Xuyên Nhanh Đoạt Đàn Ông Với Nữ Chính
Chương 45
Triều Lộ
2024-07-24 21:07:48
Lần này Lý Doãn Thành không lề mề, anh đỡ nửa người dưới của Hứa Tinh Tinh lên, rút thứ kia ra thật nhanh, rút khăn cẩn thận lau sạch chỗ đỏ ưng dính nhớp của Hứa Tinh Tinh. Sau khi xác nhận sẽ không còn chất lỏng gì chảy ra nữa, Lý Doãn Thành mới lau dịch nhầy dính trên cậu em của mình, nhanh chóng sửa sang quần áo để hai người khôi phục như ban đầu.
Trong suốt quá trình này, Hứa Tinh Tinh không nói gì, cô chỉ cúi đầu giơ tay nhấc chân khi anh hành động. Lý Doãn Thành nắm tay cô ngắm nghía, bàn tay trắng nõn mảnh mai, vừa mềm vừa không quá gầy, chỉ có đầu ngón tay hơi đỏ lên.
“Sao cưng không nói gì vậy?”
“Tách!”
Một giọt nước mắt rơi xuống ngón tay hai người đang quấn lấy nhau.
“Đàn anh, sáng nay anh đã đồng ý với em rồi, hức, không được, không được nuốt lời… hức…”
Hứa Tinh Tinh cố gắng kìm nén cơn ấm ức, muốn nói lý với anh nhưng chưa nói xong đã không cầm được nước mắt.
Haiz, hết cách rồi, không lên tiếng khống chế anh trước thì sao anh có thể ngoan ngoãn nghe lời cô, cô là người mặc đồ vào thì trở mặt đấy. À không quần lót của cô còn nằm ở chỗ anh mà, cô không mặc quần thì đã trở mặt rồi.
Lý Doãn Thành nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên, dịu dàng lau nước mắt cho cô.
“Cưng ơi, anh nhớ mình chỉ đồng ý là sẽ không để người khác biết, không chia tay với Lâm Nhã, chứ không nói là ngừng chạm vào em… ôi!”
Một tiếng “chát” vang lên, không phải nước mắt nữa mà là Hứa Tinh Tinh tát vào mặt Lý Doãn Thành một cú, khiến anh nghiêng đầu qua một bên. Trước khi Lý Doãn Thành hoàn hồn rồi tức giận, Hứa Tinh Tinh giơ tay đẩy anh ra, nhưng không kiểm soát được sức mạnh nên bị lực phản chấn đẩy văng ra ngoài, ngã xuống khỏi người anh.
A, may mà có thảm nên chỉ hơi đau thôi, nhưng đây là do Hứa Tinh Tinh cố ý, khổ nhục kế thì phải chịu chút đau ấy mà. Lưng Lý Doãn Thành va vào sofa, thấy Hứa Tinh Tinh ngã ra sau, anh định kéo cô nhưng không giữ được.
“Lý Doãn Thành! Anh định làm gì vậy? Anh muốn em làm người tình, làm bạn giường của anh à? Anh cút đi!”
Thấy Hứa Tinh Tinh mất kiểm soát như thế, Lý Doãn Thành vội vàng đứng dậy dìu cô.
“Tinh Tinh, anh không nghĩ như thế, anh thích em, thương em mà…”
“Anh đủ rồi! Anh là một tên khốn! Sau này anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Tay Lý Doãn Thành bị hất ra, nhìn Hứa Tinh Tinh không cho mình đỡ cô lên, còn lồm cồm bò dậy chạy xa ra mà trốn, Lý Doãn Thành cũng cáu.
“Vậy em muốn anh làm thế nào? Chẳng phải em ép anh sao? Em không biết ai biết, cũng không cho anh chia tay với Lâm Nhã, anh có thể làm gì được bây giờ?! Mẹ kiếp, anh…”
“Lý Doãn Thành, anh không thể ỷ vào chuyện em thích anh mà ức hiếp anh em như thế!”
Tiếng nói bình tĩnh vụn vỡ khiến lửa giận ngùn ngụt của Lý Doãn Thành tan biến nhanh như gió. Thấy Hứa Tinh Tinh bình tĩnh nói câu này, trong mắt cô chứa đầy đau lòng và áy náy.
“À, thôi được rồi, anh sẽ đồng ý với tất cả những gì em nói.” Lý Doãn Thành thỏa hiệp, anh không thể giận Hứa Tinh Tinh được.
“Nào, để anh dìu em đứng dậy, em đừng ngồi dưới đất.
“Không cần anh, em tự làm được, anh ra ngoài trước đi.”
Phù! Lý Doãn Thành thở dài, vuốt tóc trên trán lên.
“Được rồi.”
Anh quay người đi hai bước, rồi quay lại nhặt mặt nạ lên trong cơn hậm hực, còn nhìn thoáng qua Hứa Tinh Tinh nhưng thấy cô không thèm nhìn mình, anh càng chạnh lòng hơn.
Trong suốt quá trình này, Hứa Tinh Tinh không nói gì, cô chỉ cúi đầu giơ tay nhấc chân khi anh hành động. Lý Doãn Thành nắm tay cô ngắm nghía, bàn tay trắng nõn mảnh mai, vừa mềm vừa không quá gầy, chỉ có đầu ngón tay hơi đỏ lên.
“Sao cưng không nói gì vậy?”
“Tách!”
Một giọt nước mắt rơi xuống ngón tay hai người đang quấn lấy nhau.
“Đàn anh, sáng nay anh đã đồng ý với em rồi, hức, không được, không được nuốt lời… hức…”
Hứa Tinh Tinh cố gắng kìm nén cơn ấm ức, muốn nói lý với anh nhưng chưa nói xong đã không cầm được nước mắt.
Haiz, hết cách rồi, không lên tiếng khống chế anh trước thì sao anh có thể ngoan ngoãn nghe lời cô, cô là người mặc đồ vào thì trở mặt đấy. À không quần lót của cô còn nằm ở chỗ anh mà, cô không mặc quần thì đã trở mặt rồi.
Lý Doãn Thành nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên, dịu dàng lau nước mắt cho cô.
“Cưng ơi, anh nhớ mình chỉ đồng ý là sẽ không để người khác biết, không chia tay với Lâm Nhã, chứ không nói là ngừng chạm vào em… ôi!”
Một tiếng “chát” vang lên, không phải nước mắt nữa mà là Hứa Tinh Tinh tát vào mặt Lý Doãn Thành một cú, khiến anh nghiêng đầu qua một bên. Trước khi Lý Doãn Thành hoàn hồn rồi tức giận, Hứa Tinh Tinh giơ tay đẩy anh ra, nhưng không kiểm soát được sức mạnh nên bị lực phản chấn đẩy văng ra ngoài, ngã xuống khỏi người anh.
A, may mà có thảm nên chỉ hơi đau thôi, nhưng đây là do Hứa Tinh Tinh cố ý, khổ nhục kế thì phải chịu chút đau ấy mà. Lưng Lý Doãn Thành va vào sofa, thấy Hứa Tinh Tinh ngã ra sau, anh định kéo cô nhưng không giữ được.
“Lý Doãn Thành! Anh định làm gì vậy? Anh muốn em làm người tình, làm bạn giường của anh à? Anh cút đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Hứa Tinh Tinh mất kiểm soát như thế, Lý Doãn Thành vội vàng đứng dậy dìu cô.
“Tinh Tinh, anh không nghĩ như thế, anh thích em, thương em mà…”
“Anh đủ rồi! Anh là một tên khốn! Sau này anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Tay Lý Doãn Thành bị hất ra, nhìn Hứa Tinh Tinh không cho mình đỡ cô lên, còn lồm cồm bò dậy chạy xa ra mà trốn, Lý Doãn Thành cũng cáu.
“Vậy em muốn anh làm thế nào? Chẳng phải em ép anh sao? Em không biết ai biết, cũng không cho anh chia tay với Lâm Nhã, anh có thể làm gì được bây giờ?! Mẹ kiếp, anh…”
“Lý Doãn Thành, anh không thể ỷ vào chuyện em thích anh mà ức hiếp anh em như thế!”
Tiếng nói bình tĩnh vụn vỡ khiến lửa giận ngùn ngụt của Lý Doãn Thành tan biến nhanh như gió. Thấy Hứa Tinh Tinh bình tĩnh nói câu này, trong mắt cô chứa đầy đau lòng và áy náy.
“À, thôi được rồi, anh sẽ đồng ý với tất cả những gì em nói.” Lý Doãn Thành thỏa hiệp, anh không thể giận Hứa Tinh Tinh được.
“Nào, để anh dìu em đứng dậy, em đừng ngồi dưới đất.
“Không cần anh, em tự làm được, anh ra ngoài trước đi.”
Phù! Lý Doãn Thành thở dài, vuốt tóc trên trán lên.
“Được rồi.”
Anh quay người đi hai bước, rồi quay lại nhặt mặt nạ lên trong cơn hậm hực, còn nhìn thoáng qua Hứa Tinh Tinh nhưng thấy cô không thèm nhìn mình, anh càng chạnh lòng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro