Xuyên Nhanh: Đại Lão Bệnh Kiều Ngoan Ngoãn Chui Vào Lòng Ta
Chương 25
2024-11-14 13:20:52
Lam Bắc Ngôn hét lớn, nhưng ở phía bên kia, Brooke đã bị bao vây bởi những con ma thú được hồi sinh.
Trong lúc bận đến tối mắt tối mũi, Brooke nhấn vào máy liên lạc.
"Đã nhận được, chiến đội Alpha đã nhận được thông tin, chúng tôi cần hỗ trợ trên không."
"Phòng chỉ huy nhận được, các anh phải nhanh chóng sơ tán."
Sau khi Lam Bắc Ngôn nói xong, anh bèn khởi động máy bay không người lái bay tới yểm hộ cho chiến đội sơ tán.
Tuy nhiên, khi Brooke kêu gọi sơ tán, đội viên có năng lực thoát khỏi trận chiến này đã ít lại càng ít hơn.
Khi Thẩm Hoài Vi xử lý xong một con ma thú vừa mới sống lại, nhìn chiến trường thảm khốc, lông mày của cô cau lại, giẫm lên đầu kẻ thù, sau đó bật máy liên lạc.
"Đội trưởng, nếu bây giờ sơ tán, rất nhiều người sẽ không có cách nào rời đi, mà ở lại chỗ này thì nhất định sẽ chết."
Giọng nói của nhân vật tâm điểm của trận chiến này cuối cùng cũng xuất hiện trong phòng chỉ huy.
Khi Lam Bắc Ngôn nghe thấy câu này thì không khỏi sửng sốt, tại sao giọng nói này lại giống vợ của mình đến vậy?
Không đợi anh kịp suy nghĩ kỹ càng, giọng nói của Brooke lại vang lên từ máy liên lạc.
"Đừng nhiều lời nữa, đi được bao nhiêu thì đi bấy nhiêu, bản thân phải cố gắng sống sót, không cần để ý tới bất luận kẻ nào."
Ngay khi Brooke đang nói chuyện, một con ma thú đã lao tới, đánh trực diện với Brooke.
“Na Na, đi thôi.”
Lúc này trên người Toto cũng toàn là vết thương, chạy tới kéo Thẩm Hoài Vi rút lui khỏi nơi đó.
Nhưng dù anh ta có kéo thế nào thì cũng không lay động được cô mảy may.
“Tiểu Na? Cô đang nghĩ gì vậy? Nếu cô không rời đi thì sẽ không còn kịp nữa đâu."
"Không, tôi không thể đi, không phải chỉ là thuật sĩ cao cấp thôi sao? Tôi sẽ xử lý tên đó."
Thẩm Hoài Vi kiên quyết nói, sau khi tra dao găm vào vỏ, cô định bước qua chiến trường thê thảm này, đi tìm tên thuật sĩ cao cấp đang thi triển phép thuật kia .
"Na Na, cô điên rồi sao? Đó không phải là chuyện chúng ta có thể giải quyết được. Chỉ huy cũng đã nói chúng ta phải sơ tán. Cô làm như vậy là đâm đầu vào chỗ chết đó."
Toto không muốn nhìn Thẩm Hoài Vi đi chịu chết, lại nắm lấy cánh tay củacô.
“Tôi không điên, anh mau đi đi, tôi tự mình đi.”
Thẩm Hoài Vi đã hạ quyết tâm, cô đẩy Toto ra, sau đó chạy ra ngoài.
Trong phòng chỉ huy, mọi người chứng kiến cảnh này, vẻ mặt đều trở nên vô cùng nghiêm túc.
Sau khi im lặng hai giây, Lam Bắc Ngôn ngay lập tức nói vào micro một lần nữa.
"Tôi tuyên bố nhiệm vụ lần này kết thúc. Toàn bộ đội viên của chiến đội Alpha có thể sơ tán thì lập tức sơ tán, không nên hy sinh vô ích."
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, một nhóm nhỏ các thành viên trong chiến đội không bị mắc kẹt đã liều mạng chạy đến điểm sơ tán.
Nhưng trong đám đông, một bóng người đi ngược lại với đám đông trở nên vô cùng nổi bật.
Lam Bắc Ngôn nhìn cô dần dần tiếp cận tên thuật sĩ cao cấp kia.
Hít một hơi thật sâu, Lam Bắc Ngôn lại nói với giọng điệu vô cùng nghiêm khắc:
"Athena phải không? Tôi ra lệnh cho cô lập tức rút lui, đây là quân lệnh."
Thẩm Hoài Vi đang chạy, giọng nói ồn ào bên tai khiến cô rất bực mình.
Cô liếc nhìn màn hình máy bay không người lái đang theo sát mình, khóe miệng nhếch lên.
"Mẹ kiếp, anh nghĩ mình là ai vậy!"
Trong lúc bận đến tối mắt tối mũi, Brooke nhấn vào máy liên lạc.
"Đã nhận được, chiến đội Alpha đã nhận được thông tin, chúng tôi cần hỗ trợ trên không."
"Phòng chỉ huy nhận được, các anh phải nhanh chóng sơ tán."
Sau khi Lam Bắc Ngôn nói xong, anh bèn khởi động máy bay không người lái bay tới yểm hộ cho chiến đội sơ tán.
Tuy nhiên, khi Brooke kêu gọi sơ tán, đội viên có năng lực thoát khỏi trận chiến này đã ít lại càng ít hơn.
Khi Thẩm Hoài Vi xử lý xong một con ma thú vừa mới sống lại, nhìn chiến trường thảm khốc, lông mày của cô cau lại, giẫm lên đầu kẻ thù, sau đó bật máy liên lạc.
"Đội trưởng, nếu bây giờ sơ tán, rất nhiều người sẽ không có cách nào rời đi, mà ở lại chỗ này thì nhất định sẽ chết."
Giọng nói của nhân vật tâm điểm của trận chiến này cuối cùng cũng xuất hiện trong phòng chỉ huy.
Khi Lam Bắc Ngôn nghe thấy câu này thì không khỏi sửng sốt, tại sao giọng nói này lại giống vợ của mình đến vậy?
Không đợi anh kịp suy nghĩ kỹ càng, giọng nói của Brooke lại vang lên từ máy liên lạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đừng nhiều lời nữa, đi được bao nhiêu thì đi bấy nhiêu, bản thân phải cố gắng sống sót, không cần để ý tới bất luận kẻ nào."
Ngay khi Brooke đang nói chuyện, một con ma thú đã lao tới, đánh trực diện với Brooke.
“Na Na, đi thôi.”
Lúc này trên người Toto cũng toàn là vết thương, chạy tới kéo Thẩm Hoài Vi rút lui khỏi nơi đó.
Nhưng dù anh ta có kéo thế nào thì cũng không lay động được cô mảy may.
“Tiểu Na? Cô đang nghĩ gì vậy? Nếu cô không rời đi thì sẽ không còn kịp nữa đâu."
"Không, tôi không thể đi, không phải chỉ là thuật sĩ cao cấp thôi sao? Tôi sẽ xử lý tên đó."
Thẩm Hoài Vi kiên quyết nói, sau khi tra dao găm vào vỏ, cô định bước qua chiến trường thê thảm này, đi tìm tên thuật sĩ cao cấp đang thi triển phép thuật kia .
"Na Na, cô điên rồi sao? Đó không phải là chuyện chúng ta có thể giải quyết được. Chỉ huy cũng đã nói chúng ta phải sơ tán. Cô làm như vậy là đâm đầu vào chỗ chết đó."
Toto không muốn nhìn Thẩm Hoài Vi đi chịu chết, lại nắm lấy cánh tay củacô.
“Tôi không điên, anh mau đi đi, tôi tự mình đi.”
Thẩm Hoài Vi đã hạ quyết tâm, cô đẩy Toto ra, sau đó chạy ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong phòng chỉ huy, mọi người chứng kiến cảnh này, vẻ mặt đều trở nên vô cùng nghiêm túc.
Sau khi im lặng hai giây, Lam Bắc Ngôn ngay lập tức nói vào micro một lần nữa.
"Tôi tuyên bố nhiệm vụ lần này kết thúc. Toàn bộ đội viên của chiến đội Alpha có thể sơ tán thì lập tức sơ tán, không nên hy sinh vô ích."
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, một nhóm nhỏ các thành viên trong chiến đội không bị mắc kẹt đã liều mạng chạy đến điểm sơ tán.
Nhưng trong đám đông, một bóng người đi ngược lại với đám đông trở nên vô cùng nổi bật.
Lam Bắc Ngôn nhìn cô dần dần tiếp cận tên thuật sĩ cao cấp kia.
Hít một hơi thật sâu, Lam Bắc Ngôn lại nói với giọng điệu vô cùng nghiêm khắc:
"Athena phải không? Tôi ra lệnh cho cô lập tức rút lui, đây là quân lệnh."
Thẩm Hoài Vi đang chạy, giọng nói ồn ào bên tai khiến cô rất bực mình.
Cô liếc nhìn màn hình máy bay không người lái đang theo sát mình, khóe miệng nhếch lên.
"Mẹ kiếp, anh nghĩ mình là ai vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro