Xuyên Nhanh: Đại Lão Bệnh Kiều Ngoan Ngoãn Chui Vào Lòng Ta
Chương 32
2024-11-14 13:20:52
“Ấy? Vậy có phải em đã làm phiền anh rồi không?”
“Không phải, không hề làm phiền, vừa đúng lúc đến giờ nghỉ ngơi.”
Lam Bắc Ngôn đã nói dối.
“Ừmmm! Em không có việc gì, chỉ là…”
Thẩm Hoài Vi hơi ngập ngừng.
“Chỉ là thế nào?”
“Chỉ là, nhớ anh.”
Thẩm Hoài Vi nằm trên giường, mặt cũng nóng dần lên.
Ở bên kia điện thoại, tai của Lam Bắc Ngôn cũng đỏ ửng lên.
Anh cố gắng giữ bình tĩnh, cởi bỏ cúc áo chỗ cổ áo của quân phục.
“Anh, anh cũng…”
Anh còn chưa kịp nói hết câu, David đã đẩy cửa phòng họp chạy ra, có vẻ là có việc khẩn cấp.
Lam Bắc Ngôn mấp máy môi, cuối cùng anh vẫn nuốt những lời định nói xuống.
“Ở đây đang có chuyện, anh phải đi xử lý, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, không lâu nữa, anh sẽ trở về.”
“Dạ.”
Bên kia đã cúp máy, cùng lúc đó, cửa cabin của Thẩm Hoài Vi cũng bị gõ vang.
Cô mở cửa xem, là Brooke.
“Tập hợp thành viên của đội cô đi, nhiệm vụ khẩn cấp, mười phút sau xuất phát.”
“Rõ.”
Mấy phút trước, một nhà máy điện ở ngôi sao bên cạnh đã bị quân đoàn ma thú tấn công, ở đó vẫn còn rất nhiều nhân viên nghiên cứu khoa học.
Phòng chỉ huy thông báo chiến đội Alpha phải chuẩn bị chiến đấu ngay, nhưng vì số lượng ma thú quá đông, một mình chiến đội Alpha thì không đủ.
“Tướng quân Lâm, ông đưa một phân đội đi tấn công chính diện địch, chiến đội Alpha sẽ phụ trách việc cứu người.”
“Rõ, tư lệnh.”
Lam Bắc Ngôn tạm thời cất đi sự dịu dàng mà bản thân vừa mới dành cho vợ, anh ngồi ở đài chỉ huy, bắt đầu chỉ huy chiến đấu.
Khi ấy, ánh mắt của Lam Bắc Ngôn lạnh đến tận xương tủy, cả người đều tỏa ra khí thế, khiến tất cả mọi người trong phòng không tự chủ được mà bắt đầu cảm thấy khẩn trương
Tướng quân Lâm nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng phái quân chủ lực của mình đi - cũng chính là phân khu chín do Cole làm đội trưởng.
Sau mười phút, tất cả đội viên của chiến đội Alpha đã được tập kết, lần này họ không dùng số hiệu Chim Ưng của mình mà đi cùng quân Liên Hiệp, sử dụng một phi thuyền vận chuyển lớn hơn.
Trên phi thuyền, tất cả mọi người đều kiểm tra lại trang bị.
Cole tìm nửa ngày, mới thấy Thẩm Hoài Vi đang ngủ ở một góc.
Thẩm Hoài Vi có tính xấu là rất thích ngủ, không sửa được, nhất là khi ngồi phi thuyền, chỉ có lần đầu tiên cô còn cảm thấy phấn khích, những lần còn lại chỉ có cơn buồn ngủ mà thôi.
Nhưng Thẩm Hoài Vi vẫn tỉnh táo ngay khi nghe thấy tiếng của người chỉ huy trong tai nghe.
“Chào mọi người, tôi là Lam Bắc Ngôn, trận chiến đấu này tôi sẽ là người chỉ huy.”
Mọi người đang ngồi trên tàu đều rất bất ngờ khi nghe thấy Lam Bắc Ngôn nói vậy.
Có rất nhiều đội viên nữ của quân Liên Hiệp vui đến mức muốn nhảy lên.
Lam Bắc Ngôn nói nhanh về kế hoạch tác chiến xong, tai nghe cũng không có thêm âm thanh nào nữa.
Lúc này, còn khoảng mười phút nữa là đến chiến trường.
Cole thấy Thẩm Hoài Vi đã tỉnh ngủ, muốn tranh thủ thời gian này để nói chuyện với cô.
Anh ta dùng ngón tay chỉnh lại mái tóc màu vàng, sau đó mới đứng dậy đi qua.
Cole cũng không nhìn Thẩm Hoài Vi, mà nhìn Toto đang ngồi bên cạnh cô.
Chỉ một ánh mắt, Toto đã hiểu ý của đội trưởng Cole, anh ta lập tức đứng dậy và ngồi sang một bên.
Mà lúc này, Thẩm Hoài Vi đang tập trung lắng nghe mấy đội viên nữ của quân Liên Hiệp nói chuyện.
“Mấy cô đã nghe tin gì chưa? Tư lệnh đã kết hôn rồi đó.”
“Không phải, không hề làm phiền, vừa đúng lúc đến giờ nghỉ ngơi.”
Lam Bắc Ngôn đã nói dối.
“Ừmmm! Em không có việc gì, chỉ là…”
Thẩm Hoài Vi hơi ngập ngừng.
“Chỉ là thế nào?”
“Chỉ là, nhớ anh.”
Thẩm Hoài Vi nằm trên giường, mặt cũng nóng dần lên.
Ở bên kia điện thoại, tai của Lam Bắc Ngôn cũng đỏ ửng lên.
Anh cố gắng giữ bình tĩnh, cởi bỏ cúc áo chỗ cổ áo của quân phục.
“Anh, anh cũng…”
Anh còn chưa kịp nói hết câu, David đã đẩy cửa phòng họp chạy ra, có vẻ là có việc khẩn cấp.
Lam Bắc Ngôn mấp máy môi, cuối cùng anh vẫn nuốt những lời định nói xuống.
“Ở đây đang có chuyện, anh phải đi xử lý, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, không lâu nữa, anh sẽ trở về.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dạ.”
Bên kia đã cúp máy, cùng lúc đó, cửa cabin của Thẩm Hoài Vi cũng bị gõ vang.
Cô mở cửa xem, là Brooke.
“Tập hợp thành viên của đội cô đi, nhiệm vụ khẩn cấp, mười phút sau xuất phát.”
“Rõ.”
Mấy phút trước, một nhà máy điện ở ngôi sao bên cạnh đã bị quân đoàn ma thú tấn công, ở đó vẫn còn rất nhiều nhân viên nghiên cứu khoa học.
Phòng chỉ huy thông báo chiến đội Alpha phải chuẩn bị chiến đấu ngay, nhưng vì số lượng ma thú quá đông, một mình chiến đội Alpha thì không đủ.
“Tướng quân Lâm, ông đưa một phân đội đi tấn công chính diện địch, chiến đội Alpha sẽ phụ trách việc cứu người.”
“Rõ, tư lệnh.”
Lam Bắc Ngôn tạm thời cất đi sự dịu dàng mà bản thân vừa mới dành cho vợ, anh ngồi ở đài chỉ huy, bắt đầu chỉ huy chiến đấu.
Khi ấy, ánh mắt của Lam Bắc Ngôn lạnh đến tận xương tủy, cả người đều tỏa ra khí thế, khiến tất cả mọi người trong phòng không tự chủ được mà bắt đầu cảm thấy khẩn trương
Tướng quân Lâm nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng phái quân chủ lực của mình đi - cũng chính là phân khu chín do Cole làm đội trưởng.
Sau mười phút, tất cả đội viên của chiến đội Alpha đã được tập kết, lần này họ không dùng số hiệu Chim Ưng của mình mà đi cùng quân Liên Hiệp, sử dụng một phi thuyền vận chuyển lớn hơn.
Trên phi thuyền, tất cả mọi người đều kiểm tra lại trang bị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cole tìm nửa ngày, mới thấy Thẩm Hoài Vi đang ngủ ở một góc.
Thẩm Hoài Vi có tính xấu là rất thích ngủ, không sửa được, nhất là khi ngồi phi thuyền, chỉ có lần đầu tiên cô còn cảm thấy phấn khích, những lần còn lại chỉ có cơn buồn ngủ mà thôi.
Nhưng Thẩm Hoài Vi vẫn tỉnh táo ngay khi nghe thấy tiếng của người chỉ huy trong tai nghe.
“Chào mọi người, tôi là Lam Bắc Ngôn, trận chiến đấu này tôi sẽ là người chỉ huy.”
Mọi người đang ngồi trên tàu đều rất bất ngờ khi nghe thấy Lam Bắc Ngôn nói vậy.
Có rất nhiều đội viên nữ của quân Liên Hiệp vui đến mức muốn nhảy lên.
Lam Bắc Ngôn nói nhanh về kế hoạch tác chiến xong, tai nghe cũng không có thêm âm thanh nào nữa.
Lúc này, còn khoảng mười phút nữa là đến chiến trường.
Cole thấy Thẩm Hoài Vi đã tỉnh ngủ, muốn tranh thủ thời gian này để nói chuyện với cô.
Anh ta dùng ngón tay chỉnh lại mái tóc màu vàng, sau đó mới đứng dậy đi qua.
Cole cũng không nhìn Thẩm Hoài Vi, mà nhìn Toto đang ngồi bên cạnh cô.
Chỉ một ánh mắt, Toto đã hiểu ý của đội trưởng Cole, anh ta lập tức đứng dậy và ngồi sang một bên.
Mà lúc này, Thẩm Hoài Vi đang tập trung lắng nghe mấy đội viên nữ của quân Liên Hiệp nói chuyện.
“Mấy cô đã nghe tin gì chưa? Tư lệnh đã kết hôn rồi đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro