Xuyên Nhanh: Hối Hận Cũng Vô Dụng!
Chương 15
Thị Chỉ Bạch Hùng
2024-09-13 00:39:35
Thu Đồng cẩn thận đỡ công chúa lên xe ngựa. Hạ Minh đứng thủ ở một bên. Trong lúc vô ý, y lại liếc nhìn cổ tay áo của Thu Đồng, vậy mà trống không, không hề có vật gì cả.
Hẳn là lúc nãy y nhìn nhầm rồi.
*
Triệu Bân hồi phủ, hắn vội vàng mà đi đến sảnh ngoài. Người tới truyền lời chính là Minh Châu, vốn vẫn luôn hầu hạ bên người Kiều Vi Vi.
Minh Châu đầy mặt là vẻ khóc tang, còn chưa chờ Triệu Bân bước qua bậc cửa đã quỳ xuống rồi: “Cầu xin Tề Vương điện hạ cứu tiểu thư của chúng thần.”
Nàng đập đầu vài cái thật mạnh đến vang ra tiếng trên mặt đất, còn cúi đầu nói thêm: “Điện hạ, ngài cũng biết thân thể tiểu thư thế nào rồi. Hai ngày trước, tiểu thư đột nhiên hôn mê bất tỉnh, sốt cao không lùi. Thái y nói nếu lại muộn thêm mấy ngày, chỉ sợ tánh mạng cũng khó mà giữ được. Thế nhưng trong phương thuốc lại có mấy vị dược liệu cực kỳ khó tìm, ngay cả Quốc Công cũng không có cách nào nhanh chóng tìm được nó. Hơn nữa tiểu thư còn cố tình ngăn cản không cho chúng nô tì báo cho điện hạ. Hôm nay Minh Châu lén tiểu thư đến đây, cầu xin điện hạ nể tình tình cảm ngày xưa mà cứu tiểu thư một mạng.”
Kiều Vi Vi bẩm sinh có tật, từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh vặt. Từ nhỏ đến lớn, nàng đã phải dùng đủ loại nhân sâm, linh chi để ôn dưỡng, hàng năm để ở yên trong khuê phòng. Sau khi cập kê, thân thể nàng mới chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, nhưng vẫn phải yêu cầu ngày ngày uống thuốc.
“Minh Châu, ngươi làm rất đúng.” Triệu Bân xoay chuyển chiếc nhẫn ban chỉ bạch ngọc trên tay, nhanh chóng đưa ra quyết định, đoạn nói: “Hạ Hà, ngươi theo Minh Châu ghi lại những dược liệu cần dùng. Bổn vương mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, hạn cho ngươi trong vòng ba canh giờ phải tìm đủ rồi đưa đến phủ Quốc công cho ta.”
Minh Châu nghe hắn nói vậy thì mừng rỡ vô cùng, vội nói: “Tạ ơn điện hạ.” Nhưng bước chân nàng ta vẫn lại chần chờ.
“Minh Châu, nếu ngươi còn có chuyện thì cứ nói, đừng ngại.”
“Minh Châu cả gan, thỉnh điện hạ đi thăm tiểu thư của nô tỳ một lần.” Minh Châu ngập ngừng, “Tiểu thư gần một tháng nay đều là ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt. Thái y cũng nói bệnh của tiểu thư là do ưu tư quá nặng dẫn phát mà thành. Nếu là tâm bệnh, chỉ dựa vào uống thuốc cũng không thể khỏi hẳn.”
Triệu Bân hít một hơi thật sâu, dừng động tác xoay lật chiếc nhẫn ban chỉ trên tay. “Người tới, chuẩn bị xe.”
*
Triệu Bân ngồi trên chiếc xe ngựa nhỏ chẳng chút bắt mắt, từ cửa sau tiến vào phủ Bình Quốc Công.
Hắn dù sao cũng là nam tử bên ngoài, vẫn phải bận tâm đến danh dự của biểu muội.
Trước kia Triệu Bân cũng đã từng tới đây như vậy rất nhiều lần, cho nên cả quãng đường hắn đều là ngựa quen đường cũ, bỏ lại người vốn phải đi trước dẫn đường là Minh Châu ở xa xa đằng sau.
Vừa tiến vào nơi ở của Kiều Vi Vi, mùi thuốc bắc nồng đậm đột nhiên ập đến. Triệu Bân hơi hơi nhíu mày, ngăn lại hạ nhân muốn lên tiếng thông truyền.
Lúc này, Kiều Vi Vi đang ngoảnh đầu đi, yếu ớt từ chối uống chén thuốc trong tay Minh Nguyệt: “Ta không uống. Có uống cũng vô dụng thì còn bắt ta uống nó làm gì.”
Minh Nguyệt vừa định mở miệng khuyên nhủ, đột nhiên có người dùng quạt xếp vỗ vỗ vào người cô, ngay sau đó là một bàn tay khớp xương rõ ràng, vừa mảnh khảnh lại mạnh mẽ cầm lấy chén thuốc trong tay nàng ta.
Kiều Vi Vi quay mặt vào trong, yên lặng chảy nước mắt: “Minh Nguyệt, ngươi cũng không cần khuyên ta nữa. Biểu ca đã cưới người khác rồi, ta lại bệnh tật dai dẳng như vậy, có sống tiếp cũng chỉ là dày vò mà thôi.”
Triệu Bân rũ mắt nhìn về phía mỹ nhân kiều nhu yếu ớt trên giường, trên mặt hắn là vẻ dịu dàng ngày thường khó gặp. Đôi mắt phượng vốn sắc bén như sương tuyết, hiện giờ lại tẩm một tầng lại một tầng lưu luyến vô tận.
Kiều Vi Vi cảm thấy có người ngồi xuống bên mép giường của nàng, tưởng là Minh Nguyệt, nàng giận dỗi nói, “Minh Nguyệt, ta không uống chính là không uống, ngươi có khuyên nữa cũng vô dụng. Người để ta nghỉ ngơi một chút đi.”
Sau đó, nàng nghe được một giọng nam ôn nhuận nhu hòa như gió xuân thổi phất: “Ồ? Ngay cả biểu ca khuyên muội cũng vô dụng sao?”
Kiều Vi Vi không thể tin nổi, nàng chậm rãi xoay người. Trước mặt chính là nam tử mặt như quan ngọc, chi lan ngọc thụ, trong mắt hắn mang theo sự dịu dàng quen thuộc, đúng là biểu ca Triệu Bân mà nàng ngày đêm tơ tưởng rồi.
Hẳn là lúc nãy y nhìn nhầm rồi.
*
Triệu Bân hồi phủ, hắn vội vàng mà đi đến sảnh ngoài. Người tới truyền lời chính là Minh Châu, vốn vẫn luôn hầu hạ bên người Kiều Vi Vi.
Minh Châu đầy mặt là vẻ khóc tang, còn chưa chờ Triệu Bân bước qua bậc cửa đã quỳ xuống rồi: “Cầu xin Tề Vương điện hạ cứu tiểu thư của chúng thần.”
Nàng đập đầu vài cái thật mạnh đến vang ra tiếng trên mặt đất, còn cúi đầu nói thêm: “Điện hạ, ngài cũng biết thân thể tiểu thư thế nào rồi. Hai ngày trước, tiểu thư đột nhiên hôn mê bất tỉnh, sốt cao không lùi. Thái y nói nếu lại muộn thêm mấy ngày, chỉ sợ tánh mạng cũng khó mà giữ được. Thế nhưng trong phương thuốc lại có mấy vị dược liệu cực kỳ khó tìm, ngay cả Quốc Công cũng không có cách nào nhanh chóng tìm được nó. Hơn nữa tiểu thư còn cố tình ngăn cản không cho chúng nô tì báo cho điện hạ. Hôm nay Minh Châu lén tiểu thư đến đây, cầu xin điện hạ nể tình tình cảm ngày xưa mà cứu tiểu thư một mạng.”
Kiều Vi Vi bẩm sinh có tật, từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh vặt. Từ nhỏ đến lớn, nàng đã phải dùng đủ loại nhân sâm, linh chi để ôn dưỡng, hàng năm để ở yên trong khuê phòng. Sau khi cập kê, thân thể nàng mới chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, nhưng vẫn phải yêu cầu ngày ngày uống thuốc.
“Minh Châu, ngươi làm rất đúng.” Triệu Bân xoay chuyển chiếc nhẫn ban chỉ bạch ngọc trên tay, nhanh chóng đưa ra quyết định, đoạn nói: “Hạ Hà, ngươi theo Minh Châu ghi lại những dược liệu cần dùng. Bổn vương mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, hạn cho ngươi trong vòng ba canh giờ phải tìm đủ rồi đưa đến phủ Quốc công cho ta.”
Minh Châu nghe hắn nói vậy thì mừng rỡ vô cùng, vội nói: “Tạ ơn điện hạ.” Nhưng bước chân nàng ta vẫn lại chần chờ.
“Minh Châu, nếu ngươi còn có chuyện thì cứ nói, đừng ngại.”
“Minh Châu cả gan, thỉnh điện hạ đi thăm tiểu thư của nô tỳ một lần.” Minh Châu ngập ngừng, “Tiểu thư gần một tháng nay đều là ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt. Thái y cũng nói bệnh của tiểu thư là do ưu tư quá nặng dẫn phát mà thành. Nếu là tâm bệnh, chỉ dựa vào uống thuốc cũng không thể khỏi hẳn.”
Triệu Bân hít một hơi thật sâu, dừng động tác xoay lật chiếc nhẫn ban chỉ trên tay. “Người tới, chuẩn bị xe.”
*
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Bân ngồi trên chiếc xe ngựa nhỏ chẳng chút bắt mắt, từ cửa sau tiến vào phủ Bình Quốc Công.
Hắn dù sao cũng là nam tử bên ngoài, vẫn phải bận tâm đến danh dự của biểu muội.
Trước kia Triệu Bân cũng đã từng tới đây như vậy rất nhiều lần, cho nên cả quãng đường hắn đều là ngựa quen đường cũ, bỏ lại người vốn phải đi trước dẫn đường là Minh Châu ở xa xa đằng sau.
Vừa tiến vào nơi ở của Kiều Vi Vi, mùi thuốc bắc nồng đậm đột nhiên ập đến. Triệu Bân hơi hơi nhíu mày, ngăn lại hạ nhân muốn lên tiếng thông truyền.
Lúc này, Kiều Vi Vi đang ngoảnh đầu đi, yếu ớt từ chối uống chén thuốc trong tay Minh Nguyệt: “Ta không uống. Có uống cũng vô dụng thì còn bắt ta uống nó làm gì.”
Minh Nguyệt vừa định mở miệng khuyên nhủ, đột nhiên có người dùng quạt xếp vỗ vỗ vào người cô, ngay sau đó là một bàn tay khớp xương rõ ràng, vừa mảnh khảnh lại mạnh mẽ cầm lấy chén thuốc trong tay nàng ta.
Kiều Vi Vi quay mặt vào trong, yên lặng chảy nước mắt: “Minh Nguyệt, ngươi cũng không cần khuyên ta nữa. Biểu ca đã cưới người khác rồi, ta lại bệnh tật dai dẳng như vậy, có sống tiếp cũng chỉ là dày vò mà thôi.”
Triệu Bân rũ mắt nhìn về phía mỹ nhân kiều nhu yếu ớt trên giường, trên mặt hắn là vẻ dịu dàng ngày thường khó gặp. Đôi mắt phượng vốn sắc bén như sương tuyết, hiện giờ lại tẩm một tầng lại một tầng lưu luyến vô tận.
Kiều Vi Vi cảm thấy có người ngồi xuống bên mép giường của nàng, tưởng là Minh Nguyệt, nàng giận dỗi nói, “Minh Nguyệt, ta không uống chính là không uống, ngươi có khuyên nữa cũng vô dụng. Người để ta nghỉ ngơi một chút đi.”
Sau đó, nàng nghe được một giọng nam ôn nhuận nhu hòa như gió xuân thổi phất: “Ồ? Ngay cả biểu ca khuyên muội cũng vô dụng sao?”
Kiều Vi Vi không thể tin nổi, nàng chậm rãi xoay người. Trước mặt chính là nam tử mặt như quan ngọc, chi lan ngọc thụ, trong mắt hắn mang theo sự dịu dàng quen thuộc, đúng là biểu ca Triệu Bân mà nàng ngày đêm tơ tưởng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro