[Xuyên Nhanh] Dựa Vào Thân Mật Để Giành Lại Sinh Mệnh
Chương 30
2024-11-06 21:41:11
"Ý ngươi là vừa rồi thân thân đó sao?" Dư Ngữ liếm môi dưới, nghiêm túc phân tích hành động của mình khi nãy, "Thân thân như vậy, tim sẽ đập nhanh hơn, có chút cảm giác bị dọa, nhưng ta không thấy ghét chút nào."
Lê Uyển cũng hơi mơ hồ, nhưng vẫn gật đầu đầy chắc chắn, làm ra vẻ như mình rất hiểu biết.
Đến khi bụng Dư Ngữ kêu lên “lộc cộc”, Lê Uyển mới vui vẻ dịch người ra, rồi trực tiếp bế nàng dậy, "Đói rồi phải không? Chúng ta đi ăn thôi."
"Ăn cơm sao?" Dư Ngữ sờ bụng, thấy quả thật đói cồn cào, nhưng cũng nhíu mày, "Không phải trò chơi đã bắt đầu rồi sao?"
Ngủ mơ mơ màng màng lâu như vậy, bụng cũng đói rã rời, Dư Ngữ cảm nhận được sự tình không hề đơn giản. Dù đối với chuyện tình cảm thì nàng dốt đặc cán mai, nhưng những chuyện khác nàng vẫn có chút hiểu biết.
Lê Uyển hơi sững lại, vốn dĩ chưa từng nghĩ sẽ để nàng dính líu vào những việc này. Nàng đưa tay xoa nhẹ mái tóc ngắn mềm của Dư Ngữ, bất giác nụ cười trở nên dịu dàng, "Chẳng mấy chốc nữa sẽ kết thúc thôi."
"Được." Dư Ngữ ngây thơ gật đầu, tay vẫn áp lên ngực, cảm giác tim mình đập nhanh hơn bình thường vẫn chưa dịu lại.
Nắm chặt tay Lê Uyển, nàng cùng nàng ấy bước ra khỏi phòng.
Ngực nàng vẫn đập rộn ràng, kèm theo chút cảm giác bồn chồn mà nàng không hiểu rõ, chỉ cho là di chứng từ cái “thân thân” vừa rồi.
Khi một người một quỷ tay trong tay xuất hiện trước mặt A Nguyên và nhóm của hắn, mấy người kia đều sững sờ kinh ngạc.
"Các ngươi… đây là sao?" Dù là người từng trải, A Nguyên lúc này cũng không biết phải giải thích thế nào về chuyện hai người nắm tay nhau.
"Đây là phu quân của ta." Lê Uyển mỉm cười nhàn nhạt, đẩy Dư Ngữ lên phía trước, thoải mái giới thiệu, "Đồ ăn phải chờ một chút nữa mới xong, ta mang nàng đến cho các ngươi làm quen trước."
Bốn người trong nhóm chính: "..."
Rõ ràng đây là… nữ nhân mà!
---
Bữa cơm này quả là vừa kỳ lạ vừa hài hòa.
Khi chưa biết thân phận của những người này, đám quản gia, Tới Phúc cùng các tiểu quỷ trong đại viện đều rất hung hăng kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ, không rõ vì chuyện gì đã xảy ra, mấy tiểu quỷ mặt mày tái nhợt không còn chút ngạo khí nào, chỉ rụt rè nhìn nhóm bốn người kia đầy cẩn trọng.
Dư Ngữ thoáng chút nghi hoặc nhìn bọn họ. Nàng còn nhớ rõ lần đầu bốn người này xuất hiện, dáng vẻ ngạo nghễ, xem thiên hạ chẳng ra gì. Ấy vậy mà lúc này, họ lại khép nép cúi đầu, thậm chí còn cung kính chuẩn bị cơm nước, hầu hạ chu đáo bên cạnh.
Không hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Dư Ngữ cũng không tiện hỏi thêm. Dẫu sao nàng chỉ là một kẻ vô danh, làm sao có thể chạm đến được chuyện nội tình của những kẻ này.
Nàng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lê Uyển, Lê Uyển gắp gì cho nàng, nàng ăn nấy. Dáng vẻ nhu mì, không chút phản kháng, đến mức bốn người kia cũng phải lấy làm lạ. Trong mắt họ, Dư Ngữ giống như chẳng biết chút gì về thân phận của người bên cạnh mình.
Cảm giác được ánh mắt tò mò của bọn họ đang đặt trên người mình, Dư Ngữ liền cố tỏ ra đoan trang, động tác ăn cơm cũng chậm rãi hơn. Đôi mắt tròn xoe lấp lánh thoáng đảo một vòng, nàng cảm thấy nếu cứ im lặng mãi thì có phần bất kính, nhưng ngặt nỗi trong đầu lại chẳng biết nói gì.
Những người này hình như đều mang theo bí mật, còn nàng, giống như một kẻ ngoài cuộc vô tình bị cuốn vào.
Ánh mắt A Nguyên lướt qua bàn tay Dư Ngữ và Lê Uyển đang đan vào nhau, lòng dấy lên một suy nghĩ không dám chắc chắn. Hai người này… ăn cơm mà cũng phải nắm tay sao?
Dù trong lòng có chút hoang mang, hắn vẫn không kiềm được mà lên tiếng, giọng đầy nghi hoặc: "Các ngươi… là phu thê sao?"
Bọn họ đã ở đây hai ngày. Sau lần gặp đầu tiên, Lê Uyển biến mất suốt một ngày, rồi bất ngờ xuất hiện cùng Dư Ngữ. Dẫu trên người nàng mang hơi thở âm lãnh như lây từ cõi quỷ, A Nguyên dám chắc nàng vẫn là người.
Lê Uyển cũng hơi mơ hồ, nhưng vẫn gật đầu đầy chắc chắn, làm ra vẻ như mình rất hiểu biết.
Đến khi bụng Dư Ngữ kêu lên “lộc cộc”, Lê Uyển mới vui vẻ dịch người ra, rồi trực tiếp bế nàng dậy, "Đói rồi phải không? Chúng ta đi ăn thôi."
"Ăn cơm sao?" Dư Ngữ sờ bụng, thấy quả thật đói cồn cào, nhưng cũng nhíu mày, "Không phải trò chơi đã bắt đầu rồi sao?"
Ngủ mơ mơ màng màng lâu như vậy, bụng cũng đói rã rời, Dư Ngữ cảm nhận được sự tình không hề đơn giản. Dù đối với chuyện tình cảm thì nàng dốt đặc cán mai, nhưng những chuyện khác nàng vẫn có chút hiểu biết.
Lê Uyển hơi sững lại, vốn dĩ chưa từng nghĩ sẽ để nàng dính líu vào những việc này. Nàng đưa tay xoa nhẹ mái tóc ngắn mềm của Dư Ngữ, bất giác nụ cười trở nên dịu dàng, "Chẳng mấy chốc nữa sẽ kết thúc thôi."
"Được." Dư Ngữ ngây thơ gật đầu, tay vẫn áp lên ngực, cảm giác tim mình đập nhanh hơn bình thường vẫn chưa dịu lại.
Nắm chặt tay Lê Uyển, nàng cùng nàng ấy bước ra khỏi phòng.
Ngực nàng vẫn đập rộn ràng, kèm theo chút cảm giác bồn chồn mà nàng không hiểu rõ, chỉ cho là di chứng từ cái “thân thân” vừa rồi.
Khi một người một quỷ tay trong tay xuất hiện trước mặt A Nguyên và nhóm của hắn, mấy người kia đều sững sờ kinh ngạc.
"Các ngươi… đây là sao?" Dù là người từng trải, A Nguyên lúc này cũng không biết phải giải thích thế nào về chuyện hai người nắm tay nhau.
"Đây là phu quân của ta." Lê Uyển mỉm cười nhàn nhạt, đẩy Dư Ngữ lên phía trước, thoải mái giới thiệu, "Đồ ăn phải chờ một chút nữa mới xong, ta mang nàng đến cho các ngươi làm quen trước."
Bốn người trong nhóm chính: "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rõ ràng đây là… nữ nhân mà!
---
Bữa cơm này quả là vừa kỳ lạ vừa hài hòa.
Khi chưa biết thân phận của những người này, đám quản gia, Tới Phúc cùng các tiểu quỷ trong đại viện đều rất hung hăng kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ, không rõ vì chuyện gì đã xảy ra, mấy tiểu quỷ mặt mày tái nhợt không còn chút ngạo khí nào, chỉ rụt rè nhìn nhóm bốn người kia đầy cẩn trọng.
Dư Ngữ thoáng chút nghi hoặc nhìn bọn họ. Nàng còn nhớ rõ lần đầu bốn người này xuất hiện, dáng vẻ ngạo nghễ, xem thiên hạ chẳng ra gì. Ấy vậy mà lúc này, họ lại khép nép cúi đầu, thậm chí còn cung kính chuẩn bị cơm nước, hầu hạ chu đáo bên cạnh.
Không hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Dư Ngữ cũng không tiện hỏi thêm. Dẫu sao nàng chỉ là một kẻ vô danh, làm sao có thể chạm đến được chuyện nội tình của những kẻ này.
Nàng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lê Uyển, Lê Uyển gắp gì cho nàng, nàng ăn nấy. Dáng vẻ nhu mì, không chút phản kháng, đến mức bốn người kia cũng phải lấy làm lạ. Trong mắt họ, Dư Ngữ giống như chẳng biết chút gì về thân phận của người bên cạnh mình.
Cảm giác được ánh mắt tò mò của bọn họ đang đặt trên người mình, Dư Ngữ liền cố tỏ ra đoan trang, động tác ăn cơm cũng chậm rãi hơn. Đôi mắt tròn xoe lấp lánh thoáng đảo một vòng, nàng cảm thấy nếu cứ im lặng mãi thì có phần bất kính, nhưng ngặt nỗi trong đầu lại chẳng biết nói gì.
Những người này hình như đều mang theo bí mật, còn nàng, giống như một kẻ ngoài cuộc vô tình bị cuốn vào.
Ánh mắt A Nguyên lướt qua bàn tay Dư Ngữ và Lê Uyển đang đan vào nhau, lòng dấy lên một suy nghĩ không dám chắc chắn. Hai người này… ăn cơm mà cũng phải nắm tay sao?
Dù trong lòng có chút hoang mang, hắn vẫn không kiềm được mà lên tiếng, giọng đầy nghi hoặc: "Các ngươi… là phu thê sao?"
Bọn họ đã ở đây hai ngày. Sau lần gặp đầu tiên, Lê Uyển biến mất suốt một ngày, rồi bất ngờ xuất hiện cùng Dư Ngữ. Dẫu trên người nàng mang hơi thở âm lãnh như lây từ cõi quỷ, A Nguyên dám chắc nàng vẫn là người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro