Muốn Tìm Công V...
Đào Hoa Lộ
2024-08-11 12:47:43
nhóm dịch: bánh bao
Thái độ của chị dâu Tạ và Tạ Hải Đường đối với Lâm Khê cũng càng hiền lành.
Tạ Khải Thành vẫn luôn giữ mặt sắc mặt đều hòa hoãn không ít.
Bọn họ thật sự ăn ngán cơm mẹ Tạ nấu. Hiện tại người lớn trong nhà hầu như đều kiếm tiền, lương phụ cấp của Tạ Khải Minh cũng không ít, trong nhà hoàn toàn có thể ăn ngon một chút, nhưng mẹ Tạ lại cảm thấy ăn no đã là tốt rồi, còn phải tốt biết bao?
Quá tùy ý không thể thiếu ông trời sẽ muốn lấy lại. Dầu thơm, nước tương, mỡ lợn và các loại thức ăn ngon trong nhà, phải giấu kỹ không được ăn, đợi đến khi lông dài nấm mốc mới lấy ra vừa đau lòng vừa ăn.
Lúc này chỉ có mấy củ dưa muối, mẹ Tạ đã đau đến không chịu nổi. Trải qua ba năm khó khăn, khi đó rễ cây cũng ăn không đến ba phần no, lúc này ăn cơm đều có thể ăn bảy tám phần no, còn chú ý ngon? Sao lại còn muốn hưởng thụ như thế chứ?
Bà ấy liên tục lấy mắt bẻ gãy Lâm Khê, trách cô làm dưa muối ngon, lại khẽ mắng Tạ Thanh, “Ăn ít dưa muối thôi, mặn cả đấy!”
Trong bát cháo của nhóc con này dưa muối còn nhiều hơn cháo.
Tạ Thanh cười ha ha, “Bà nội, thím Hai vừa xinh đẹp vừa chăm chỉ, nấu cơm còn dễ ngon nữa, thật tốt.”
Lâm Khê đầu đào báo mận, cảm ơn nhóc con, “Nếu thêm hai giọt dầu thơm, vậy thì càng ngon hơn.”
Mẹ Tạ: “...” Nhìn ra đồ tham ăn này rồi! Con dâu đúng là tham ăn!
Triệu Tú Phương càng cực kỳ không phục, chẳng lẽ mình không nấu cơm ngon, không siêng năng bằng cô sao?
Lâm Khê thấy cha Tạ sắc mặt bình thản, thoạt nhìn tâm tình không tệ, liền khẽ cười nói: “Ba, tốt xấu gì con cũng là học sinh trung học cơ sở, cũng không tiện nhàn rỗi ăn cơm không.”
Cha Tạ là phó giám đốc nhà máy dệt, anh trai Tạ là kế toán, chị dâu là công nhân xưởng, Tạ Hải Đường là giáo viên trường mầm non nhà máy dệt. Lâm Khê suy nghĩ mình cũng có thể đến xưởng dệt tìm việc làm, nếu có thể ngồi văn phòng viết vời là tốt nhất.
Ông Tạ không ngờ Lâm Khê lại chủ động yêu cầu công việc, dù sao lúc trước khi ở trong bệnh viện ầm ĩ, cô nói muốn Tạ Khải Minh nuôi cô.
Lúc này ông ấy phát hiện cô con dâu rất nho nhã lễ độ vừa cần cù, không hề giống nữ lưu manh trong bệnh viện kia.
Trước đây ông ấy chưa từng gặp Lâm Khê, hiện tại ấn tượng với cô không tệ, thái độ cũng rất hòa khí, “Được, cứ để ba lưu ý, nếu như tuyển công nhân thì để con đi thi.”
Thái độ của chị dâu Tạ và Tạ Hải Đường đối với Lâm Khê cũng càng hiền lành.
Tạ Khải Thành vẫn luôn giữ mặt sắc mặt đều hòa hoãn không ít.
Bọn họ thật sự ăn ngán cơm mẹ Tạ nấu. Hiện tại người lớn trong nhà hầu như đều kiếm tiền, lương phụ cấp của Tạ Khải Minh cũng không ít, trong nhà hoàn toàn có thể ăn ngon một chút, nhưng mẹ Tạ lại cảm thấy ăn no đã là tốt rồi, còn phải tốt biết bao?
Quá tùy ý không thể thiếu ông trời sẽ muốn lấy lại. Dầu thơm, nước tương, mỡ lợn và các loại thức ăn ngon trong nhà, phải giấu kỹ không được ăn, đợi đến khi lông dài nấm mốc mới lấy ra vừa đau lòng vừa ăn.
Lúc này chỉ có mấy củ dưa muối, mẹ Tạ đã đau đến không chịu nổi. Trải qua ba năm khó khăn, khi đó rễ cây cũng ăn không đến ba phần no, lúc này ăn cơm đều có thể ăn bảy tám phần no, còn chú ý ngon? Sao lại còn muốn hưởng thụ như thế chứ?
Bà ấy liên tục lấy mắt bẻ gãy Lâm Khê, trách cô làm dưa muối ngon, lại khẽ mắng Tạ Thanh, “Ăn ít dưa muối thôi, mặn cả đấy!”
Trong bát cháo của nhóc con này dưa muối còn nhiều hơn cháo.
Tạ Thanh cười ha ha, “Bà nội, thím Hai vừa xinh đẹp vừa chăm chỉ, nấu cơm còn dễ ngon nữa, thật tốt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Khê đầu đào báo mận, cảm ơn nhóc con, “Nếu thêm hai giọt dầu thơm, vậy thì càng ngon hơn.”
Mẹ Tạ: “...” Nhìn ra đồ tham ăn này rồi! Con dâu đúng là tham ăn!
Triệu Tú Phương càng cực kỳ không phục, chẳng lẽ mình không nấu cơm ngon, không siêng năng bằng cô sao?
Lâm Khê thấy cha Tạ sắc mặt bình thản, thoạt nhìn tâm tình không tệ, liền khẽ cười nói: “Ba, tốt xấu gì con cũng là học sinh trung học cơ sở, cũng không tiện nhàn rỗi ăn cơm không.”
Cha Tạ là phó giám đốc nhà máy dệt, anh trai Tạ là kế toán, chị dâu là công nhân xưởng, Tạ Hải Đường là giáo viên trường mầm non nhà máy dệt. Lâm Khê suy nghĩ mình cũng có thể đến xưởng dệt tìm việc làm, nếu có thể ngồi văn phòng viết vời là tốt nhất.
Ông Tạ không ngờ Lâm Khê lại chủ động yêu cầu công việc, dù sao lúc trước khi ở trong bệnh viện ầm ĩ, cô nói muốn Tạ Khải Minh nuôi cô.
Lúc này ông ấy phát hiện cô con dâu rất nho nhã lễ độ vừa cần cù, không hề giống nữ lưu manh trong bệnh viện kia.
Trước đây ông ấy chưa từng gặp Lâm Khê, hiện tại ấn tượng với cô không tệ, thái độ cũng rất hòa khí, “Được, cứ để ba lưu ý, nếu như tuyển công nhân thì để con đi thi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro