự làm cho mẹ Tạ muốn dạy dỗ cô cũng không có lời nào dạy dỗ.
Tạ Khải Minh thấy gáy cô dính một mảnh cỏ, liền giơ tay giúp cô lấy xuống, cảm người nọ run rẩy một chút, cười cười, “Cô nghe mẫu thân dặn dò đi, đây đều là chuyện của cô.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Khê Bất ngờ bị anh sờ soạng, lòng bàn tay anh nóng đến mức cô run rẩy như điện giật, cả người đều tê dại.
Cô bất mãn trừng mắt nhìn anh một cái, không hiểu tại sao anh lại đột nhiên động tay động chân.
Tạ Khải Minh chỉ tay nhẹ nhàng búng lên trán cô, bảo cô chuyên tâm lắng nghe, còn thuận thế túm lấy bím tóc của cô.
Mẹ Tạ tức giận giải thích một lần, hỏi Lâm Khê, “Nhớ kỹ chưa?”
Lâm Khê nhớ cái quái gì, toàn thân cô đều chú ý đến bàn tay to lớn kia. Lòng bàn tay anh thô ráp, còn cố ý vuốt ve cô, ngón tay thô ráp mang theo từng trận cảm giác run rẩy qua điện, cô lặng lẽ nhấc chân đạp anh.
Mẹ Tạ nhìn dáng vẻ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khê đỏ lên, hỏi một lần, “Nói lại một lần đi.”
Lâm Khê: “!!!” Không bằng đi thi thì hơn.
Tạ Khải Minh cầm hết mọi thứ qua, “Được rồi, nhớ kỹ.”
Mẹ Tạ hừ nhẹ, thằng thứ hai nhà bà ấy từ nhỏ đã không giống người khác, anh một bụng chủ ý, vừa nghịch ngợm vừa xấu.
Tuy rằng hiện tại so với khi còn bé ổn trọng hơn rất nhiều, nhưng một bụng chủ ý thì sao. Mẹ Tạ cũng không biết anh có chủ ý gì, định làm gì nữ lưu manh này, trước khi đi đón dâu bà ấy đã từng hỏi, anh còn nói chỉ coi cô như vợ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro