Nịnh Mẹ Chồng
Đào Hoa Lộ
2024-08-11 12:47:43
nhóm dịch: bánh bao
Thật ra trước khi Lâm Khê vào cửa, bởi vì Tạ Khải Minh ở nhà ăn cơm, chị dâu Tạ cũng sẽ mua thịt về, khi đó mẹ Tạ còn rất vui vẻ.
Lúc này Lâm Khê ở đây, bà ấy liền cảm thấy không thể cho nữ lưu manh ăn thịt được, làm cho giống như nhà bọn họ đối đãi với cô tốt lắm.
Vốn bà ấy đã lên kế hoạch chờ Lâm Khê tới, thì phải phải trách cứ cô một trận, khiến cô ở nhà này không ngẩng đầu lên được.
Ai biết thằng hai đối với cô cũng không lạnh lùng nữa, còn có chút quan tâm, vậy người khác đương nhiên sẽ khách khí với Lâm Khê.
Bà ấy làm mẹ, cũng không tiện đánh vào mặt con trai thứ hai, hơn nữa Lâm Khê miệng ngọt, coi bà ấy như lãnh đạo mà cung kính khiến bà ấy càng không dễ nổi giận, nhưng trong lòng vẫn bực bội lắm.
Thật uất nghẹn!
Không có cách nào kể khổ với người thân và hàng xóm!
Chỉ riêng điều kiện của thằng hai nhà mình, tướng mạo kia, cái đầu kia, bản lĩnh kia, tìm con gái thủ trưởng trong thành cũng không có vấn đề gì hết.
Vòng đi cuối cùng sao lại bị một nữ lưu manh dựa vào! Còn mua thịt về ăn nữa ư, cô tưởng mình là ai chứ?
Chỉ là chờ lúc ăn cơm, Lâm Khê người ta căn bản không đụng vào thịt kia, chỉ ăn bánh ngô, khoai lang, dưa muối, mẹ Tạ nhìn cô rụt sang một bên ấm ức lại có chút không chịu nổi.
Mẹ Tạ liền buồn bực, rốt cuộc cái tật xấu của mình sao đây, một nữ lưu manh có cái gì đáng thương?
Trong lòng bà ấy tức giận nghẹn khuất, vừa bảo Lâm Khê ăn thức ăn, “Ăn một miếng thịt đi, cũng không phải đi làm việc!”
Lâm Khê lập tức giơ khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào lên, câu từ nịnh hót không cần tiền mà nhảy ra ngoài, “Mẹ, mẹ thật thiện lương hào phóng, không hề giống mẹ kế của con, giống như mẹ ruột cũng là trọng nam khinh nữ thiên vị con trai, luyến tiếc bỏ của cho vợ và con gái ăn uống. Mẹ đúng là không giống nhau, vừa công bằng vừa nghiêm ngặt như các nhà lãnh đạo lớn!”
Cô đối với việc mẹ Tạ không bắt được mình mắng chửi, cũng không lấy cớ chèn ép mình quả thật rất cảm kích, có ý kiến là việc chắc chắn, dù sao mọi người còn chưa hiểu biết lẫn nhau mà.
Mẹ Tạ: Bà ấy không phải người được khen hai câu đã muốn lên trời, cô có khen thì tôi đây cũng xem thường cô, nữ lưu manh!
Chị dâu Tạ thì cười rộ lên, “Thím Hai anh thật biết nói chuyện, không hổ là học sinh lớn lên trong thành phố, đúng là có văn hóa.”
Thật ra trước khi Lâm Khê vào cửa, bởi vì Tạ Khải Minh ở nhà ăn cơm, chị dâu Tạ cũng sẽ mua thịt về, khi đó mẹ Tạ còn rất vui vẻ.
Lúc này Lâm Khê ở đây, bà ấy liền cảm thấy không thể cho nữ lưu manh ăn thịt được, làm cho giống như nhà bọn họ đối đãi với cô tốt lắm.
Vốn bà ấy đã lên kế hoạch chờ Lâm Khê tới, thì phải phải trách cứ cô một trận, khiến cô ở nhà này không ngẩng đầu lên được.
Ai biết thằng hai đối với cô cũng không lạnh lùng nữa, còn có chút quan tâm, vậy người khác đương nhiên sẽ khách khí với Lâm Khê.
Bà ấy làm mẹ, cũng không tiện đánh vào mặt con trai thứ hai, hơn nữa Lâm Khê miệng ngọt, coi bà ấy như lãnh đạo mà cung kính khiến bà ấy càng không dễ nổi giận, nhưng trong lòng vẫn bực bội lắm.
Thật uất nghẹn!
Không có cách nào kể khổ với người thân và hàng xóm!
Chỉ riêng điều kiện của thằng hai nhà mình, tướng mạo kia, cái đầu kia, bản lĩnh kia, tìm con gái thủ trưởng trong thành cũng không có vấn đề gì hết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vòng đi cuối cùng sao lại bị một nữ lưu manh dựa vào! Còn mua thịt về ăn nữa ư, cô tưởng mình là ai chứ?
Chỉ là chờ lúc ăn cơm, Lâm Khê người ta căn bản không đụng vào thịt kia, chỉ ăn bánh ngô, khoai lang, dưa muối, mẹ Tạ nhìn cô rụt sang một bên ấm ức lại có chút không chịu nổi.
Mẹ Tạ liền buồn bực, rốt cuộc cái tật xấu của mình sao đây, một nữ lưu manh có cái gì đáng thương?
Trong lòng bà ấy tức giận nghẹn khuất, vừa bảo Lâm Khê ăn thức ăn, “Ăn một miếng thịt đi, cũng không phải đi làm việc!”
Lâm Khê lập tức giơ khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào lên, câu từ nịnh hót không cần tiền mà nhảy ra ngoài, “Mẹ, mẹ thật thiện lương hào phóng, không hề giống mẹ kế của con, giống như mẹ ruột cũng là trọng nam khinh nữ thiên vị con trai, luyến tiếc bỏ của cho vợ và con gái ăn uống. Mẹ đúng là không giống nhau, vừa công bằng vừa nghiêm ngặt như các nhà lãnh đạo lớn!”
Cô đối với việc mẹ Tạ không bắt được mình mắng chửi, cũng không lấy cớ chèn ép mình quả thật rất cảm kích, có ý kiến là việc chắc chắn, dù sao mọi người còn chưa hiểu biết lẫn nhau mà.
Mẹ Tạ: Bà ấy không phải người được khen hai câu đã muốn lên trời, cô có khen thì tôi đây cũng xem thường cô, nữ lưu manh!
Chị dâu Tạ thì cười rộ lên, “Thím Hai anh thật biết nói chuyện, không hổ là học sinh lớn lên trong thành phố, đúng là có văn hóa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro