[Xuyên Nhanh] Dựa Vào Thân Mật Để Giành Lại Sinh Mệnh
Chương 13
2024-11-06 08:56:51
Lê Uyển không thể không thừa nhận rằng nàng cảm thấy rất vui, dù bản thân cũng chẳng rõ mình có mị lực gì mà khiến kẻ lừa đảo này si mê như vậy.
Dư Ngữ lắc đầu, đôi mắt chớp chớp vẻ ngây thơ: “Ta thực lười, không muốn ra ngoài.”
Thực ra nàng chỉ không muốn lãng phí từng phút giây bên cạnh Lê Uyển mà thôi.
Ban ngày vốn không phải là thời gian Lê Uyển yêu thích. Nhìn thấy Dư Ngữ như vậy, nàng cũng chẳng muốn ép thêm, bèn kéo nàng nằm xuống giường. “Vậy thì nghỉ ngơi một chút nữa đi.”
Một người không hỏi, một người không nói, hai người lại nằm xuống giường. Chẳng mấy chốc, Dư Ngữ không cưỡng lại được cơn buồn ngủ mà thiếp đi.
Trong phòng bếp, mấy tiểu quỷ thở phào nhẹ nhõm.
Lai Phúc chọc chọc củ cải trắng trên thớt, miệng bĩu ra: “Đại tiểu thư từ khi nào để bụng một người như vậy… Mà cô nương kia, sao cứ thích dán vào đại tiểu thư mãi thế nhỉ…”
“Ngươi biết gì chứ, trước đây đưa tới toàn là nam nhân hôi hám, đại tiểu thư làm sao thích cho được? Ngay cả chúng ta còn chán ghét nữa là. Cô nương này vừa nãy còn khen ta kia kìa!” Quản gia vuốt chòm râu, đắc ý đến nỗi tưởng như có thể kiêu ngạo đến tận trời, “Ta thấy cô nương này cũng không tệ, biết thưởng thức người.”
“Ta nghĩ đây là chuyện ‘đồng tính tương xích, khác phái tương hút’ mà thôi. Trước đây đưa tới mấy gã đàn ông, chúng ta cũng chẳng ưa, giờ mới có một tiểu cô nương trắng trẻo mềm mại, chúng ta thấy thích cũng là chuyện thường. Chỉ tiếc là nàng chỉ có thể ở trong viện chúng ta mà hưởng thụ vài ngày. Đến ngày thứ bảy vẫn phải chơi trò chơi, đây là quy củ…”
Lê Uyển nằm trong phòng, nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện của đám tiểu quỷ ngoài sân. Nàng đã sống nhiều năm như vậy, thính lực tự nhiên trở nên nhạy bén. Từ trước đến nay, nàng vốn không quan tâm ai đến ai đi, kẻ nào cũng chẳng khác gì nhau. Nhưng lần này, cảm giác mơ hồ bất an lại lần đầu nhen lên trong lòng.
Nàng không cần ngủ, chỉ biết mình đã nằm đây nhìn chằm chằm kẻ lừa đảo bao lâu rồi.
Kẻ lừa đảo này dường như rất thích ngủ, hơn nữa hoàn toàn không có chút ý thức cảnh giác nào. Lúc ngủ, nàng hay cuộn tròn người lại, rồi vô thức cứ chui dần vào lòng Lê Uyển. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị ép đến ửng hồng, đôi môi khẽ bĩu lên, thỉnh thoảng còn mơ màng lẩm bẩm, nói rằng lạnh.
Nhìn khuôn mặt nàng, Lê Uyển khẽ thở dài, rồi nhẹ nhàng kéo tấm chăn đắp kín cho nàng.
"Không lạnh sao?"
Lê Uyển tự hỏi, bản thân vốn không có chút ấm áp nào như người thường, cái hơi ấm đang cảm nhận đây đều là từ kẻ lừa gạt cạnh bên mà có. Nàng khẽ đưa tay, định đẩy nhẹ người kia ra một chút. Dù lòng có chút không cam, tình có chút không nguyện, nhưng cũng không muốn khiến người ta vì mình mà bị lạnh cóng.
Trời đêm nay chẳng phải quá lạnh, nhưng chính cái cơ thể băng giá này của nàng không chịu nổi. Chỉ vừa nhích ra đôi chút, người nằm bên cạnh lập tức tỏ vẻ không vui, trong giấc mơ dường như cảm nhận hơi ấm xa rời, Dư Ngữ hoảng loạn, lại ôm chặt lấy Lê Uyển. Hơi thở quen thuộc quẩn quanh, làm nàng thấy an lòng, tựa hồ ngủ say hơn.
Trong vô thức, Dư Ngữ tham luyến hơi ấm như một thứ bản năng, khiến thân hình nàng ép sát vào Lê Uyển hơn nữa, không chỉ tay mà còn cả chân cũng vắt ngang qua người nàng. Dư Ngữ tóc không dài, để giả trang thành nam nhân, tóc nàng chỉ hơi quá tai một chút, nhưng may thay lại rất mềm mại. Mái đầu xù xì dụi vào cổ Lê Uyển, mỗi lần cọ nhẹ lại khiến nàng thấy ngứa ngáy lạ kỳ.
Cảm giác này thật kỳ diệu. Xưa nay, Lê Uyển chưa từng thân cận với ai đến thế, huống chi là một người còn sống, một kẻ có nhịp tim đập rộn ràng và hơi thở ấm nóng. Mọi thứ đều khác biệt với nàng, không nhịp thở, không tim đập, thân thể lạnh buốt.
“Người như ta thế này, nàng không sợ sao?” Lê Uyển nghĩ thầm, ngắm nhìn khuôn mặt an yên đang ngủ bên cạnh. Trong phút chốc, nàng nhận ra bản thân dường như là chỗ dựa duy nhất của Dư Ngữ. Tim nàng thoáng động, vòng tay siết chặt thêm một chút, lòng dâng lên chút phức tạp. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng biết nàng có thể xuống tay được nữa hay không.
Dư Ngữ lắc đầu, đôi mắt chớp chớp vẻ ngây thơ: “Ta thực lười, không muốn ra ngoài.”
Thực ra nàng chỉ không muốn lãng phí từng phút giây bên cạnh Lê Uyển mà thôi.
Ban ngày vốn không phải là thời gian Lê Uyển yêu thích. Nhìn thấy Dư Ngữ như vậy, nàng cũng chẳng muốn ép thêm, bèn kéo nàng nằm xuống giường. “Vậy thì nghỉ ngơi một chút nữa đi.”
Một người không hỏi, một người không nói, hai người lại nằm xuống giường. Chẳng mấy chốc, Dư Ngữ không cưỡng lại được cơn buồn ngủ mà thiếp đi.
Trong phòng bếp, mấy tiểu quỷ thở phào nhẹ nhõm.
Lai Phúc chọc chọc củ cải trắng trên thớt, miệng bĩu ra: “Đại tiểu thư từ khi nào để bụng một người như vậy… Mà cô nương kia, sao cứ thích dán vào đại tiểu thư mãi thế nhỉ…”
“Ngươi biết gì chứ, trước đây đưa tới toàn là nam nhân hôi hám, đại tiểu thư làm sao thích cho được? Ngay cả chúng ta còn chán ghét nữa là. Cô nương này vừa nãy còn khen ta kia kìa!” Quản gia vuốt chòm râu, đắc ý đến nỗi tưởng như có thể kiêu ngạo đến tận trời, “Ta thấy cô nương này cũng không tệ, biết thưởng thức người.”
“Ta nghĩ đây là chuyện ‘đồng tính tương xích, khác phái tương hút’ mà thôi. Trước đây đưa tới mấy gã đàn ông, chúng ta cũng chẳng ưa, giờ mới có một tiểu cô nương trắng trẻo mềm mại, chúng ta thấy thích cũng là chuyện thường. Chỉ tiếc là nàng chỉ có thể ở trong viện chúng ta mà hưởng thụ vài ngày. Đến ngày thứ bảy vẫn phải chơi trò chơi, đây là quy củ…”
Lê Uyển nằm trong phòng, nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện của đám tiểu quỷ ngoài sân. Nàng đã sống nhiều năm như vậy, thính lực tự nhiên trở nên nhạy bén. Từ trước đến nay, nàng vốn không quan tâm ai đến ai đi, kẻ nào cũng chẳng khác gì nhau. Nhưng lần này, cảm giác mơ hồ bất an lại lần đầu nhen lên trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng không cần ngủ, chỉ biết mình đã nằm đây nhìn chằm chằm kẻ lừa đảo bao lâu rồi.
Kẻ lừa đảo này dường như rất thích ngủ, hơn nữa hoàn toàn không có chút ý thức cảnh giác nào. Lúc ngủ, nàng hay cuộn tròn người lại, rồi vô thức cứ chui dần vào lòng Lê Uyển. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị ép đến ửng hồng, đôi môi khẽ bĩu lên, thỉnh thoảng còn mơ màng lẩm bẩm, nói rằng lạnh.
Nhìn khuôn mặt nàng, Lê Uyển khẽ thở dài, rồi nhẹ nhàng kéo tấm chăn đắp kín cho nàng.
"Không lạnh sao?"
Lê Uyển tự hỏi, bản thân vốn không có chút ấm áp nào như người thường, cái hơi ấm đang cảm nhận đây đều là từ kẻ lừa gạt cạnh bên mà có. Nàng khẽ đưa tay, định đẩy nhẹ người kia ra một chút. Dù lòng có chút không cam, tình có chút không nguyện, nhưng cũng không muốn khiến người ta vì mình mà bị lạnh cóng.
Trời đêm nay chẳng phải quá lạnh, nhưng chính cái cơ thể băng giá này của nàng không chịu nổi. Chỉ vừa nhích ra đôi chút, người nằm bên cạnh lập tức tỏ vẻ không vui, trong giấc mơ dường như cảm nhận hơi ấm xa rời, Dư Ngữ hoảng loạn, lại ôm chặt lấy Lê Uyển. Hơi thở quen thuộc quẩn quanh, làm nàng thấy an lòng, tựa hồ ngủ say hơn.
Trong vô thức, Dư Ngữ tham luyến hơi ấm như một thứ bản năng, khiến thân hình nàng ép sát vào Lê Uyển hơn nữa, không chỉ tay mà còn cả chân cũng vắt ngang qua người nàng. Dư Ngữ tóc không dài, để giả trang thành nam nhân, tóc nàng chỉ hơi quá tai một chút, nhưng may thay lại rất mềm mại. Mái đầu xù xì dụi vào cổ Lê Uyển, mỗi lần cọ nhẹ lại khiến nàng thấy ngứa ngáy lạ kỳ.
Cảm giác này thật kỳ diệu. Xưa nay, Lê Uyển chưa từng thân cận với ai đến thế, huống chi là một người còn sống, một kẻ có nhịp tim đập rộn ràng và hơi thở ấm nóng. Mọi thứ đều khác biệt với nàng, không nhịp thở, không tim đập, thân thể lạnh buốt.
“Người như ta thế này, nàng không sợ sao?” Lê Uyển nghĩ thầm, ngắm nhìn khuôn mặt an yên đang ngủ bên cạnh. Trong phút chốc, nàng nhận ra bản thân dường như là chỗ dựa duy nhất của Dư Ngữ. Tim nàng thoáng động, vòng tay siết chặt thêm một chút, lòng dâng lên chút phức tạp. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng biết nàng có thể xuống tay được nữa hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro