[Xuyên Nhanh] Hoá Ra Tôi Là NPC Ở Vô Hạn Lưu

Xung Hỉ (1) Tân...

Thiên Thanh Sắc Độc Hành

2025-02-22 14:47:11

“Nhanh lên! Nhanh lên!” “Đỡ cô dâu lên kiệu!” “Đừng để muộn giờ lành ~” “……” Lâm Hiến lắc lắc đầu, cảm thấy chóng mặt, cả người như mất hết sức lực, chỉ có thể nửa nằm trên chiếc kiệu hoa đang lắc lư. Cảnh tượng bên ngoài kiệu hoa đầy tiếng nhạc vui vẻ, tiếng kèn xô na rộn rã, còn có những lời chúc tụng của bà mối, mời gọi người đi qua với những lời chúc tốt đẹp. Lâm Hiến mặc bộ hỉ phục đỏ thẫm, đội khăn voan đỏ, trong tay cầm một quả táo đỏ, mái tóc dài rủ xuống vai, cậu cảm thấy vô cùng bối rối. Lâm Hiến vừa tỉnh lại ba ngày trước, và phát hiện mình đã xuyên đến cổ đại. Cậu không có bất kỳ ký ức nào về người thân hay bản thân mình, chỉ có thể giả vờ bị mất trí nhớ và vuốt về phía gáy đang đau nhức. Cha mẹ của nguyên thân không có chút lo lắng nào, họ còn an ủi cậu rằng không sao nếu mất trí nhớ, cứ từ từ sẽ hồi phục. Mỗi ngày họ đều cho cậu uống thuốc và chăm sóc cậu, khiến Lâm Hiến cảm động nhưng cũng không hiểu vì sao. Cậu không ngờ rằng tất cả chỉ là một màn kịch. Đêm qua, sau khi bị rót thuốc mê, sáng hôm sau cậu đã bị đẩy lên kiệu hoa, còn bị thay thành áo cưới của một cô dâu. Giờ đây, cậu không biết đã bị cho uống loại thuốc gì, không còn sức để chạy trốn, càng không thể nói đến chuyện phía trước kiệu có mười mấy người hầu hùng mạnh đi theo bảo vệ. Nhìn những người trên đường vui mừng chúc tụng, và những lời của bà mối chúc phúc, Lâm Hiến đại khái đã hiểu ra mình đang bị đưa đến nhà của một đại thiếu gia giàu có để thực hiện nghi lễ đón dâu. Nhà cậu phải có rất nhiều hạ nhân và vệ sĩ. Hôm nay là ngày đại hỷ, khách khứa chắc chắn không thể thiếu. Lâm Hiến đoán mình sẽ không có cơ hội trốn thoát, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trong kiệu, cảm giác như đang ngồi thuyền, một đường rung lắc, cậu bắt đầu mơ màng và sắp thiếp ngủ. * “Tân nương đến, nghênh hỉ kiệu ——” Tiếng pháo nổ lớn khiến Lâm Hiến từ cơn mơ bừng tỉnh, quả táo trong tay suýt rơi xuống đất. Cậu có chút căng thẳng ngồi trong kiệu, nghe bà mối hô to: “Một mũi tên bắn lên trời, trời cho lương duyên, tân nhân hỉ lâm môn ——” Ngay sau đó, một tiếng “hưu” vang lên, Lâm Hiến nhận ra bên ngoài là tân lang đang bắn tên. Nhưng tân lang chẳng phải đang ốm sao? Làm sao cậu có thể tự mình bắn tên được? “Nhị bắn, bắn xứng đôi, tân nhân bách niên hảo hợp ——” Lại thêm một tiếng cung tên vang lên. “Tam tiễn định càn khôn ——” Lần này lâu hơn, không có tiếng cung nữa, Lâm Hiến tự hỏi, rồi nghe bên ngoài có người cười lớn: “Tiểu thiếu gia, cậu phải bắn trúng mới đúng, nếu bắn trật, chị dâu sẽ không có đâu! Ha ha ha ha!” Lời nói đầy ý cười nhưng cũng không thiếu sự châm biếm, tuy vậy chẳng ai ngắt lời, thậm chí còn có người lén cười vang. Một giọng nói non nớt vang lên: “Hừ! Ta không phải như  ca của ta, vài bước xa mà vẫn bắn không trúng kiệu!” Lâm Hiến đại khái hiểu được, tân lang bệnh nặng không thể tự mình đến đón dâu, chỉ có thể để tiểu đệ thay mặt làm lễ. Cậu thở phào nhẹ nhõm. Cơ thể yếu đuối của tân lang tạm thời lại là một điều tốt đối với cậu, ít nhất cậu không phải lo lắng về trinh tiết của mình. Nhưng ngay sau đó, cậu lại bắt đầu lo lắng, nếu tân lang biết cậu là nam, không biết có làm bệnh tình của anh trở nặng không? “Hưu —— bang!” Mũi tên cắm vào cửa kiệu, Lâm Hiến còn nghe thấy tiếng rung động của mũi tên vang lên. “Bắn trước thiên, lại bắn mà, địa cửu thiên trường, thiên trường địa cửu!” Kiệu hoa vượt qua cửa, vượt qua ngựa, vượt qua chậu than, Lâm Hiến đều được bà mối đỡ đi qua, mọi chuyện đều thuận lợi. Khi đến lễ bái thiên địa, lúc tiểu đệ muốn thay đại ca bái đường, thì có người cản lại. “Làm gì vậy?! Không cần gà trống, để ta thay đại ca!” Tiểu đệ tức giận kêu lên. “Minh Tiêu! Nghe lời đừng nháo!” Một giọng nói lớn của một người đàn ông trung niên vang lên. “Phụ thân!” Tiểu đệ cuối cùng vẫn là một đứa trẻ, bị phụ thân quở trách xong, có chút ủy khuất nhưng cũng không dám nói thêm. Lúc này, Lâm Hiến nhận ra, người này là  bác … hay nhạc phụ? Thôi kệ, cứ gọi là cha tiện nghi  đi. Vì thế, Lâm Hiến cùng với gà trống bái đường. “Nhất bái thiên địa tạ nhân duyên, quỳ ——” Lâm Hiến tưởng rằng chỉ cần khom người cúi chào là xong, nhưng không ngờ lại bị hỉ bà đẩy đầu xuống mặt đất. “Nhị bái cao đường dưỡng dục ân, quỳ ——” Trán cậu chạm phải mặt đất lạnh lẽo, Lâm Hiến cảm thấy không được thoải mái. “Phu thê đối bái, cầm sắt hòa minh, quỳ ——” Lần này, hỉ bà dùng sức ấn đầu Lâm Hiến xuống mặt đất, đợi một lúc lâu, nghe thấy tiếng của cha tiện nghi  vừa lòng: “Không tồi, vào cửa nhà ta , phải an phận thủ thường, lấy phu vi thiên (coi chồng là trời)”, rồi mới nâng cậu dậy. Cậu cảm thấy buồn cười và tức giận. Hóa ra trong cổ đại, nữ giới có địa vị thấp kém đến mức này, việc bị đối xử như vậy rõ ràng là sự nhục nhã, nhưng lại bị mọi người coi như chuyện bình thường. Lâm Hiến cảm thấy lạnh người, trong lòng mắng mỏ chủ nghĩa phong kiến. “Đưa vào động phòng ——” Lâm Hiến bị người đỡ đi, phía sau là những vị khách hân hoan lao đến tham dự tiệc cưới.** Lâm Hiến bị dẫn vào một căn phòng, chưa kịp ngồi xuống giường, cánh cửa đã bị đóng sầm lại. “Đại thiếu phu nhân, đại thiếu gia đang bệnh nặng, lão gia dặn tối nay không được nháo động phòng, ngài nghỉ ngơi đi.” Sau đó, người ngoài cửa không nói thêm lời nào mà nhanh chóng treo khóa lên. Lâm Hiến vốn đã mơ hồ nhận ra từ thái độ và giọng điệu của lão gia rằng, trận hôn nhân xung hỉ này cậu cũng chẳng được ai hoan nghênh. Thế nhưng, hành động khóa cửa này vẫn khiến cậu sững sờ. Họ sợ cậu chạy trốn sao? “Khụ khụ khụ khụ ——” Một tràng ho kéo dài từ phía giường vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Hiến. Cậu còn chưa kịp xốc khăn voan lên thì đã thấy một người đàn ông đang nằm trên giường, cả người run rẩy, tay ôm ngực, ho đến mức như xé toạc phổi. Cảnh tượng đó khiến Lâm Hiến giật mình. Cậu sợ người này sẽ trút hơi thở cuối cùng ngay lúc này, nếu vậy thì cậu không chỉ không hoàn thành nhiệm vụ xung hỉ mà còn mang tội "hại chết người". “Anh không sao chứ!” Lâm Hiến vội vàng rót một chén nước, chạy đến bên giường, nâng người đàn ông dậy rồi đưa nước cho anh ta. Người đàn ông uống một ngụm nước, hơi thở dần dần ổn định lại. Một lúc sau, anh ta khẽ cười, nhìn cậu nói: “Cảm ơn. Chỉ tiếc anh không thể tự mình xốc khăn voan cho em…” Trong khi người đàn ông uống nước, Lâm Hiến tranh thủ quan sát anh ta. Đây chắc chắn là người đã ốm rất lâu, sắc mặt tái nhợt, không chút huyết sắc, cơ thể gầy gò yếu ớt, hốc mắt hõm sâu, cả người như chỉ còn da bọc xương, trông như bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng thở. Nhìn bộ dạng đó, Lâm Hiến trong lòng căng thẳng, coi đối phương như một bình hoa quý giá. Cậu không dám tỏ ra không tôn trọng người này, thậm chí còn sợ mình động chạm mạnh quá sẽ khiến "bình hoa" vỡ tan mất. Nếu tướng công qua đời, cậu - người đến để xung hỉ - chắc chắn cũng không có kết cục tốt đẹp. Nghĩ đến những hủ tục phong kiến mà trước đây từng nghe kể, cậu gần như có thể hình dung ra cảnh mình bị kéo đi chôn cùng. “Khăn voan cũng chẳng nặng bao nhiêu, tôi tự mình xốc lên là được. Anh chỉ cần nằm yên nhìn thôi!” Lâm Hiến nhẹ nhàng an ủi. “Chỉ sợ chúng ta cũng không thể uống chén rượu giao bôi rồi.” Người đàn ông tiếc nuối nói. “Không sao, không sao! Tôi vốn dĩ cũng không thích uống rượu mà!” Lâm Hiến vội đáp. “Nương tử, thân thể này không tốt, tối nay cũng không thể động phòng.” Người đàn ông nhìn cậu bằng ánh mắt chân thành. Nghe vậy, trong lòng Lâm Hiến không khỏi áy náy. Anh ta quả nhiên không biết rằng mình vừa cưới một người đàn ông. Cậu quay mặt đi, không tự nhiên nói: “Anh đừng gọi tôi là nương tử!” Ở nơi cậu không nhìn thấy, ánh mắt người đàn ông thoáng hiện lên một tia sâu thẳm, nụ cười trên môi chậm rãi biến mất. Anh ta nhìn chằm chằm vào cổ của Lâm Hiến, khẽ hỏi: “Là do anh vô dụng, em ghét bỏ anh đúng không?” Nghe giọng điệu thất vọng ấy, Lâm Hiến hoảng hốt xua tay: “Không, không! Tôi không ghét bỏ anh. Không phải lỗi của anh, mà là… là tôi có chuyện giấu anh. Nếu nói ra, sợ anh sẽ sợ hãi!” “Ồ? Chuyện gì vậy?” Người đàn ông hỏi, giọng điệu dẫn dắt: “Chúng ta có thể cùng nhau giải quyết mà.” Nghe vậy, Lâm Hiến nghĩ ngợi một lúc. Đúng là họ sẽ phải sống chung một thời gian dài, giữ bí mật chỉ thêm mệt mỏi, sau này lại phải giải thích thì còn phiền hơn. Hơn nữa, ánh mắt người đàn ông tràn đầy chân thành khiến cậu cảm thấy đối phương không phải người xấu, có lẽ đáng tin cậy. Vì vậy, cậu do dự một chút rồi nhỏ giọng thừa nhận: “Tôi là…  con trai!” 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Xuyên Nhanh] Hoá Ra Tôi Là NPC Ở Vô Hạn Lưu

Số ký tự: 0