Giả Vờ Xa Lạ?
Đào Hoa Lộ
2024-08-11 12:47:43
nhóm dịch: bánh bao
Nhận thấy ánh mắt đối phương càng thêm không tốt, Lâm Khê lập tức khẩn trương, “Anh có việc gì?”
Trên gương mặt anh tuấn của người đàn ông hiện lên một tia mỉa mai, cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Cô lại giở trò gì?”
Lâm Khê cảm giác được sự địch ý cùng khinh miệt của người đàn ông, trong lòng cũng không vui, cô cầm giỏ quần áo rời đi.
Người đàn ông thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô lạnh lẽo, dáng vẻ không vui rời đi, anh nhíu mày, lập tức nhấc chân đuổi theo.
Lâm Khê quay đầu khẽ trách móc nói: “Anh đi theo tôi làm gì?”
Người đàn ông cười lạnh: “Bây giờ giả vờ không biết à, đã muộn rồi.”
Lâm Khê cất cao giọng: “Tôi không biết anh, giả vờ gì...”
Chờ đã, người đàn ông này... Chẳng lẽ, anh là Tạ Khải Minh?
Sao có thể chứ!
Tạ Khải Minh chán ghét nguyên chủ đến cực điểm, còn không muốn liếc mắt nhìn cô một cái, làm sao có thể tới tìm cô?
Cũng bởi vì điều này, Lâm Khê vừa rồi căn bản không nghĩ đến Tạ Khải Minh. Lâm Khê mới xuyên tới ký ức chưa hoàn toàn dung hợp, thật đúng là không nhận ra anh.
Hiện tại nhìn xem, anh lại có chút giống với anh chàng quân nhân đẹp trai cô nhìn thấy trong quần chúng kiếp trước.
Lâm Khê cuối cùng vẫn còn trẻ, biểu tình trên mặt thay đổi liên tục, tất cả đều không thoát khỏi ánh mắt người đàn ông.
Cô cất cằm lên, vẻ mặt vừa tự tin vừa kiêu căng, “Sao tôi lại không nhận ra anh chứ? Anh hóa thành tro tôi cũng... anh làm gì đấy?” Cô nhìn người đàn ông đến gần một bước cuống quýt né tránh bên cạnh.
Nhìn người phụ nữ lúc trước còn quấn chặt lấy mình bây giờ lại tránh không kịp, Tạ Khải Minh nhướng mày, trong mắt lộ ra sự khác lạ.
Lúc này ánh mắt cô trong trẻo, đoan chính, tự tin mà lại kiêu ngạo, một chút cũng không giống dáng vẻ khi đó ở trong bệnh viện, khi đó cô cuồng loạn lại điên cuồng nóng nảy, chỉ biết vô lại giương oai, dường như khác hoàn toàn lúc này.
Tạ Khải Minh rũ mắt nhìn cô, cô ưỡn thắt lưng thẳng tắp, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ánh mắt kiên định quật cường, không có nửa điểm yếu thế.
Anh không hề nghi ngờ, nếu anh dám chạm vào cô, cô sẽ đánh trả lại anh.
Cô gái như vậy, kiêu ngạo lại tự tôn, sợ là sẽ không mặt dày mày dạn dán vào người đàn ông khác.
Vì sao lúc trước cô quấn quýt lấy anh, hiện tại lại là dáng vẻ lẫm liệt không thể chạm vào?
Tạ Khải Minh có chút nghĩ không ra, cho nên anh bất động thanh sắc, âm thầm quan sát.
“Cái kia...”
Lâm Khê lấy hết dũng khí, muốn thăm dò xem anh có phải là Tạ Khải Minh hay không, nếu như vậy thì nói rõ ràng trước đó thuần túy là hiểu lầm...
Nhận thấy ánh mắt đối phương càng thêm không tốt, Lâm Khê lập tức khẩn trương, “Anh có việc gì?”
Trên gương mặt anh tuấn của người đàn ông hiện lên một tia mỉa mai, cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Cô lại giở trò gì?”
Lâm Khê cảm giác được sự địch ý cùng khinh miệt của người đàn ông, trong lòng cũng không vui, cô cầm giỏ quần áo rời đi.
Người đàn ông thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô lạnh lẽo, dáng vẻ không vui rời đi, anh nhíu mày, lập tức nhấc chân đuổi theo.
Lâm Khê quay đầu khẽ trách móc nói: “Anh đi theo tôi làm gì?”
Người đàn ông cười lạnh: “Bây giờ giả vờ không biết à, đã muộn rồi.”
Lâm Khê cất cao giọng: “Tôi không biết anh, giả vờ gì...”
Chờ đã, người đàn ông này... Chẳng lẽ, anh là Tạ Khải Minh?
Sao có thể chứ!
Tạ Khải Minh chán ghét nguyên chủ đến cực điểm, còn không muốn liếc mắt nhìn cô một cái, làm sao có thể tới tìm cô?
Cũng bởi vì điều này, Lâm Khê vừa rồi căn bản không nghĩ đến Tạ Khải Minh. Lâm Khê mới xuyên tới ký ức chưa hoàn toàn dung hợp, thật đúng là không nhận ra anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại nhìn xem, anh lại có chút giống với anh chàng quân nhân đẹp trai cô nhìn thấy trong quần chúng kiếp trước.
Lâm Khê cuối cùng vẫn còn trẻ, biểu tình trên mặt thay đổi liên tục, tất cả đều không thoát khỏi ánh mắt người đàn ông.
Cô cất cằm lên, vẻ mặt vừa tự tin vừa kiêu căng, “Sao tôi lại không nhận ra anh chứ? Anh hóa thành tro tôi cũng... anh làm gì đấy?” Cô nhìn người đàn ông đến gần một bước cuống quýt né tránh bên cạnh.
Nhìn người phụ nữ lúc trước còn quấn chặt lấy mình bây giờ lại tránh không kịp, Tạ Khải Minh nhướng mày, trong mắt lộ ra sự khác lạ.
Lúc này ánh mắt cô trong trẻo, đoan chính, tự tin mà lại kiêu ngạo, một chút cũng không giống dáng vẻ khi đó ở trong bệnh viện, khi đó cô cuồng loạn lại điên cuồng nóng nảy, chỉ biết vô lại giương oai, dường như khác hoàn toàn lúc này.
Tạ Khải Minh rũ mắt nhìn cô, cô ưỡn thắt lưng thẳng tắp, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ánh mắt kiên định quật cường, không có nửa điểm yếu thế.
Anh không hề nghi ngờ, nếu anh dám chạm vào cô, cô sẽ đánh trả lại anh.
Cô gái như vậy, kiêu ngạo lại tự tôn, sợ là sẽ không mặt dày mày dạn dán vào người đàn ông khác.
Vì sao lúc trước cô quấn quýt lấy anh, hiện tại lại là dáng vẻ lẫm liệt không thể chạm vào?
Tạ Khải Minh có chút nghĩ không ra, cho nên anh bất động thanh sắc, âm thầm quan sát.
“Cái kia...”
Lâm Khê lấy hết dũng khí, muốn thăm dò xem anh có phải là Tạ Khải Minh hay không, nếu như vậy thì nói rõ ràng trước đó thuần túy là hiểu lầm...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro