Xuyên Nhanh: Đại Lão Si Tình Rất Thích Dính Lấy Tôi
Chương 7
2024-09-24 23:24:21
Một cô gái đi siêu xe ra ngoài vào buổi tối, tại sao lại phải nghĩ theo hướng tiêu cực? Có thể là do gia đình cô ấy giàu có thôi mà.
Cuộc trò chuyện vớ vẩn không kéo dài, chiếc xe vẫn lăn bánh trên đường.
Nam Khanh hạ cửa kính xuống, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt tận hưởng làn gió đêm mát lạnh.
Sau khoảng nửa giờ, xe đến Diệp Thành.
Diệp Thành là nơi ăn chơi của những người giàu có, xung quanh toàn là những thương hiệu cao cấp, các cửa hàng xa xỉ.
Ngoài ra, nơi đây cũng có những quán bar, hộp đêm giải trí.
Ở đây, bạn có thể chọn một không gian náo nhiệt với âm nhạc xập xình, hoặc nếu muốn yên tĩnh, riêng tư, cũng có những phòng riêng phục vụ nhu cầu.
Vừa bước vào, Nam Khanh đã thấy một nhóm thanh niên đang ngồi uống rượu, trò chuyện với nhau.
Khi cô tiến vào, một chỗ ngồi liền được nhường ra.
“Nam Khanh, sau kỳ thi đại học em đi du học, bọn anh không gặp em mấy tháng rồi.” “Đúng đó, sau kỳ thi đại học em đột ngột đi nước ngoài, bao nhiêu lần bọn anh tụ họp mà em không tham gia.
Cuối cùng, hôm nay cũng lôi được em ra đây.” Nam Khanh mỉm cười nhạt, ngồi xuống và đáp lời một cách hời hợt, nói chuyện qua loa với họ.
Hóa ra, đây chính là cảm giác của những buổi tụ tập sao? Nam Khanh liếc mắt nhìn quanh, không thấy Cố Mục Lâm đến.
Điều này cũng chẳng có gì lạ, vì thế giới của nam phụ luôn xoay quanh nữ chính mà.
Cô nhấc ly rượu lên, nhấp nhẹ, cẩn thận thưởng thức hương vị cồn.
“Nam Khanh, sao hôm nay em ít nói quá vậy? Cảm giác em thay đổi nhiều lắm, có phải do Cố thiếu không?” Mọi người trong giới này đều biết Nam Khanh từng thích Cố Mục Lâm, thậm chí còn thổ lộ tình cảm với anh, nhưng mối quan hệ của họ trở nên căng thẳng sau đó.
Có lẽ vì lý do này mà Nam Khanh đã đi du học ngay sau kỳ thi đại học.
Không biết là do cô đã nghĩ thông suốt hay vì điều gì, nhưng hiện tại, Nam Khanh trở nên trầm lặng và chín chắn hơn, ít nói hơn rất nhiều.
Nam Khanh uống một ngụm rượu, đáp lại: “Hôm nay huấn luyện quân sự mệt quá, nên chẳng muốn nói gì nhiều.
Mấy người cũng thật tài, tụ họp lúc nào không được, lại chọn hôm nay.
Tôi đứng ngoài trời cả ngày, giờ chân còn đau đây.” Giọng cô nhẹ nhàng, mềm mại, nhưng lại có chút mị hoặc đặc biệt.
Mọi người cùng nhau bật cười, nhân tiện than phiền về việc huấn luyện quân sự vất vả.
Nam Khanh rất thích hương vị của rượu, thỉnh thoảng cô nói chuyện với những người bạn xung quanh, nhưng phần lớn thời gian cô chỉ chậm rãi uống rượu mà không nói gì.
Đột nhiên, cánh cửa phòng mở ra.
Một người đàn ông cao ráo, mặc đồ thoải mái bước vào.
Ngay khi bước vào, đôi mắt anh ta đã nhìn thấy cô gái ngồi trên ghế sofa, tay cầm ly rượu, gương mặt hơi ửng đỏ vì rượu.
"Cố thiếu? Chúng tôi còn tưởng anh không đến, đến muộn quá." Cố Mục Lâm vừa bước tới, đám đông bắt đầu ồn ào, nhưng không ai dám nói anh phải chịu phạt vì đến muộn.
Cố Mục Lâm là ai chứ? Là thiếu gia của tập đoàn Cố thị, từ khi sinh ra đã sở hữu 20% cổ phần của tập đoàn.
Thậm chí, cổ phần của anh còn nhiều hơn cả chú của anh, người đang nắm quyền điều hành Cố thị.
Cuộc trò chuyện vớ vẩn không kéo dài, chiếc xe vẫn lăn bánh trên đường.
Nam Khanh hạ cửa kính xuống, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt tận hưởng làn gió đêm mát lạnh.
Sau khoảng nửa giờ, xe đến Diệp Thành.
Diệp Thành là nơi ăn chơi của những người giàu có, xung quanh toàn là những thương hiệu cao cấp, các cửa hàng xa xỉ.
Ngoài ra, nơi đây cũng có những quán bar, hộp đêm giải trí.
Ở đây, bạn có thể chọn một không gian náo nhiệt với âm nhạc xập xình, hoặc nếu muốn yên tĩnh, riêng tư, cũng có những phòng riêng phục vụ nhu cầu.
Vừa bước vào, Nam Khanh đã thấy một nhóm thanh niên đang ngồi uống rượu, trò chuyện với nhau.
Khi cô tiến vào, một chỗ ngồi liền được nhường ra.
“Nam Khanh, sau kỳ thi đại học em đi du học, bọn anh không gặp em mấy tháng rồi.” “Đúng đó, sau kỳ thi đại học em đột ngột đi nước ngoài, bao nhiêu lần bọn anh tụ họp mà em không tham gia.
Cuối cùng, hôm nay cũng lôi được em ra đây.” Nam Khanh mỉm cười nhạt, ngồi xuống và đáp lời một cách hời hợt, nói chuyện qua loa với họ.
Hóa ra, đây chính là cảm giác của những buổi tụ tập sao? Nam Khanh liếc mắt nhìn quanh, không thấy Cố Mục Lâm đến.
Điều này cũng chẳng có gì lạ, vì thế giới của nam phụ luôn xoay quanh nữ chính mà.
Cô nhấc ly rượu lên, nhấp nhẹ, cẩn thận thưởng thức hương vị cồn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nam Khanh, sao hôm nay em ít nói quá vậy? Cảm giác em thay đổi nhiều lắm, có phải do Cố thiếu không?” Mọi người trong giới này đều biết Nam Khanh từng thích Cố Mục Lâm, thậm chí còn thổ lộ tình cảm với anh, nhưng mối quan hệ của họ trở nên căng thẳng sau đó.
Có lẽ vì lý do này mà Nam Khanh đã đi du học ngay sau kỳ thi đại học.
Không biết là do cô đã nghĩ thông suốt hay vì điều gì, nhưng hiện tại, Nam Khanh trở nên trầm lặng và chín chắn hơn, ít nói hơn rất nhiều.
Nam Khanh uống một ngụm rượu, đáp lại: “Hôm nay huấn luyện quân sự mệt quá, nên chẳng muốn nói gì nhiều.
Mấy người cũng thật tài, tụ họp lúc nào không được, lại chọn hôm nay.
Tôi đứng ngoài trời cả ngày, giờ chân còn đau đây.” Giọng cô nhẹ nhàng, mềm mại, nhưng lại có chút mị hoặc đặc biệt.
Mọi người cùng nhau bật cười, nhân tiện than phiền về việc huấn luyện quân sự vất vả.
Nam Khanh rất thích hương vị của rượu, thỉnh thoảng cô nói chuyện với những người bạn xung quanh, nhưng phần lớn thời gian cô chỉ chậm rãi uống rượu mà không nói gì.
Đột nhiên, cánh cửa phòng mở ra.
Một người đàn ông cao ráo, mặc đồ thoải mái bước vào.
Ngay khi bước vào, đôi mắt anh ta đã nhìn thấy cô gái ngồi trên ghế sofa, tay cầm ly rượu, gương mặt hơi ửng đỏ vì rượu.
"Cố thiếu? Chúng tôi còn tưởng anh không đến, đến muộn quá." Cố Mục Lâm vừa bước tới, đám đông bắt đầu ồn ào, nhưng không ai dám nói anh phải chịu phạt vì đến muộn.
Cố Mục Lâm là ai chứ? Là thiếu gia của tập đoàn Cố thị, từ khi sinh ra đã sở hữu 20% cổ phần của tập đoàn.
Thậm chí, cổ phần của anh còn nhiều hơn cả chú của anh, người đang nắm quyền điều hành Cố thị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro