[Xuyên Nhanh] Hoá Ra Tôi Là NPC Ở Vô Hạn Lưu
Chương 59
Thiên Thanh Sắc Độc Hành
2025-02-22 14:47:11
Lâm Hiến nhận ra mình đang nằm mơ khi cậu cảm thấy bản thân trượt chân từ trên một chiếc lá, rồi rơi thẳng xuống với tốc độ chóng mặt. Cảm giác rơi tự do thật không dễ chịu chút nào. Dưới chân chẳng có gì để bám víu, xung quanh là luồng không khí gào thét, trái tim cậu như bị bóp chặt. Cậu nhắm nghiền mắt, không dám nhìn. Không biết đã bao lâu, cuối cùng Lâm Hiến cũng chạm đất. Loạng choạng đứng lên với cái đầu choáng váng, cậu phát hiện mình đang đứng giữa năm cây cột với chiều dài khác nhau. Không gian này thật kỳ lạ, tựa như một ngôi đền lơ lửng giữa trời. Từ trên cao vọng xuống một giọng nói trầm hùng, mang theo ý cười:“Tiểu ngốc, có cánh mà cũng không biết bay sao?” Âm thanh ấy ầm ầm vang lên như sấm, khiến tai cậu ù đi. Lâm Hiến ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đôi mắt khổng lồ xuyên qua tán lá, đang nhìn chằm chằm vào mình. Lúc này, cậu mới nhận ra mình được một bàn tay khổng lồ đỡ lấy. Cậu cảm ơn bằng giọng nhỏ nhẹ, không biết người kia có nghe được không:“Cảm ơn ngài đã cứu tôi!” Giọng nói vang lên lần nữa, như tiếng sét nổ trong đầu cậu:“Ừm, ngươi muốn cảm tạ ta thế nào đây?” Lâm Hiến ngẩn người. Cậu thực sự không biết phải cảm tạ thế nào. “Ngài thiếu thứ gì sao?” Cậu dè dặt hỏi. “Ân cứu mạng thì phải lấy thân báo đáp. Đúng lúc ta đang thiếu một... thê tử.” Câu nói như tiếng gầm trời giáng, chấn động đến mức Lâm Hiến suýt ngất. Không chỉ bởi âm lượng, mà còn bởi nội dung khiến cậu ngớ người. Lúc này, cậu hoàn toàn quên mất mình đang nằm mơ. Trong đầu chỉ nghĩ đến việc thuyết phục người kia thay đổi yêu cầu. Nhưng chưa kịp lên tiếng, bàn tay khổng lồ đã động đậy. Cậu vội vàng ôm lấy một ngón tay để giữ thăng bằng. Người khổng lồ đứng dậy, bước đi chậm rãi. Khi ấy, Lâm Hiến mới dám nhìn kỹ gương mặt của người này. Mái tóc dài đen nhánh buông xõa, làn da màu đồng cổ, đôi mắt đen sâu thẳm, sống mũi cao, ngũ quan sắc nét đến mức khiến người ta phải kinh ngạc. “Sao trông quen vậy?” Lâm Hiến thầm nghĩ. Nhưng người khổng lồ quá lớn, đến mức cậu cảm thấy bản thân còn nhỏ hơn cả lỗ mũi của hắn. Một chiếc lá từ trên cây rơi xuống, chôn vùi cả người Lâm Hiến bên dưới. —— Không phải người khổng lồ quá cao lớn, mà là cậu quá nhỏ bé. Cậu chỉ to bằng một chiếc lá. Chật vật bò ra khỏi lớp lá, Lâm Hiến mới có thời gian quan sát chính mình. Tóc dài màu vàng kim buông xuống vai, làn da trắng nõn, tứ chi mảnh khảnh. Cậu nghiêng đầu nhìn ra sau lưng, phát hiện một đôi cánh trong suốt đang khẽ rung động. “Thì ra mình có cánh thật!” Lâm Hiến thở dài. “Chẳng lẽ mình là một tiểu tinh linh? Nhưng sao lại nhỏ đến mức này?” Nhớ lại yêu cầu của người khổng lồ, Lâm Hiến khó xử nói:“Ân nhân, tôi quá nhỏ, làm sao có thể làm... thê tử của ngài? Chúng ta không hợp đâu. Ngài đổi yêu cầu khác được không?” “Hừ, ta là người mạnh nhất của đại lục Ayer. Không thiếu tiền, không thiếu quyền, muốn gì cũng có. Ngươi nghĩ ta thiếu cái gì?” Không đợi Lâm Hiến trả lời, người khổng lồ đã đáp:“Ta chỉ thiếu... thê tử.” Lâm Hiến thở dài bất lực, đành tạm thời đồng ý. Dù sao cũng chỉ là mơ, không cần đối đầu với người khổng lồ này. “Chúng ta giới thiệu một chút. Ngươi tên gì?” “Tôi tên Lâm Hiến. Rừng cây lâm, phụng hiến hiến.” “Hiến Hiến, ta là...” Người khổng lồ nghiêm trang trả lời:“Pell · Tiệp Dừng Khắc.” (tên Bùi Càn bản tiếng anh phiên âm tiếng Trung) Lâm Hiến: Phụt—Ha ha ha ha! ( Cười phun nước.jpg ) Lâm Hiến bật cười đến nỗi tỉnh cả giấc mơ. *** “Ha ha ha!” Lâm Hiến tỉnh dậy, trong đầu không nhớ rõ giấc mơ vừa rồi, nhưng lòng cậu vẫn ngập tràn niềm vui không rõ nguyên do. Nhìn sang Bùi Càn đang mơ màng mở mắt, cậu cười càng lớn. “Sao lại vui vẻ thế?” Bùi Càn hỏi, đồng thời đưa tay vỗ lưng Lâm Hiến, giúp cậu thuận khí khi cười đến mức gần như đau sốc hông. “Ô ——” Lâm Hiến cố gắng kiềm chế, khóe miệng vẫn nhếch lên không ngừng, đôi mắt lấp lánh ý cười. Cậu hả hê nói: “Tuy không nhớ rõ, nhưng em vừa mơ thấy anh. Anh hài hước cực kỳ! Ha ha ha ha!” “Không được rồi, em nhìn thấy anh là lại muốn cười. Hiện tại em thấy anh giống hệt một... chú hề! Rốt cuộc trong mơ anh làm gì thế hả? Ha ha ha!” Nhìn Lâm Hiến che mặt, cười đến mức không ngừng được, Bùi Càn chỉ hơi nheo mắt lại, sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản như không có chuyện gì. Nhưng đến tối hôm đó, khi Lâm Hiến đã ngủ, Bùi Càn lần đầu tiên tiến vào giấc mơ của cậu. ** Trong giấc mơ: Người khổng lồ:“Ta nói sai rồi, tên ta là Bùi Càn.” Lâm Hiến - tiểu tinh linh:“Ừm... Nhưng em nhớ không phải thế. Tên anh là Pell · Tiền Đừng…” Người khổng lồ (cắt ngang):“Không! Ta tên Bùi Càn!” Lâm Hiến - tiểu tinh linh (tiếc nuối):“Được rồi... Bùi Càn.” *Vì vậy, những lời đồn đại về việc Bùi Càn xâm nhập vào giấc mơ của Lâm Hiến là vì tình yêu hay vì muốn thỏa mãn dục vọng chiếm hữu thực ra đều không chính xác.Ước nguyện ban đầu của anh chẳng qua chỉ là để bảo vệ hình tượng của mình mà thôi.Chỉ chỉ trỏ trỏ.jpg ***(vẫn là TG của Bùi Càn) “Đạp đạp đạp ——” Lâm Hiến chạy vội trên cầu thang xoắn ốc không hồi kết, ánh sáng phía trước như ngay trong tầm mắt, nhưng mãi không thể chạm tới. “Rống ——” Tiếng gầm thấp đứt quãng vang lên từ phía sau, áp lực như đè nặng lên từng bước chân. Khoảng cách giữa cậu và quái vật vẫn không xa, khiến cậu không dám chậm lại. “Đạp đạp đạp ——” cậu cắn răng tiếp tục chạy, mồ hôi hay nước mắt đều chảy vào mắt, đau rát. Lồng ngực cậu như bị xé toạc, mỗi lần hít thở đều đau nhói. Hai chân đã rệu rã, nhưng cậu vẫn gắng sức, máy móc nhấc từng bước, bởi vì cậu biết, chỉ cần dừng lại, thứ đang chờ đợi cậu chính là móng vuốt sắc nhọn xé rách cơ thể và hàm răng quái vật gặm nhấm, giống như cảnh tượng kinh hoàng cậu đã thấy nửa giờ trước. Cậu nhớ lại, khi đó cậu trốn sau tủ và tận mắt chứng kiến: Lão quản gia già yếu giãy giụa trong tuyệt vọng, bị quái vật cắt đứt cánh tay. Đôi mắt ông trợn lớn vì đau đớn, đến mức Lâm Hiến nghĩ rằng tròng mắt sẽ rơi ra bất cứ lúc nào. Nhưng rồi, chỉ trong giây lát, lão quản gia tắt thở khi quái vật cắn nát đầu ông, nhai vài cái, rồi như chán ghét, tiện tay vứt cái đầu sang một bên. Cái đầu lăn “lộc cộc” vài vòng, dừng ngay trước tủ nơi Lâm Hiến trốn. Tóc thưa thớt của lão quản gia dính đầy máu, da đầu bị xé rách, để lộ xương sọ trắng ởn. Đôi mắt đã mất đi sự sống, nhưng Lâm Hiến cảm giác như chúng vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt oán hận, chất vấn: “Tại sao không cứu ta? Tại sao ngươi chỉ biết đứng nhìn?” Không chịu nổi ánh nhìn ấy, Lâm Hiến quay đầu, vùi mặt vào đầu gối, dùng vải quần che mũi để lọc bớt mùi máu tanh nồng nặc trong không khí. Trong lòng, cậu tự biện hộ: “Dù có lao ra, mình cũng chẳng làm được gì. Mình không có khả năng cứu ông ấy.” Cậu không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên thế này. Một tuần trước, cậu cùng mười mấy thanh niên khác nhận lời mời làm người hầu tại lâu đài Tư Berry. Nhưng qua các bài kiểm tra, chỉ còn sáu người, bao gồm cả hắn, được giữ lại. Cậu không nhớ tại sao mình lại đến đây. Nhưng vì cuộc sống, cậu buộc phải làm việc chăm chỉ, dùng đôi tay mềm mại đã quen được nuông chiều để lao động. Những người còn lại thường phàn nàn về cuộc sống khắc nghiệt trước đây khi họ còn ở bên ngoài lâu đài. Họ kể về dòng sông ô nhiễm đầy bùn, bánh mì đen cứng như đá có thể dùng làm vũ khí, quần áo vá chằng vá đụp, và những đêm không thể ngủ say vì phải đề phòng kẻ lang thang cướp bóc hoặc phóng hỏa. May mắn thay, khi công việc được phân chia, Lâm Hiến nhờ ngoại hình nổi bật và đôi tay mịn màng không một vết chai mà được giao việc nhẹ nhàng nhất. Cậu chỉ cần sắp xếp quần áo, gấp chăn màn, trải giường. Một ngày trôi qua không quá vất vả. Nhìn những đồng nghiệp phải còng lưng quét dọn, đôi tay sưng đỏ vì giặt rau, Lâm Hiến không ngừng cảm thấy may mắn vì mình đã “được nuông chiều từ nhỏ” và được phân công công việc nhẹ nhàng hơn hẳn. Trong một tuần, Lâm Hiến dần quen với nhịp sống tại lâu đài. Mỗi sáng, cậu bắt đầu công việc từ 7 giờ, dọn dẹp giường đệm trong phòng ngủ. Buổi sáng và chiều, cậu lau sạch bụi trên quần áo và mang đồ bẩn đến phòng giặt. Đến 8 giờ tối, cậu lại quay lại phòng ngủ để trải giường chiếu. Nhưng tối nay, khi hoàn thành công việc, cậu đến phòng của chủ nhân để thu dọn thì bất ngờ gặp quản gia với ánh mắt khác thường. Quản gia nhìn Lâm Hiến từ đầu đến chân, sau đó không nói lời nào, nắm lấy tay cậu kéo xuống tầng hầm. Ngay từ ngày đầu làm việc, Lâm Hiến đã được nhắc nhở rằng tầng hầm là nơi cấm vào. Bây giờ, đứng trước cánh cửa tầng hầm tối đen, cảm nhận hơi lạnh và sự ẩm ướt phả vào mặt, cậu bản năng không muốn đi xuống. “Quản gia bá bá,” Lâm Hiến cố gắng rút tay ra nhưng không thoát được. Cậu chỉ tay vào tấm biển treo trên cửa với vẻ mặt vô tội:“Nơi này ghi rõ là ‘Cấm vào’ mà!” Quản gia liếc cậu, giơ cao ngọn đuốc, thản nhiên nói:“‘Cấm vào’ là dành cho các ngươi, không bao gồm ta.” Nói xong, ông tiếp tục kéo cậu đi xuống. Cầu thang dẫn xuống tầng hầm rất dài và hẹp. Ban đầu, Lâm Hiến còn cố đếm từng bậc, nhưng quản gia càng lúc càng bước nhanh, khiến cậu chật vật bám theo. Không biết đã đi qua bao nhiêu bậc thang, đến khi hoàn hồn thì cậu đã chẳng nhớ nổi mình đang ở đâu. Ánh sáng từ ngọn đuốc lay động, chiếu lên những bậc thang đầy rêu trơn trượt. Lâm Hiến bước đi khó khăn, trong khi quản gia lại bước rất nhanh và vững chãi, như thể ông đã quen thuộc với nơi này từ lâu. Cuối cùng, họ dừng lại trước một cánh cửa sắt rỉ sét loang lổ. Quản gia rút chìa khóa mở cửa, ánh nến le lói chiếu sáng căn phòng phía trong. Đó là một căn phòng nhỏ gọn gàng, với một chiếc bàn tròn, ghế tựa, giường nhỏ, và vài chiếc tủ sát tường. Không ngờ, giữa không gian u tối của tầng hầm, căn phòng lại sạch sẽ đến lạ thường. Quản gia ấn Lâm Hiến ngồi xuống ghế, nghiêm giọng nói:“Ngươi ở yên đây.” Trước khi Lâm Hiến kịp phản ứng, ông đã nhanh chóng rời đi, đóng sầm cánh cửa sắt và khóa chặt bên ngoài. “Ê! Mở cửa! Thả tôi ra ngoài!” Lâm Hiến vội vàng lao đến cánh cửa, đập mạnh vào đó và kêu lớn. Không ai trả lời. Sau khi đi quanh phòng một vòng mà chẳng có manh mối nào, Lâm Hiến quyết định mở tủ. Bên trong chứa đầy rượu vang đỏ. Trên nhãn chai, dòng chữ tiếng Anh nổi bật: Spirit Wine. Cậu lẩm bẩm:“Spirit... Chẳng lẽ đây là rượu sản xuất của lâu đài Tư Berry?” Cậu chợt nghĩ đến những nhãn hiệu kiểu "Lưu gia tiệm cơm" hay "Vương thị lẩu cay", và không khỏi bật cười thầm. Không có việc gì để làm, đồng hồ sinh học của cậu, vốn quen ngủ lúc 9 giờ, bắt đầu vang lên. Nhìn chiếc giường nhỏ, cậu do dự, nhưng cuối cùng lại thu mình ở khe hẹp giữa tủ và tường, rồi thiếp đi. Cậu bị đánh thức bởi những âm thanh kỳ lạ trong phòng. Mở mắt ra, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt cậu là quản gia. Ông bị bóp chặt cổ, gương mặt đau đớn, cố gắng giãy giụa. Sau lưng ông là một sinh vật khổng lồ, toàn thân phủ đầy vảy đen. Sinh vật ấy cao khoảng 2 mét, khiến quản gia cao 1m8 trông như một đứa trẻ. Còn Lâm Hiến, cao 1m7, thì khỏi phải nói, chỉ như một chú em nhỏ. Bàn tay của nó mang những móng vuốt sắc bén đến đáng sợ. Khi vô tình quệt vào tường, nó để lại những vết cào sâu hoắm. Trên người nó khoác một chiếc áo choàng đen óng ánh, lấp lánh dưới ánh nến, trông vừa quý phái vừa chết chóc. Điều xảy ra sau đó là một màn tra tấn tàn nhẫn và đẫm máu. Lâm Hiến chỉ biết cuộn người lại, run rẩy trong không gian nhỏ hẹp sau tủ, nín thở để không bị phát hiện. Bất chợt, sự yên tĩnh bao trùm. Lâm Hiến nghe thấy một hơi thở nóng hổi phả xuống cổ mình, kích thích từng dây thần kinh. Cậu từ từ ngẩng đầu lên và bắt gặp đôi mắt dựng đứng màu xanh lục của sinh vật kia. Nó nằm bò trên tủ, nhìn chằm chằm xuống cậu với ánh mắt lạnh lẽo của một kẻ săn mồi. Lâm Hiến nuốt nước bọt, không dám do dự thêm. Cậu lao qua khe hẹp, chạy như điên ra khỏi phòng với tốc độ nhanh nhất trong đời. Cầu thang tối om, không có ánh đuốc, khiến mỗi bước đi của cậu đều như bước trên dây thừng mỏng manh. Phía sau, tiếng cửa sắt bị hất tung, kèm theo tiếng gầm giận dữ của quái vật. Cuối cùng, khi chỉ còn cách cửa tầng hầm vài bước, ánh sáng từ trên chiếu xuống, soi rõ ba bậc thang cuối. “Vù——” Một cơn gió mạnh phía sau quật ngã cậu xuống bậc thang. “Ô ——” Cậu đau đớn ôm ngực, cố gắng vươn tay về phía ánh sáng trên lầu, hít một hơi sâu và hét lớn:“Cứu mạng!” Nhưng chưa kịp hét lần thứ hai, một bàn tay thô ráp đã bịt miệng cậu lại. Móng vuốt sắc bén siết chặt lấy tay còn lại của cậu. Lâm Hiến không dám cử động, sợ rằng chỉ cần phản kháng, mình sẽ chịu chung số phận với quản gia. Sinh vật cúi đầu xuống, hơi thở nóng hổi phả vào gáy cậu, khiến cậu sởn gai ốc. Rồi bất ngờ, một chiếc lưỡi ướt nóng liếm qua cổ cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro