[Xuyên Nhanh] Dựa Vào Thân Mật Để Giành Lại Sinh Mệnh
Chương 22
2024-11-06 08:56:51
Ngơ ngác nhận lấy lá bùa, Dư Ngữ khẽ hỏi: “Lá bùa này… có thể làm quỷ bị thương không?”
Là vai chính trong thế giới này, đương nhiên họ có quang hoàn hộ thân, nhưng không ngờ bọn họ còn biết sử dụng bùa chú. Điều này nằm ngoài dự liệu của Dư Ngữ. Chẳng lẽ bọn họ đều là đạo sĩ? Hoặc có thể tất cả đều là pháp sư trừ tà?
Ánh mắt nàng lướt qua bốn người, cuối cùng lại không nói ra nghi vấn trong lòng.
Lâm Vũ lắc đầu, đáp: “Còn tùy vào sức mạnh của con quỷ. Nếu gặp loại quá lợi hại, lá bùa này e là vô dụng. Nhưng với đám quỷ trong đại viện này, cũng xem như đủ đối phó.”
“Vậy ta từ chối.” Dư Ngữ trả lại lá bùa cho A Nguyên, trong lòng vẫn có chút bất an. Nàng vẫn muốn tiếp cận Lê Uyển, mà mang theo lá bùa này sẽ bất tiện cho nàng. “Cảm ơn các ngươi đã nói cho ta nhiều điều như vậy.”
Dựa theo những gì bọn họ nói, có lẽ Lê Uyển cũng là một trong những lệ quỷ nơi đây. Trong lòng suy đoán được phần nào nguyên nhân vì sao bọn họ lại cố tình đuổi nàng ra khỏi đại viện, Dư Ngữ cảm thấy có chút vui mừng.
Không muốn để nàng dấn thân vào trò chơi nguy hiểm này, chứng tỏ Lê Uyển vẫn có chút tình cảm với nàng, dù thời gian hai người ở bên nhau rất ngắn ngủi.
Có lẽ Lê Uyển không muốn nàng phát hiện ra thân phận thật sự của họ, nên mới vội vàng đuổi nàng đi, thậm chí còn dùng hình nhân thế thân để thay nàng đóng vai trò trong trò chơi.
Trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, Dư Ngữ suýt chút nữa không kiềm chế được nét mặt rạng rỡ.
Ý nghĩ muốn tìm gặp Lê Uyển càng thêm mãnh liệt.
Thấy nàng định rời đi, Lâm Vũ vội gọi với theo: “Ngươi không muốn cùng chúng ta hành động sao? Ngươi biết rõ nơi này rất nguy hiểm, chỉ cần sơ suất một chút là mất mạng, đi cùng chúng ta sẽ an toàn hơn nhiều.”
Dư Ngữ lắc đầu. Dù nam nữ chính có ý tốt, nhưng trong trò chơi này, nàng không định trở thành người tham gia. Nàng còn có mục đích riêng của mình.
Giọng nàng dịu dàng: “Cảm ơn các ngươi đã đưa ta vào đây, nhưng ta còn việc riêng cần hoàn thành, không muốn làm vướng chân các ngươi. Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại.”
Thấy nàng quyết ý như vậy, Lâm Vũ cũng không cố giữ.
Sau khi nàng đi rồi, A Nguyên vẫn mạnh dạn suy đoán: “Có lẽ nàng ở đây thật sự chẳng có gì đáng sợ. Ta để ý thấy vẻ mặt quản gia nhìn nàng có phần bất đắc dĩ. Tuy không rõ nàng đã trải qua những gì, nhưng ta cảm thấy nàng còn an toàn hơn chúng ta.”
“Ừ.” Lâm Vũ gật đầu, thở dài: “Ta cũng nhận ra điều đó. Ban đầu tính cùng nàng hợp sức, biết đâu sẽ tìm ra manh mối nhanh hơn. Nhưng nàng từ chối, chúng ta cũng không còn cách nào.”
“Nhưng người đó thoạt nhìn cũng rất bình thường mà…” Cô gái tóc đỏ gãi đầu, vẻ kiêu ngạo ban đầu khi vào đây đã giảm đi không ít.
Lúc này trời đã tối đen, bóng đêm bao trùm khắp nơi. Ánh trăng có nhưng bị mây đen dày đặc che khuất, xung quanh chỉ lác đác vài chiếc đèn lồng treo leo lét. Khung cảnh tối tăm khiến người ta không nhìn rõ được thứ gì xa hơn vài bước chân.
***
“Đại tiểu thư, có vẻ cô gia đã phát hiện ra rằng chúng ta… đều không phải người,” quản gia lơ lửng trong không trung, giọng có chút dè dặt.
“Ừm.” Lê Uyển trở mình, sắc mặt cũng chẳng mấy vui vẻ.
Ngay cả nàng cũng không rõ vì sao kẻ đó lại cố chấp muốn ở lại nơi này.
Rốt cuộc cũng chỉ là một món đồ tiêu khiển mà nàng bỏ tiền ra mua về…
Ban đầu chỉ thấy thú vị, nhưng qua vài ngày, nàng quyết định tiễn người ra đi cũng coi như đã không phụ lòng nàng. Thế mà Dư Ngữ lại bất ngờ quay lại, thật sự làm nàng trở tay không kịp.
Người này... trong lòng rốt cuộc đang nghĩ gì đây?
Tách khỏi nhóm bốn người kia, Dư Ngữ men theo con hẻm dài, dựa vào trí nhớ mấy ngày qua mà tìm đường về phòng của mình.
Là vai chính trong thế giới này, đương nhiên họ có quang hoàn hộ thân, nhưng không ngờ bọn họ còn biết sử dụng bùa chú. Điều này nằm ngoài dự liệu của Dư Ngữ. Chẳng lẽ bọn họ đều là đạo sĩ? Hoặc có thể tất cả đều là pháp sư trừ tà?
Ánh mắt nàng lướt qua bốn người, cuối cùng lại không nói ra nghi vấn trong lòng.
Lâm Vũ lắc đầu, đáp: “Còn tùy vào sức mạnh của con quỷ. Nếu gặp loại quá lợi hại, lá bùa này e là vô dụng. Nhưng với đám quỷ trong đại viện này, cũng xem như đủ đối phó.”
“Vậy ta từ chối.” Dư Ngữ trả lại lá bùa cho A Nguyên, trong lòng vẫn có chút bất an. Nàng vẫn muốn tiếp cận Lê Uyển, mà mang theo lá bùa này sẽ bất tiện cho nàng. “Cảm ơn các ngươi đã nói cho ta nhiều điều như vậy.”
Dựa theo những gì bọn họ nói, có lẽ Lê Uyển cũng là một trong những lệ quỷ nơi đây. Trong lòng suy đoán được phần nào nguyên nhân vì sao bọn họ lại cố tình đuổi nàng ra khỏi đại viện, Dư Ngữ cảm thấy có chút vui mừng.
Không muốn để nàng dấn thân vào trò chơi nguy hiểm này, chứng tỏ Lê Uyển vẫn có chút tình cảm với nàng, dù thời gian hai người ở bên nhau rất ngắn ngủi.
Có lẽ Lê Uyển không muốn nàng phát hiện ra thân phận thật sự của họ, nên mới vội vàng đuổi nàng đi, thậm chí còn dùng hình nhân thế thân để thay nàng đóng vai trò trong trò chơi.
Trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, Dư Ngữ suýt chút nữa không kiềm chế được nét mặt rạng rỡ.
Ý nghĩ muốn tìm gặp Lê Uyển càng thêm mãnh liệt.
Thấy nàng định rời đi, Lâm Vũ vội gọi với theo: “Ngươi không muốn cùng chúng ta hành động sao? Ngươi biết rõ nơi này rất nguy hiểm, chỉ cần sơ suất một chút là mất mạng, đi cùng chúng ta sẽ an toàn hơn nhiều.”
Dư Ngữ lắc đầu. Dù nam nữ chính có ý tốt, nhưng trong trò chơi này, nàng không định trở thành người tham gia. Nàng còn có mục đích riêng của mình.
Giọng nàng dịu dàng: “Cảm ơn các ngươi đã đưa ta vào đây, nhưng ta còn việc riêng cần hoàn thành, không muốn làm vướng chân các ngươi. Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy nàng quyết ý như vậy, Lâm Vũ cũng không cố giữ.
Sau khi nàng đi rồi, A Nguyên vẫn mạnh dạn suy đoán: “Có lẽ nàng ở đây thật sự chẳng có gì đáng sợ. Ta để ý thấy vẻ mặt quản gia nhìn nàng có phần bất đắc dĩ. Tuy không rõ nàng đã trải qua những gì, nhưng ta cảm thấy nàng còn an toàn hơn chúng ta.”
“Ừ.” Lâm Vũ gật đầu, thở dài: “Ta cũng nhận ra điều đó. Ban đầu tính cùng nàng hợp sức, biết đâu sẽ tìm ra manh mối nhanh hơn. Nhưng nàng từ chối, chúng ta cũng không còn cách nào.”
“Nhưng người đó thoạt nhìn cũng rất bình thường mà…” Cô gái tóc đỏ gãi đầu, vẻ kiêu ngạo ban đầu khi vào đây đã giảm đi không ít.
Lúc này trời đã tối đen, bóng đêm bao trùm khắp nơi. Ánh trăng có nhưng bị mây đen dày đặc che khuất, xung quanh chỉ lác đác vài chiếc đèn lồng treo leo lét. Khung cảnh tối tăm khiến người ta không nhìn rõ được thứ gì xa hơn vài bước chân.
***
“Đại tiểu thư, có vẻ cô gia đã phát hiện ra rằng chúng ta… đều không phải người,” quản gia lơ lửng trong không trung, giọng có chút dè dặt.
“Ừm.” Lê Uyển trở mình, sắc mặt cũng chẳng mấy vui vẻ.
Ngay cả nàng cũng không rõ vì sao kẻ đó lại cố chấp muốn ở lại nơi này.
Rốt cuộc cũng chỉ là một món đồ tiêu khiển mà nàng bỏ tiền ra mua về…
Ban đầu chỉ thấy thú vị, nhưng qua vài ngày, nàng quyết định tiễn người ra đi cũng coi như đã không phụ lòng nàng. Thế mà Dư Ngữ lại bất ngờ quay lại, thật sự làm nàng trở tay không kịp.
Người này... trong lòng rốt cuộc đang nghĩ gì đây?
Tách khỏi nhóm bốn người kia, Dư Ngữ men theo con hẻm dài, dựa vào trí nhớ mấy ngày qua mà tìm đường về phòng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro