Xuyên Nhanh: Đại Lão Bệnh Kiều Ngoan Ngoãn Chui Vào Lòng Ta
Chương 46
2024-11-14 13:20:52
Lúc này, đã 6 giờ trôi qua kể từ khi Lam Bắc Ngôn đặt chân đến nơi này.
"Tư lệnh à, tôi nghe Cole nói, người bình thường không thể ở đây quá năm tiếng đồng hồ. Anh ở đây đã lâu như vậy rồi, cảm thấy như thế nào?"
Thẩm Hoài Vi đuổi theo Lam Bắc Ngôn, thăm hỏi một cách quan tâm.
Ai ngờ...
"Cô rất thân với Cole?"
"Hả? Cũng, cũng tàm tạm! Chỉ là bạn bè thôi, sao thế?"
"Bạn bè? Tôi thấy hình như anh ta rất thích cô."
Lam Bắc Ngôn cũng không dừng bước, tiếp tục nhìn thẳng về phía trước, vừa đi vừa nói.
"Hả? Thật vậy sao? Chuyện này tôi cũng không rõ nữa!"
Thẩm Hoài Vi lúng túng cười cười.
"Cô là thuật sĩ? Cấp bậc gì? Tại sao không báo cáo với đội?"
Điều gì nên đến cuối cùng vẫn sẽ đến.
Thẩm Hoài Vi biết rằng anh chắc chắn sẽ hỏi về chuyện cô là thuật sĩ.
"Đúng vậy, mẹ tôi là một thuật sĩ, thế nên tôi cũng học hỏi được một chút. Khi nãy tình huống quá cấp bách, nên tôi đã mở cánh cổng dịch chuyển."
Thẩm Hoài Vi bắt đầu bịa chuyện.
“Ừm.”
Giọng nói của Lam Bắc Ngôn rất nhỏ, ừm một tiếng, cũng coi như thừa nhận, nhưng sau đó, anh còn có một vấn đề.
"Athena, nữ thần chiến tranh, ai đặt cho cô cái tên này vậy?"
Lam Bắc Ngôn nói rất tự nhiên, anh liếc nhìn người phụ nữ thấp hơn anh một cái đầu, chiều cao chỉ đến vai anh.
"À, cũng là do mẹ tôi đặt."
Sau khi Thẩm Hoài Vi nói xong, trong lòng cô mấy lần nói xin lỗi mẹ, ai kêu con rể của mẹ cứ trăm ngàn câu hỏi vì sao như thế?
Nói chung cứ phải nói dối để vượt qua kiếp nạn này đã.
"Mẹ của cô rất sáng suốt. Đó là một cái tên hay."
“Ha ha.”
Thẩm Hoài Vi cười gượng một tiếng, nhưng trong lòng lại sắp khóc.
Không phải nói Lam Bắc Ngôn trầm mặc không thích nói chuyện sao?
Tại sao bây giờ anh lại hỏi nhiều như vậy?
"Đúng rồi, tôi nghe nói chồng của cô cũng là một quân nhân, đã hy sinh rồi. Anh ấy thuộc quân đội nào?"
Thẩm Hoài Vi:
"..."
Chồng cô đã qua đời? Thằng khốn nào nói thế?
Mở to mắt, Thẩm Hoài Vi nghĩ ngay đến Cole.
Kẻ đáng ăn ngàn nhát dao đó, anh ta đã nói vớ vẩn gì vậy?
Thậm chí còn truyền đến tai Lam Bắc Ngôn!
"Hả? Không thể nói sao? Bí mật quân đội? Còn nữa, cô là góa phụ của liệt sĩ, ở nhà chỉ cần nhận tiền trợ cấp, vì sao còn muốn tham gia quân đội?"
"Tôi, tôi là vì..."
"Cẩn thận."
Thẩm Hoài Vi do dự không biết nên giải thích như thế nào, lại bị Lam Bắc Ngôn che đầu, ôm cô dựa vào thân cây.
Một con thằn lằn bay đột biến phi tới ngay phía sau hai người họ.
Gió do đôi cánh mang đến làm rối tung những sợi tóc mái lưa thưa trên trán Thẩm Hoài Vi.
Thấy con thằn lằn bay đã bay đi, Thẩm Hoài Vi muốn đẩy Lam Bắc Ngôn ra, nhưng anh lại không chịu buông tay cô.
"Đợi đã, vẫn còn."
Ngay khi Lam Bắc Ngôn nói xong, một đàn thằn lằn bay đang bay tới ở độ cao khá thấp.
Số lượng quá lớn nên phải chờ rất lâu bọn chúng mới bay đi hết.
Lúc này Thẩm Hoài Vi, cả người đều cảm thấy rất không ổn.
Lam Bắc Ngôn quá gần với cô, mặc dù anh là chồng của cô, nhưng anh chỉ là chồng của Thẩm Hoài Vi, không phải của Athena.
Khoảng cách gần như vậy khiến cô cảm thấy đặc biệt khó xử.
Khóe miệng Lam Bắc Ngôn hơi nhếch lên, anh cúi đầu nhìn từ tai đến cổ của người phụ nữ đang ở trong lòng, từng chút một đỏ ửng, khi cô căng thẳng, mùi thơm trên người càng nồng đậm.
"Tư lệnh à, tôi nghe Cole nói, người bình thường không thể ở đây quá năm tiếng đồng hồ. Anh ở đây đã lâu như vậy rồi, cảm thấy như thế nào?"
Thẩm Hoài Vi đuổi theo Lam Bắc Ngôn, thăm hỏi một cách quan tâm.
Ai ngờ...
"Cô rất thân với Cole?"
"Hả? Cũng, cũng tàm tạm! Chỉ là bạn bè thôi, sao thế?"
"Bạn bè? Tôi thấy hình như anh ta rất thích cô."
Lam Bắc Ngôn cũng không dừng bước, tiếp tục nhìn thẳng về phía trước, vừa đi vừa nói.
"Hả? Thật vậy sao? Chuyện này tôi cũng không rõ nữa!"
Thẩm Hoài Vi lúng túng cười cười.
"Cô là thuật sĩ? Cấp bậc gì? Tại sao không báo cáo với đội?"
Điều gì nên đến cuối cùng vẫn sẽ đến.
Thẩm Hoài Vi biết rằng anh chắc chắn sẽ hỏi về chuyện cô là thuật sĩ.
"Đúng vậy, mẹ tôi là một thuật sĩ, thế nên tôi cũng học hỏi được một chút. Khi nãy tình huống quá cấp bách, nên tôi đã mở cánh cổng dịch chuyển."
Thẩm Hoài Vi bắt đầu bịa chuyện.
“Ừm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói của Lam Bắc Ngôn rất nhỏ, ừm một tiếng, cũng coi như thừa nhận, nhưng sau đó, anh còn có một vấn đề.
"Athena, nữ thần chiến tranh, ai đặt cho cô cái tên này vậy?"
Lam Bắc Ngôn nói rất tự nhiên, anh liếc nhìn người phụ nữ thấp hơn anh một cái đầu, chiều cao chỉ đến vai anh.
"À, cũng là do mẹ tôi đặt."
Sau khi Thẩm Hoài Vi nói xong, trong lòng cô mấy lần nói xin lỗi mẹ, ai kêu con rể của mẹ cứ trăm ngàn câu hỏi vì sao như thế?
Nói chung cứ phải nói dối để vượt qua kiếp nạn này đã.
"Mẹ của cô rất sáng suốt. Đó là một cái tên hay."
“Ha ha.”
Thẩm Hoài Vi cười gượng một tiếng, nhưng trong lòng lại sắp khóc.
Không phải nói Lam Bắc Ngôn trầm mặc không thích nói chuyện sao?
Tại sao bây giờ anh lại hỏi nhiều như vậy?
"Đúng rồi, tôi nghe nói chồng của cô cũng là một quân nhân, đã hy sinh rồi. Anh ấy thuộc quân đội nào?"
Thẩm Hoài Vi:
"..."
Chồng cô đã qua đời? Thằng khốn nào nói thế?
Mở to mắt, Thẩm Hoài Vi nghĩ ngay đến Cole.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kẻ đáng ăn ngàn nhát dao đó, anh ta đã nói vớ vẩn gì vậy?
Thậm chí còn truyền đến tai Lam Bắc Ngôn!
"Hả? Không thể nói sao? Bí mật quân đội? Còn nữa, cô là góa phụ của liệt sĩ, ở nhà chỉ cần nhận tiền trợ cấp, vì sao còn muốn tham gia quân đội?"
"Tôi, tôi là vì..."
"Cẩn thận."
Thẩm Hoài Vi do dự không biết nên giải thích như thế nào, lại bị Lam Bắc Ngôn che đầu, ôm cô dựa vào thân cây.
Một con thằn lằn bay đột biến phi tới ngay phía sau hai người họ.
Gió do đôi cánh mang đến làm rối tung những sợi tóc mái lưa thưa trên trán Thẩm Hoài Vi.
Thấy con thằn lằn bay đã bay đi, Thẩm Hoài Vi muốn đẩy Lam Bắc Ngôn ra, nhưng anh lại không chịu buông tay cô.
"Đợi đã, vẫn còn."
Ngay khi Lam Bắc Ngôn nói xong, một đàn thằn lằn bay đang bay tới ở độ cao khá thấp.
Số lượng quá lớn nên phải chờ rất lâu bọn chúng mới bay đi hết.
Lúc này Thẩm Hoài Vi, cả người đều cảm thấy rất không ổn.
Lam Bắc Ngôn quá gần với cô, mặc dù anh là chồng của cô, nhưng anh chỉ là chồng của Thẩm Hoài Vi, không phải của Athena.
Khoảng cách gần như vậy khiến cô cảm thấy đặc biệt khó xử.
Khóe miệng Lam Bắc Ngôn hơi nhếch lên, anh cúi đầu nhìn từ tai đến cổ của người phụ nữ đang ở trong lòng, từng chút một đỏ ửng, khi cô căng thẳng, mùi thơm trên người càng nồng đậm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro