Xuyên Nhanh: Đại Lão Bệnh Kiều Ngoan Ngoãn Chui Vào Lòng Ta
Chương 10
2024-11-14 13:20:52
“Thưa tiên sinh, phu nhân đã xử lý vườn hoa này. Tôi đã nói với ngài ấy rồi, nơi này là không gian riêng của ngài, nhưng phu nhân nói hai người đã kết hôn, của ngài chính là của ngài ấy, cho nên…”
Quản gia hôm nay đã khuyên rất nhiều lần, nhưng thật sự khuyên không được, ông ấy chỉ có thể nhìn Thẩm Hoài Vi dọn dẹp thu thập lại vườn hoa từ trong ra ngoài một lượt.
“Cô ấy nói rất đúng, của tôi chính là của cô ấy, cô ấy là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, cô ấy muốn làm gì thì cứ để cô ấy làm.”
Lam Bắc Ngôn rút tay về, vừa cởi cúc áo trên người, vừa đi về phía phòng ngủ trên tầng.
Anh mở cửa đi vào, mùi hương trong phòng đã thay đổi hoàn toàn.
Không còn là mùi hương của anh nữa, mà chính là mùi hương anh ngửi thấy vào ngày hôm qua, mùi rượu ngọt và hoa hồng quyện lại.
Lam Bắc Ngôn nhẹ nhàng bỏ áo khoác xuống, đi đến bên cạnh giường.
Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy một người phụ nữ đang ngủ rất ngon.
Lúc đầu, trước khi trở lại, anh đã suy nghĩ kĩ rồi, bọn họ chỉ vừa mới quen biết nhau, dù anh có ham muốn thế nào thì vẫn phải cho cô một ít thời gian, không thể hành động quá nhanh được.
Nhưng vừa về đến nhà, nhìn thấy cô, ngửi được mùi hương thuộc về cô, cổ họng của Lam Bắc Ngôn đã bắt đầu căng lên.
Ánh mắt trở nên có chút thâm thúy, anh xoay người đi vào phòng tắm.
Dù Thẩm Hoài Vi đã ngủ rất sâu, nhưng chỉ cần có một chút tiếng động, cô vẫn nhạy bén tỉnh lại.
Từ trên giường ngồi dậy, cô nhìn thấy chiếc áo khoác quân đội được đặt ở trên sofa, Thẩm Hoài Vi biết Lam Bắc Ngôn đã trở về.
Hôm nay anh muốn cùng cô ‘làm chuyện đó’ sao?
Thẩm Hoài Vi mấp máy môi, cô vừa nằm xuống, vừa suy nghĩ, Lam Bắc Ngôn là một người bảo thủ, biết kiềm chế, lại còn lạnh lùng như vậy, chắc chắn sẽ không làm chuyện đó với cô vào ngày đầu tiên bọn họ quen biết nhau đâu…
Thẩm Hoài Vi nghĩ thầm trong lòng.
Ai ngờ giây tiếp theo, cô đã bị một bóng đen bao phủ.
Tập trung nhìn về phía trước, chỉ thấy Lam Bắc Ngôn không mặc gì, cả người ướt sũng nước lạnh, hai tay anh đã để trên gối của Thẩm Hoài Vi.
Khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, lại lạnh lùng kiên nghị ấy, giờ phút này trông vô cùng đau đớn.
Giống như anh đang cố hết sức kiềm chế, nhưng đôi mắt lại ngập tràn dục vọng.
Lam Bắc Ngôn hít sâu vào hơi, sau đó cắn răng, miệng rặn ra vài chữ.
“Phu nhân à, anh sắp không nhịn được nữa rồi.”
Dù Thẩm Hoài Vi còn chưa chuẩn bị xong tâm lý, ở thế giới này, cô vẫn chưa hiểu rõ về anh, nhưng anh cuối cùng vẫn là người kia mà!
Cuối cùng, Thẩm Hoài Vi dần thả lỏng, cô đưa tay đặt lên eo của Lam Bắc Ngôn, dịu dàng nói:
“Vậy thì… đừng nhịn nữa.”
Chỉ một câu, con ngươi của Lam Bắc Ngôn lập tức co rụt lại, ngay sau đó, lại mở to ra lần nữa, giống như đột nhiên bị phá vỡ phong ấn.
Đêm dần tối đi, hoa hồng trong vườn cũng lặng lẽ nở rộ.
Chỉ một đêm, Thẩm Hoài Vi đã hiểu rõ tại sao anh không kết hôn với con người, hay là người sói khác.
Thể chất của con người không thể chịu được sức mạnh của Lam Bắc Ngôn, mà người sói giống như anh, rất có thể sẽ đánh nhau với người này mất.
Anh thật sự… quá hung bạo luôn á!
Dù cô có là nửa người nửa huyết tộc, với khả năng hồi phục vô cùng ghê gớm, cũng đã phải bật khóc mấy lần.
Đầu óc mơ mơ màng màng, Thẩm Hoài Vi đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của Lam Bắc Ngôn.
Quản gia hôm nay đã khuyên rất nhiều lần, nhưng thật sự khuyên không được, ông ấy chỉ có thể nhìn Thẩm Hoài Vi dọn dẹp thu thập lại vườn hoa từ trong ra ngoài một lượt.
“Cô ấy nói rất đúng, của tôi chính là của cô ấy, cô ấy là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, cô ấy muốn làm gì thì cứ để cô ấy làm.”
Lam Bắc Ngôn rút tay về, vừa cởi cúc áo trên người, vừa đi về phía phòng ngủ trên tầng.
Anh mở cửa đi vào, mùi hương trong phòng đã thay đổi hoàn toàn.
Không còn là mùi hương của anh nữa, mà chính là mùi hương anh ngửi thấy vào ngày hôm qua, mùi rượu ngọt và hoa hồng quyện lại.
Lam Bắc Ngôn nhẹ nhàng bỏ áo khoác xuống, đi đến bên cạnh giường.
Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy một người phụ nữ đang ngủ rất ngon.
Lúc đầu, trước khi trở lại, anh đã suy nghĩ kĩ rồi, bọn họ chỉ vừa mới quen biết nhau, dù anh có ham muốn thế nào thì vẫn phải cho cô một ít thời gian, không thể hành động quá nhanh được.
Nhưng vừa về đến nhà, nhìn thấy cô, ngửi được mùi hương thuộc về cô, cổ họng của Lam Bắc Ngôn đã bắt đầu căng lên.
Ánh mắt trở nên có chút thâm thúy, anh xoay người đi vào phòng tắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù Thẩm Hoài Vi đã ngủ rất sâu, nhưng chỉ cần có một chút tiếng động, cô vẫn nhạy bén tỉnh lại.
Từ trên giường ngồi dậy, cô nhìn thấy chiếc áo khoác quân đội được đặt ở trên sofa, Thẩm Hoài Vi biết Lam Bắc Ngôn đã trở về.
Hôm nay anh muốn cùng cô ‘làm chuyện đó’ sao?
Thẩm Hoài Vi mấp máy môi, cô vừa nằm xuống, vừa suy nghĩ, Lam Bắc Ngôn là một người bảo thủ, biết kiềm chế, lại còn lạnh lùng như vậy, chắc chắn sẽ không làm chuyện đó với cô vào ngày đầu tiên bọn họ quen biết nhau đâu…
Thẩm Hoài Vi nghĩ thầm trong lòng.
Ai ngờ giây tiếp theo, cô đã bị một bóng đen bao phủ.
Tập trung nhìn về phía trước, chỉ thấy Lam Bắc Ngôn không mặc gì, cả người ướt sũng nước lạnh, hai tay anh đã để trên gối của Thẩm Hoài Vi.
Khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, lại lạnh lùng kiên nghị ấy, giờ phút này trông vô cùng đau đớn.
Giống như anh đang cố hết sức kiềm chế, nhưng đôi mắt lại ngập tràn dục vọng.
Lam Bắc Ngôn hít sâu vào hơi, sau đó cắn răng, miệng rặn ra vài chữ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phu nhân à, anh sắp không nhịn được nữa rồi.”
Dù Thẩm Hoài Vi còn chưa chuẩn bị xong tâm lý, ở thế giới này, cô vẫn chưa hiểu rõ về anh, nhưng anh cuối cùng vẫn là người kia mà!
Cuối cùng, Thẩm Hoài Vi dần thả lỏng, cô đưa tay đặt lên eo của Lam Bắc Ngôn, dịu dàng nói:
“Vậy thì… đừng nhịn nữa.”
Chỉ một câu, con ngươi của Lam Bắc Ngôn lập tức co rụt lại, ngay sau đó, lại mở to ra lần nữa, giống như đột nhiên bị phá vỡ phong ấn.
Đêm dần tối đi, hoa hồng trong vườn cũng lặng lẽ nở rộ.
Chỉ một đêm, Thẩm Hoài Vi đã hiểu rõ tại sao anh không kết hôn với con người, hay là người sói khác.
Thể chất của con người không thể chịu được sức mạnh của Lam Bắc Ngôn, mà người sói giống như anh, rất có thể sẽ đánh nhau với người này mất.
Anh thật sự… quá hung bạo luôn á!
Dù cô có là nửa người nửa huyết tộc, với khả năng hồi phục vô cùng ghê gớm, cũng đã phải bật khóc mấy lần.
Đầu óc mơ mơ màng màng, Thẩm Hoài Vi đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của Lam Bắc Ngôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro