[Xuyên Nhanh] Dựa Vào Thân Mật Để Giành Lại Sinh Mệnh
Chương 25
2024-11-06 21:41:11
Rõ ràng người này không có hơi ấm, không có nhịp tim, nhưng mùi hương trên người nàng ấy lại dễ chịu đến lạ lùng, Dư Ngữ thất thần nghĩ.
Nàng không hề nhận ra ánh mắt Lê Uyển đang dần thay đổi.
Nhìn Dư Ngữ nép sát vào mình, Lê Uyển nhẹ nhàng đưa tay vòng qua, kéo cả người Dư Ngữ vào lòng.
Khoảng cách vốn đã sát lại càng gần hơn, trong không gian chật hẹp của quan tài, chỉ còn lại một khoảng trống nhỏ vừa đủ cho hai nắm tay.
Đôi tay lạnh lẽo nhưng thon dài của Lê Uyển ôm chặt lấy Dư Ngữ với sự chiếm hữu rõ rệt, để lại một chút lực nhẹ, đủ để nàng thoát ra nếu muốn. Nhưng Dư Ngữ chẳng hề giãy giụa, ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng Lê Uyển như một chiếc gối ôm nhỏ bé.
Hai người đều lặng thinh, không ai nói câu nào. Cứ thế, mười phút trôi qua trong im ắng.
Cơn buồn ngủ bắt đầu xâm chiếm, Dư Ngữ cố gắng chống lại, nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng được, đầu nàng khẽ gật xuống trong vô thức.
Ngay giây tiếp theo, một bàn tay lạnh lẽo khẽ lay nàng, rồi nắm chặt lấy khuôn mặt nàng. Giọng Lê Uyển, sắc bén mà u tối, vang lên bên tai, "Dư Ngữ, nếu ngươi dám rời xa ta, chắc chắn sẽ phải chết."
“Ưm... không... không bao giờ,” Dư Ngữ giật mình tỉnh hẳn, vội vàng lắc đầu, thành thật đáp lại, “Ta sẽ vĩnh viễn không rời ngươi.”
Lê Uyển bật cười khẽ, không nói thêm gì, bàn tay cũng dừng lại, chỉ siết chặt lấy nàng trong vòng ôm.
“Ta là một kẻ bất hạnh, nhưng lúc này ta cảm thấy mình thực sự may mắn,” giọng nói của Lê Uyển nhẹ nhàng vang lên, nhưng trong đó vẫn phảng phất âm điệu của nỗi đau.
Dư Ngữ nghe mà ngỡ ngàng, như có linh cảm điều gì sắp tới sẽ làm lòng nàng không yên.
Như một kẻ đứng bên lề câu chuyện, Dư Ngữ cảm thấy mình không phải là nhân vật chính trong đời này, không có vai trò quan trọng trong kịch bản này.
Lê Uyển thở dài, đầu ngón tay lướt nhẹ trên má Dư Ngữ.
Dư Ngữ vừa mới tỉnh, cơn buồn ngủ lại bất ngờ kéo đến. Tiếng của Lê Uyển giờ đây nghe như từ xa xôi vọng lại, trầm bổng huyền ảo, "Lê gia… là một gia tộc cổ hủ, là nơi u tối và tanh tưởi..."
Dư Ngữ hé miệng, muốn nói gì đó để an ủi người đang đau khổ này. Nhưng mí mắt nàng đã nặng trĩu, ý thức cũng dần dần mơ hồ.
Trong giây phút cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ, nàng vẫn cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo kia phủ lên mí mắt mình. Lần này, không phải để đánh thức mà như để dỗ nàng ngủ yên.
Lê Uyển nhẹ nhàng rút tay về, ngắm nhìn gương mặt nàng khi say ngủ. Khuôn mặt trắng ngần, đôi má ửng hồng, có lẽ vì thiếu không khí bên trong. Thở dài một tiếng, cuối cùng Lê Uyển cũng không nỡ để nàng nằm đó một mình.
Có lẽ đây gọi là lòng thương, nhưng từ trước đến nay Lê Uyển chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác này. Nàng chỉ thấy rằng người mình yêu không nên nằm ở nơi lạnh lẽo như vậy.
Vừa nghĩ đến, nàng liền làm theo ý mình.
Nhẹ nhàng ôm lấy Dư Ngữ, Lê Uyển dùng chân đá bay nắp quan tài đen kia, rồi thẳng đến chiếc giường lớn, nơi họ từng chung chăn gối đêm thành thân. Cẩn thận đặt Dư Ngữ nằm xuống, nàng kéo chăn đắp kín cho nàng, tỉ mỉ vuốt cho chăn phẳng phiu.
"Ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi ở đây, nếu... ta còn có thể trở về được."
Lê Uyển ngập ngừng, không dám nghĩ xa hơn, nhưng vẫn không kiềm lòng mà nhéo nhẹ má nàng lần nữa.
Lần này khác hẳn những lần trước, cảm giác bất an bủa vây trong lòng, Lê Uyển mơ hồ biết rằng lần đi này e rằng khó toàn vẹn mà quay lại. Càng nhiều mong mỏi, lại càng không dám nghĩ đến kết cục.
Sau một lúc trầm ngâm, nàng cúi đầu, khẽ khàng hôn lên má Dư Ngữ. Cảm giác mềm mại truyền qua, như có dòng điện ấm áp chạy khắp người.
Lê Uyển bất giác che miệng mình, ngơ ngẩn nhìn nàng, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Mãi đến khi bên ngoài vang lên tiếng náo động, nàng mới bừng tỉnh, buông tay xuống. Thì ra, khi trong lòng có tình cảm, con người thật sự có thể vì nhau mà rung động. Thì ra, mẫu thân nói không sai.
Nàng không hề nhận ra ánh mắt Lê Uyển đang dần thay đổi.
Nhìn Dư Ngữ nép sát vào mình, Lê Uyển nhẹ nhàng đưa tay vòng qua, kéo cả người Dư Ngữ vào lòng.
Khoảng cách vốn đã sát lại càng gần hơn, trong không gian chật hẹp của quan tài, chỉ còn lại một khoảng trống nhỏ vừa đủ cho hai nắm tay.
Đôi tay lạnh lẽo nhưng thon dài của Lê Uyển ôm chặt lấy Dư Ngữ với sự chiếm hữu rõ rệt, để lại một chút lực nhẹ, đủ để nàng thoát ra nếu muốn. Nhưng Dư Ngữ chẳng hề giãy giụa, ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng Lê Uyển như một chiếc gối ôm nhỏ bé.
Hai người đều lặng thinh, không ai nói câu nào. Cứ thế, mười phút trôi qua trong im ắng.
Cơn buồn ngủ bắt đầu xâm chiếm, Dư Ngữ cố gắng chống lại, nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng được, đầu nàng khẽ gật xuống trong vô thức.
Ngay giây tiếp theo, một bàn tay lạnh lẽo khẽ lay nàng, rồi nắm chặt lấy khuôn mặt nàng. Giọng Lê Uyển, sắc bén mà u tối, vang lên bên tai, "Dư Ngữ, nếu ngươi dám rời xa ta, chắc chắn sẽ phải chết."
“Ưm... không... không bao giờ,” Dư Ngữ giật mình tỉnh hẳn, vội vàng lắc đầu, thành thật đáp lại, “Ta sẽ vĩnh viễn không rời ngươi.”
Lê Uyển bật cười khẽ, không nói thêm gì, bàn tay cũng dừng lại, chỉ siết chặt lấy nàng trong vòng ôm.
“Ta là một kẻ bất hạnh, nhưng lúc này ta cảm thấy mình thực sự may mắn,” giọng nói của Lê Uyển nhẹ nhàng vang lên, nhưng trong đó vẫn phảng phất âm điệu của nỗi đau.
Dư Ngữ nghe mà ngỡ ngàng, như có linh cảm điều gì sắp tới sẽ làm lòng nàng không yên.
Như một kẻ đứng bên lề câu chuyện, Dư Ngữ cảm thấy mình không phải là nhân vật chính trong đời này, không có vai trò quan trọng trong kịch bản này.
Lê Uyển thở dài, đầu ngón tay lướt nhẹ trên má Dư Ngữ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Ngữ vừa mới tỉnh, cơn buồn ngủ lại bất ngờ kéo đến. Tiếng của Lê Uyển giờ đây nghe như từ xa xôi vọng lại, trầm bổng huyền ảo, "Lê gia… là một gia tộc cổ hủ, là nơi u tối và tanh tưởi..."
Dư Ngữ hé miệng, muốn nói gì đó để an ủi người đang đau khổ này. Nhưng mí mắt nàng đã nặng trĩu, ý thức cũng dần dần mơ hồ.
Trong giây phút cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ, nàng vẫn cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo kia phủ lên mí mắt mình. Lần này, không phải để đánh thức mà như để dỗ nàng ngủ yên.
Lê Uyển nhẹ nhàng rút tay về, ngắm nhìn gương mặt nàng khi say ngủ. Khuôn mặt trắng ngần, đôi má ửng hồng, có lẽ vì thiếu không khí bên trong. Thở dài một tiếng, cuối cùng Lê Uyển cũng không nỡ để nàng nằm đó một mình.
Có lẽ đây gọi là lòng thương, nhưng từ trước đến nay Lê Uyển chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác này. Nàng chỉ thấy rằng người mình yêu không nên nằm ở nơi lạnh lẽo như vậy.
Vừa nghĩ đến, nàng liền làm theo ý mình.
Nhẹ nhàng ôm lấy Dư Ngữ, Lê Uyển dùng chân đá bay nắp quan tài đen kia, rồi thẳng đến chiếc giường lớn, nơi họ từng chung chăn gối đêm thành thân. Cẩn thận đặt Dư Ngữ nằm xuống, nàng kéo chăn đắp kín cho nàng, tỉ mỉ vuốt cho chăn phẳng phiu.
"Ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi ở đây, nếu... ta còn có thể trở về được."
Lê Uyển ngập ngừng, không dám nghĩ xa hơn, nhưng vẫn không kiềm lòng mà nhéo nhẹ má nàng lần nữa.
Lần này khác hẳn những lần trước, cảm giác bất an bủa vây trong lòng, Lê Uyển mơ hồ biết rằng lần đi này e rằng khó toàn vẹn mà quay lại. Càng nhiều mong mỏi, lại càng không dám nghĩ đến kết cục.
Sau một lúc trầm ngâm, nàng cúi đầu, khẽ khàng hôn lên má Dư Ngữ. Cảm giác mềm mại truyền qua, như có dòng điện ấm áp chạy khắp người.
Lê Uyển bất giác che miệng mình, ngơ ngẩn nhìn nàng, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Mãi đến khi bên ngoài vang lên tiếng náo động, nàng mới bừng tỉnh, buông tay xuống. Thì ra, khi trong lòng có tình cảm, con người thật sự có thể vì nhau mà rung động. Thì ra, mẫu thân nói không sai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro