[Xuyên Nhanh] Dựa Vào Thân Mật Để Giành Lại Sinh Mệnh
Chương 37
2024-11-06 21:41:11
Ý định chỉ là một trò đùa ác độc đã biến thành một nhà giam không lối thoát.
Đại viện của Lê gia biến thành một nơi ai vào thì không thể ra.
...
Dư Ngữ nước mắt lưng tròng, nhìn đám người điên cuồng này thực hiện đủ thứ tà thuật lên thân xác Lê Nguyện.
Nhìn cô gái vốn dĩ đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ, nay mới vừa có được ý chí riêng, mới vừa định bắt đầu lại cuộc đời, đã nghĩ đến con đường tương lai... mà giờ đây, ánh sáng trong đôi mắt nàng đã hoàn toàn tắt lịm.
Là một mảnh dữ liệu không hoàn chỉnh, Dư Ngữ chưa từng trải qua cảm giác này, chưa bao giờ cảm nhận nỗi đau khổ và bất lực đến thế. Nhìn Lê Nguyện ngồi co ro trong góc phòng, Dư Ngữ hết lần này đến lần khác cố gắng ôm lấy nàng, dù biết mình không thể chạm vào, nhưng nàng vẫn thử, chỉ mong có thể an ủi phần nào.
Ngực nàng tràn ngập cảm giác khó diễn tả, một nỗi đau như xé lòng. Dư Ngữ không biết đây có phải là do thiếu sót trong cấu trúc của mình hay không, chỉ biết rằng nàng rất đau lòng, và nước mắt không ngừng chảy xuống.
Hình ảnh bắt đầu xoay chuyển nhanh hơn, như cuốn nàng vào dòng chảy của một bi kịch không hồi kết.
Những đạo sĩ điên cuồng tìm mọi cách để thoát khỏi nơi này, đến mức bắt đầu cầu hồn lão phu nhân đã khuất, mong bà ta chỉ cho lối ra. Nhưng chấp niệm của lão phu nhân vẫn kiên định như lúc còn sống: bà muốn sản nghiệp Lê gia tiếp tục tồn tại, nhưng tuyệt đối không để rơi vào tay cháu gái. Bà nhất định phải tìm một nam nhân có năng lực để vào ở rể.
Trong cơn hoảng loạn, đám đạo sĩ bắt đầu nghĩ ra đủ cách, cố lén đưa nam nhân từ bên ngoài vào. Nhưng khi không ai ra được, bọn chúng càng thêm tuyệt vọng, dẫn đến tranh cãi, đổ lỗi cho nhau, không ai còn tin tưởng ai nữa.
Ai cũng muốn lẻn trốn thoát, nhưng oán khí mạnh mẽ của lão phu nhân khiến họ không thể chống lại.
Lê Nguyện, mờ mịt và đau đớn, chỉ biết ngây thơ chấp nhận biến cố trong nhà. Ban đầu, nàng chỉ cảm thấy hoảng hốt. Nhưng khi từng người đàn ông xa lạ bị đưa vào đại viện, nàng bắt đầu thực sự sợ hãi.
Có những cảnh tượng mà Dư Ngữ không dám nhìn, chỉ có thể nhắm mắt, bịt tai, không muốn nghe hay thấy thêm chút nào. Nhưng dù nhắm mắt, tiếng gào thét, tiếng giằng co, và âm thanh oán hận của lão phu nhân vẫn xuyên qua tai nàng, khiến nàng không thể thoát khỏi cảm giác bất lực.
Đám đạo sĩ liên tục bày ra đủ loại cấm thuật, trận pháp bao phủ khắp đại viện Lê gia. Các phép thuật chồng chất lên nhau, phức tạp và rối ren, đến mức chính những đạo sĩ ấy cũng không biết mình đang dùng loại cấm thuật nào. Họ chỉ mong rằng bằng cách sử dụng mọi thứ họ có, họ có thể phá vỡ nhà giam ác nghiệt này.
Những người đàn ông được đưa vào, không ai phù hợp với mong muốn của lão phu nhân. Người vào rồi mất tích không đếm xuể, khiến ai nấy đều căng thẳng tột độ. Cuối cùng, trong một cơn điên loạn, các đạo sĩ bắt được một đạo sĩ khác, lôi hắn vào đại viện.
Đây là người đầu tiên khiến lão phu nhân vừa lòng. Toàn bộ đại viện lập tức được trang hoàng như để chuẩn bị cho hôn lễ. Những người hầu còn sót lại, như kẻ bị ma ám, bắt đầu bày biện, chuẩn bị cho lễ thành thân.
Lê Nguyện cảm thấy gai lạnh chạy dọc sống lưng, trong lòng bất an đến mức ngực nàng như thắt lại.
Vị đạo sĩ bị bắt làm tân lang, khoác trên mình bộ y phục đỏ, cúi đầu ngồi đó, vẻ mặt vừa bối rối, vừa chán nản. Thấy Lê Nguyện nhìn mình, hắn khẽ thở dài.
“Thực xin lỗi…” – hắn nói.
Động tác ngừng lại, vị đạo sĩ cúi đầu, giọng đầy bất lực – “Ta chưa từng thấy nơi nào oán khí nặng nề đến vậy. Ngươi không thấy sao, khắp nơi đều là trận pháp phong tỏa, nơi này, không có mấy trăm năm thì e rằng chẳng ai có thể thoát được.”
Hắn cầm lấy chén nước trên bàn, uống một ngụm, rồi nhìn Lê Nguyện với ánh mắt ngập ngừng. Dù biết lời mình sắp nói là vô lý, nhưng hắn vẫn cất lời: “Ngươi… có thể giúp ta chạy thoát không? Sau này, ta sẽ tìm cách siêu độ cho ngươi.”
Đại viện của Lê gia biến thành một nơi ai vào thì không thể ra.
...
Dư Ngữ nước mắt lưng tròng, nhìn đám người điên cuồng này thực hiện đủ thứ tà thuật lên thân xác Lê Nguyện.
Nhìn cô gái vốn dĩ đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ, nay mới vừa có được ý chí riêng, mới vừa định bắt đầu lại cuộc đời, đã nghĩ đến con đường tương lai... mà giờ đây, ánh sáng trong đôi mắt nàng đã hoàn toàn tắt lịm.
Là một mảnh dữ liệu không hoàn chỉnh, Dư Ngữ chưa từng trải qua cảm giác này, chưa bao giờ cảm nhận nỗi đau khổ và bất lực đến thế. Nhìn Lê Nguyện ngồi co ro trong góc phòng, Dư Ngữ hết lần này đến lần khác cố gắng ôm lấy nàng, dù biết mình không thể chạm vào, nhưng nàng vẫn thử, chỉ mong có thể an ủi phần nào.
Ngực nàng tràn ngập cảm giác khó diễn tả, một nỗi đau như xé lòng. Dư Ngữ không biết đây có phải là do thiếu sót trong cấu trúc của mình hay không, chỉ biết rằng nàng rất đau lòng, và nước mắt không ngừng chảy xuống.
Hình ảnh bắt đầu xoay chuyển nhanh hơn, như cuốn nàng vào dòng chảy của một bi kịch không hồi kết.
Những đạo sĩ điên cuồng tìm mọi cách để thoát khỏi nơi này, đến mức bắt đầu cầu hồn lão phu nhân đã khuất, mong bà ta chỉ cho lối ra. Nhưng chấp niệm của lão phu nhân vẫn kiên định như lúc còn sống: bà muốn sản nghiệp Lê gia tiếp tục tồn tại, nhưng tuyệt đối không để rơi vào tay cháu gái. Bà nhất định phải tìm một nam nhân có năng lực để vào ở rể.
Trong cơn hoảng loạn, đám đạo sĩ bắt đầu nghĩ ra đủ cách, cố lén đưa nam nhân từ bên ngoài vào. Nhưng khi không ai ra được, bọn chúng càng thêm tuyệt vọng, dẫn đến tranh cãi, đổ lỗi cho nhau, không ai còn tin tưởng ai nữa.
Ai cũng muốn lẻn trốn thoát, nhưng oán khí mạnh mẽ của lão phu nhân khiến họ không thể chống lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lê Nguyện, mờ mịt và đau đớn, chỉ biết ngây thơ chấp nhận biến cố trong nhà. Ban đầu, nàng chỉ cảm thấy hoảng hốt. Nhưng khi từng người đàn ông xa lạ bị đưa vào đại viện, nàng bắt đầu thực sự sợ hãi.
Có những cảnh tượng mà Dư Ngữ không dám nhìn, chỉ có thể nhắm mắt, bịt tai, không muốn nghe hay thấy thêm chút nào. Nhưng dù nhắm mắt, tiếng gào thét, tiếng giằng co, và âm thanh oán hận của lão phu nhân vẫn xuyên qua tai nàng, khiến nàng không thể thoát khỏi cảm giác bất lực.
Đám đạo sĩ liên tục bày ra đủ loại cấm thuật, trận pháp bao phủ khắp đại viện Lê gia. Các phép thuật chồng chất lên nhau, phức tạp và rối ren, đến mức chính những đạo sĩ ấy cũng không biết mình đang dùng loại cấm thuật nào. Họ chỉ mong rằng bằng cách sử dụng mọi thứ họ có, họ có thể phá vỡ nhà giam ác nghiệt này.
Những người đàn ông được đưa vào, không ai phù hợp với mong muốn của lão phu nhân. Người vào rồi mất tích không đếm xuể, khiến ai nấy đều căng thẳng tột độ. Cuối cùng, trong một cơn điên loạn, các đạo sĩ bắt được một đạo sĩ khác, lôi hắn vào đại viện.
Đây là người đầu tiên khiến lão phu nhân vừa lòng. Toàn bộ đại viện lập tức được trang hoàng như để chuẩn bị cho hôn lễ. Những người hầu còn sót lại, như kẻ bị ma ám, bắt đầu bày biện, chuẩn bị cho lễ thành thân.
Lê Nguyện cảm thấy gai lạnh chạy dọc sống lưng, trong lòng bất an đến mức ngực nàng như thắt lại.
Vị đạo sĩ bị bắt làm tân lang, khoác trên mình bộ y phục đỏ, cúi đầu ngồi đó, vẻ mặt vừa bối rối, vừa chán nản. Thấy Lê Nguyện nhìn mình, hắn khẽ thở dài.
“Thực xin lỗi…” – hắn nói.
Động tác ngừng lại, vị đạo sĩ cúi đầu, giọng đầy bất lực – “Ta chưa từng thấy nơi nào oán khí nặng nề đến vậy. Ngươi không thấy sao, khắp nơi đều là trận pháp phong tỏa, nơi này, không có mấy trăm năm thì e rằng chẳng ai có thể thoát được.”
Hắn cầm lấy chén nước trên bàn, uống một ngụm, rồi nhìn Lê Nguyện với ánh mắt ngập ngừng. Dù biết lời mình sắp nói là vô lý, nhưng hắn vẫn cất lời: “Ngươi… có thể giúp ta chạy thoát không? Sau này, ta sẽ tìm cách siêu độ cho ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro