Xuyên Nhanh Đoạt Đàn Ông Với Nữ Chính
Chương 39
Triều Lộ
2024-07-24 21:07:48
“Cảm ơn anh, lúc ấy anh Đoàn đứng ở đâu nhỉ? Sao không tới gặp bọn tôi?”
“Khi đó tôi ở trên lầu, lúc tôi xuống thì các cô đã đi xa rồi.”
“Ồ, vậy hả, anh có từng bị người ta đánh chưa?”
Khi Đoàn Vũ Thanh nhìn thấy tin tức này, y nhướng mày, Hứa Tinh Tinh gõ sai à? Bèn đáp lại bằng dấu chấm hỏi.
“Ý tôi là anh thích chụp ảnh người khác như thế, chưa từng bị người ta đánh à? Vì đâu phải ai cũng tốt gỗ tốt cả nước sơn như tôi.”
Đoàn Vũ Thanh bật cười khẽ, cũng gõ một câu đùa giỡn thân thiện.
“Chưa từng, chắc là vì tôi đẹp trai?”
Hứa Tinh Tinh thấy y còn đùa với mình, không ngờ nhìn chỉ có vẻ lạnh lùng thôi.
“Vâng vâng vâng, anh Đoàn còn xinh hơn hoa nữa, làm sao người ta giận được?”
Cô chưa có cơ hội tiếp xúc với Đoàn Vũ Thanh, nhưng cô có thể tìm cơ hội mà, ví dụ như vũ hội đêm nay.
“Anh Đoàn có biết tới vũ hội đêm nay không?”
Đọc xong tin nhắn này, Đoàn Vũ Thanh nhíu mày, tất nhiên là y biết rồi, còn biết ai là người bày trò. Nhìn như một vũ hội nhưng thật ra là một trường săn mỹ nhân được đám người giàu có lắm tiền sắp xếp tỉ mỉ thôi.
“Biết, cô muốn tham gia hả?” Y không có hứng thú gì nhưng vì ngại mặt mũi nên vẫn xuất hiện, coi như nể mặt người ta.
“Đúng thế, tôi đi chơi với bạn, anh cũng đi hả? Không biết anh Đoàn đeo mặt nạ có nhận ra tôi hay không?”
“Lúc đó chúng ta gặp nhau thì biết mà, cô nhớ là đừng uống rượu nhé.” Đoàn Vũ Thanh không biết nên tìm cách nói sự thật với cô như thế nào, dù gì thì y cũng không quen thân gì cho lắm, chắc là sẽ không xảy ra tình huống bị ép đâu.
Còn mặt nạ, Đoàn Vũ Thanh là người từng học mỹ thuật tạo hình nên đã quen với việc phân tích kết cấu cơ thể người lẫn đường nét trên gương mặt, chỉ cần nhìn cơ thể thì đã phân biệt được gần đúng chứ đừng nói là lộ ra nửa gương mặt.
“Ừm, tôi biết rồi.”
Hứa Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào câu nói “đừng uống rượu”, không biết là cô nghĩ nhiều hay là… lời nhắc nhở của người ta nhỉ?
Chậc, thôi, nghĩ nhiều cũng vô ích.
“Mau lên Tinh Tinh, cậu lề mề quá thì quần áo đẹp sẽ bị người ta chọn hết đấy, sao mấy ngày nay cậu ngủ nhiều vậy?”
Vương Đa Đa và Chu Huân, mỗi người nắm một tay của Hứa Tinh Tinh, mới kéo Hứa Tinh Tinh lên khỏi giường được.
“Mình mệt.”
Gần như là đêm qua cô không ngủ, sáng nay còn ổn, trưa nay ăn cơm thì cô đã thấy buồn ngủ rồi.
Sảnh bên rộng gần hai trăm mét vuông, bên trong treo các hàng quần áo dài ngắn, váy xòe, váy bồng, có đủ các loại quần áo. Cũng có rất nhiều người, gần như là ai cũng ăn mặc trang điểm đẹp đẽ.
“Đệch, khách sạn này ghê gớm thật, chuẩn bị áo tắm thì thôi, bây giờ còn có lễ phục. Nhìn là biết đồ đắt tiền rồi, vậy mà còn để khách lấy đi.”
“Chứ để lại cũng đâu làm gì, không thể lấy ra bán chứ?” Chu Huân đang chọn váy, chọn bộ không quá mát mẻ, có chiều dài phù hợp.
“Đa Đa, chúng ta chọn đồ có thể mặc thường ngày đi, chúng có giá đến mấy nghìn tệ trong trung tâm thương mại đó.” Không cần nhắc nhở Hứa Tinh Tinh, thường ngày cô cũng ăn mặc toàn là đồ tốt.
“Ha ha, cậu nghĩ không khác gì mình, nếu không thì còn lâu mình mới đi vũ hội gì đó.”
Hứa Tinh Tinh nhìn những bộ váy kia, cô chọn một chiếc váy nhung màu xanh lá cây cổ chữ V, có dây buộc, eo có vài nếp gấp, ngoài ra không có vật gì trang trí. Làn váy nửa người dưới không quá to mà là rủ xuống, cũng khá xinh.
“Khi đó tôi ở trên lầu, lúc tôi xuống thì các cô đã đi xa rồi.”
“Ồ, vậy hả, anh có từng bị người ta đánh chưa?”
Khi Đoàn Vũ Thanh nhìn thấy tin tức này, y nhướng mày, Hứa Tinh Tinh gõ sai à? Bèn đáp lại bằng dấu chấm hỏi.
“Ý tôi là anh thích chụp ảnh người khác như thế, chưa từng bị người ta đánh à? Vì đâu phải ai cũng tốt gỗ tốt cả nước sơn như tôi.”
Đoàn Vũ Thanh bật cười khẽ, cũng gõ một câu đùa giỡn thân thiện.
“Chưa từng, chắc là vì tôi đẹp trai?”
Hứa Tinh Tinh thấy y còn đùa với mình, không ngờ nhìn chỉ có vẻ lạnh lùng thôi.
“Vâng vâng vâng, anh Đoàn còn xinh hơn hoa nữa, làm sao người ta giận được?”
Cô chưa có cơ hội tiếp xúc với Đoàn Vũ Thanh, nhưng cô có thể tìm cơ hội mà, ví dụ như vũ hội đêm nay.
“Anh Đoàn có biết tới vũ hội đêm nay không?”
Đọc xong tin nhắn này, Đoàn Vũ Thanh nhíu mày, tất nhiên là y biết rồi, còn biết ai là người bày trò. Nhìn như một vũ hội nhưng thật ra là một trường săn mỹ nhân được đám người giàu có lắm tiền sắp xếp tỉ mỉ thôi.
“Biết, cô muốn tham gia hả?” Y không có hứng thú gì nhưng vì ngại mặt mũi nên vẫn xuất hiện, coi như nể mặt người ta.
“Đúng thế, tôi đi chơi với bạn, anh cũng đi hả? Không biết anh Đoàn đeo mặt nạ có nhận ra tôi hay không?”
“Lúc đó chúng ta gặp nhau thì biết mà, cô nhớ là đừng uống rượu nhé.” Đoàn Vũ Thanh không biết nên tìm cách nói sự thật với cô như thế nào, dù gì thì y cũng không quen thân gì cho lắm, chắc là sẽ không xảy ra tình huống bị ép đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn mặt nạ, Đoàn Vũ Thanh là người từng học mỹ thuật tạo hình nên đã quen với việc phân tích kết cấu cơ thể người lẫn đường nét trên gương mặt, chỉ cần nhìn cơ thể thì đã phân biệt được gần đúng chứ đừng nói là lộ ra nửa gương mặt.
“Ừm, tôi biết rồi.”
Hứa Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào câu nói “đừng uống rượu”, không biết là cô nghĩ nhiều hay là… lời nhắc nhở của người ta nhỉ?
Chậc, thôi, nghĩ nhiều cũng vô ích.
“Mau lên Tinh Tinh, cậu lề mề quá thì quần áo đẹp sẽ bị người ta chọn hết đấy, sao mấy ngày nay cậu ngủ nhiều vậy?”
Vương Đa Đa và Chu Huân, mỗi người nắm một tay của Hứa Tinh Tinh, mới kéo Hứa Tinh Tinh lên khỏi giường được.
“Mình mệt.”
Gần như là đêm qua cô không ngủ, sáng nay còn ổn, trưa nay ăn cơm thì cô đã thấy buồn ngủ rồi.
Sảnh bên rộng gần hai trăm mét vuông, bên trong treo các hàng quần áo dài ngắn, váy xòe, váy bồng, có đủ các loại quần áo. Cũng có rất nhiều người, gần như là ai cũng ăn mặc trang điểm đẹp đẽ.
“Đệch, khách sạn này ghê gớm thật, chuẩn bị áo tắm thì thôi, bây giờ còn có lễ phục. Nhìn là biết đồ đắt tiền rồi, vậy mà còn để khách lấy đi.”
“Chứ để lại cũng đâu làm gì, không thể lấy ra bán chứ?” Chu Huân đang chọn váy, chọn bộ không quá mát mẻ, có chiều dài phù hợp.
“Đa Đa, chúng ta chọn đồ có thể mặc thường ngày đi, chúng có giá đến mấy nghìn tệ trong trung tâm thương mại đó.” Không cần nhắc nhở Hứa Tinh Tinh, thường ngày cô cũng ăn mặc toàn là đồ tốt.
“Ha ha, cậu nghĩ không khác gì mình, nếu không thì còn lâu mình mới đi vũ hội gì đó.”
Hứa Tinh Tinh nhìn những bộ váy kia, cô chọn một chiếc váy nhung màu xanh lá cây cổ chữ V, có dây buộc, eo có vài nếp gấp, ngoài ra không có vật gì trang trí. Làn váy nửa người dưới không quá to mà là rủ xuống, cũng khá xinh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro